“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 430
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Bố, bây giờ Trần Triệu Dương đã như vậy rồi, lẽ nào chúng ta thật sự ngoảnh mặt làm ngơ thế sao?”, Dương Lệ tức giận lên tiếng.Nhưng cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị Dương Đức Trung cắt ngang.“Được rồi! Con đừng nói nữa, mau theo bố về! Nếu con không về thì sau này đừng về nhà họ Dương nữa... Gia tộc chúng ta không chịu được cơn phẫn nộ của nhà họ Phòng đâu, không thể tự chuốc hoạ vào thân”, Dương Đức Trung bất lực nói, sau đó quay lưng rời khỏi.“Bố..”, Dương Lệ chợt rưng rưng nước mắt, cảm thấy bất bình khi nghe bố mình nói lời tuyệt tình như thế.Trần Triệu Dương vì cô ấy mới đắc tội với Kỳ Môn Sơn. Bây giờ, bố của mình lại vô tình như vậy.“Đi đi, dù gì ông ấy cũng là bố của cô. Sau này, tôi không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Dương nữa”, Trần Triệu Dương nhàn nhạt lắc đầu. Anh không ra tay diệt nhà họ Dương coi như cũng may lắm rồi. Muốn anh lấy đức báo oán thì khó à!Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trong lòng của Dương Lệ nhất thời nhói đau. Nhưng cô ấy cũng biết, chuyện này không trách Trần Triệu Dương được. Nếu đổi lại là cô ấy thì chưa chắc sẽ rộng lượng được như Trần Triệu Dương.Tuy là thấy có lỗi với Trần Triệu Dương nhưng cô ấy cũng không muốn gây rạn nứt tình bố con. Cô ấy quyết định quay về và thuyết phục bố mình lần nữa.Chính ngay lúc này, người nhà họ Phòng cũng rời khỏi khách sạn. Sau khi đi ra, bọn họ vốn không hề dừng lại mà trực tiếp lái xe rời khỏi.Còn đối với những người bên ngoài, tất nhiên là người nhà họ Phòng nhìn thấy. Nhưng có mặt của Trần Triệu Dương ở đó, bọn họ đều không dám dừng lại.Lỡ như Trần Triệu Dương nuốt lời, ra tay trước. mặt nhiều người ở thành phố Vân Hải, sợ rằng lúc đó người nhà họ Phòng sẽ vô cùng bẽ mặt.“Cậu Trần, xem ra cậu và con gái tôi quen biết nhau. Nếu đã như vậy, chỉ bằng tới nhà chúng tôi ở vài ngày”, lúc Trần Triệu Dương đang chuẩn bị đến khách sạn thì bố của Từ Tịnh Nhã là Từ Hồng Nho. đi tới, nói với vẻ mặt rạng rỡ.Từ Tịnh Nhã không ngờ răng vào thời điểm này, bố mình lại lôi kéo Trần Triệu Dương, nhưng đây lại là một chuyện tốt đối với cô ta. Chí ít, cô ta có thể lợi dụng sức mạnh của gia tộc mình để giúp Trần Triệu Dương.“Nếu ông Từ đã mời, tôi nào dám không nghe: theo”, Trần Triệu Dương nhìn Từ Tịnh Nhã, sau đó anh đồng ý.“Mời!", Từ Hồng Nho vui như mở cờ trong bụng, bèn liền mời Trần Triệu Dương lên xe.Đoàn xe của nhà họ Từ phóng nhanh rời khỏi nơi này. Các gia tộc khác xem náo nhiệt đủ rồi nên cũng dần dần giải tán.Còn Ngụy Đỉnh Phong vốn dĩ muốn ra tay, nhưng khi thấy Trần Triệu Dương đi cùng nhà họ Từ, ông ta đành gác lại suy nghĩ này.
“Bố, bây giờ Trần Triệu Dương đã như vậy rồi, lẽ nào chúng ta thật sự ngoảnh mặt làm ngơ thế sao?”, Dương Lệ tức giận lên tiếng.
Nhưng cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị Dương Đức Trung cắt ngang.
“Được rồi! Con đừng nói nữa, mau theo bố về! Nếu con không về thì sau này đừng về nhà họ Dương nữa... Gia tộc chúng ta không chịu được cơn phẫn nộ của nhà họ Phòng đâu, không thể tự chuốc hoạ vào thân”, Dương Đức Trung bất lực nói, sau đó quay lưng rời khỏi.
“Bố..”, Dương Lệ chợt rưng rưng nước mắt, cảm thấy bất bình khi nghe bố mình nói lời tuyệt tình như thế.
Trần Triệu Dương vì cô ấy mới đắc tội với Kỳ Môn Sơn. Bây giờ, bố của mình lại vô tình như vậy.
“Đi đi, dù gì ông ấy cũng là bố của cô. Sau này, tôi không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Dương nữa”, Trần Triệu Dương nhàn nhạt lắc đầu. Anh không ra tay diệt nhà họ Dương coi như cũng may lắm rồi. Muốn anh lấy đức báo oán thì khó à!
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trong lòng của Dương Lệ nhất thời nhói đau. Nhưng cô ấy cũng biết, chuyện này không trách Trần Triệu Dương được.
Nếu đổi lại là cô ấy thì chưa chắc sẽ rộng lượng được như Trần Triệu Dương.
Tuy là thấy có lỗi với Trần Triệu Dương nhưng cô ấy cũng không muốn gây rạn nứt tình bố con. Cô ấy quyết định quay về và thuyết phục bố mình lần nữa.
Chính ngay lúc này, người nhà họ Phòng cũng rời khỏi khách sạn. Sau khi đi ra, bọn họ vốn không hề dừng lại mà trực tiếp lái xe rời khỏi.
Còn đối với những người bên ngoài, tất nhiên là người nhà họ Phòng nhìn thấy. Nhưng có mặt của Trần Triệu Dương ở đó, bọn họ đều không dám dừng lại.
Lỡ như Trần Triệu Dương nuốt lời, ra tay trước. mặt nhiều người ở thành phố Vân Hải, sợ rằng lúc đó người nhà họ Phòng sẽ vô cùng bẽ mặt.
“Cậu Trần, xem ra cậu và con gái tôi quen biết nhau. Nếu đã như vậy, chỉ bằng tới nhà chúng tôi ở vài ngày”, lúc Trần Triệu Dương đang chuẩn bị đến khách sạn thì bố của Từ Tịnh Nhã là Từ Hồng Nho. đi tới, nói với vẻ mặt rạng rỡ.
Từ Tịnh Nhã không ngờ răng vào thời điểm này, bố mình lại lôi kéo Trần Triệu Dương, nhưng đây lại là một chuyện tốt đối với cô ta.
Chí ít, cô ta có thể lợi dụng sức mạnh của gia tộc mình để giúp Trần Triệu Dương.
“Nếu ông Từ đã mời, tôi nào dám không nghe: theo”, Trần Triệu Dương nhìn Từ Tịnh Nhã, sau đó anh đồng ý.
“Mời!", Từ Hồng Nho vui như mở cờ trong bụng, bèn liền mời Trần Triệu Dương lên xe.
Đoàn xe của nhà họ Từ phóng nhanh rời khỏi nơi này. Các gia tộc khác xem náo nhiệt đủ rồi nên cũng dần dần giải tán.
Còn Ngụy Đỉnh Phong vốn dĩ muốn ra tay, nhưng khi thấy Trần Triệu Dương đi cùng nhà họ Từ, ông ta đành gác lại suy nghĩ này.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Bố, bây giờ Trần Triệu Dương đã như vậy rồi, lẽ nào chúng ta thật sự ngoảnh mặt làm ngơ thế sao?”, Dương Lệ tức giận lên tiếng.Nhưng cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị Dương Đức Trung cắt ngang.“Được rồi! Con đừng nói nữa, mau theo bố về! Nếu con không về thì sau này đừng về nhà họ Dương nữa... Gia tộc chúng ta không chịu được cơn phẫn nộ của nhà họ Phòng đâu, không thể tự chuốc hoạ vào thân”, Dương Đức Trung bất lực nói, sau đó quay lưng rời khỏi.“Bố..”, Dương Lệ chợt rưng rưng nước mắt, cảm thấy bất bình khi nghe bố mình nói lời tuyệt tình như thế.Trần Triệu Dương vì cô ấy mới đắc tội với Kỳ Môn Sơn. Bây giờ, bố của mình lại vô tình như vậy.“Đi đi, dù gì ông ấy cũng là bố của cô. Sau này, tôi không nhúng tay vào chuyện của nhà họ Dương nữa”, Trần Triệu Dương nhàn nhạt lắc đầu. Anh không ra tay diệt nhà họ Dương coi như cũng may lắm rồi. Muốn anh lấy đức báo oán thì khó à!Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trong lòng của Dương Lệ nhất thời nhói đau. Nhưng cô ấy cũng biết, chuyện này không trách Trần Triệu Dương được. Nếu đổi lại là cô ấy thì chưa chắc sẽ rộng lượng được như Trần Triệu Dương.Tuy là thấy có lỗi với Trần Triệu Dương nhưng cô ấy cũng không muốn gây rạn nứt tình bố con. Cô ấy quyết định quay về và thuyết phục bố mình lần nữa.Chính ngay lúc này, người nhà họ Phòng cũng rời khỏi khách sạn. Sau khi đi ra, bọn họ vốn không hề dừng lại mà trực tiếp lái xe rời khỏi.Còn đối với những người bên ngoài, tất nhiên là người nhà họ Phòng nhìn thấy. Nhưng có mặt của Trần Triệu Dương ở đó, bọn họ đều không dám dừng lại.Lỡ như Trần Triệu Dương nuốt lời, ra tay trước. mặt nhiều người ở thành phố Vân Hải, sợ rằng lúc đó người nhà họ Phòng sẽ vô cùng bẽ mặt.“Cậu Trần, xem ra cậu và con gái tôi quen biết nhau. Nếu đã như vậy, chỉ bằng tới nhà chúng tôi ở vài ngày”, lúc Trần Triệu Dương đang chuẩn bị đến khách sạn thì bố của Từ Tịnh Nhã là Từ Hồng Nho. đi tới, nói với vẻ mặt rạng rỡ.Từ Tịnh Nhã không ngờ răng vào thời điểm này, bố mình lại lôi kéo Trần Triệu Dương, nhưng đây lại là một chuyện tốt đối với cô ta. Chí ít, cô ta có thể lợi dụng sức mạnh của gia tộc mình để giúp Trần Triệu Dương.“Nếu ông Từ đã mời, tôi nào dám không nghe: theo”, Trần Triệu Dương nhìn Từ Tịnh Nhã, sau đó anh đồng ý.“Mời!", Từ Hồng Nho vui như mở cờ trong bụng, bèn liền mời Trần Triệu Dương lên xe.Đoàn xe của nhà họ Từ phóng nhanh rời khỏi nơi này. Các gia tộc khác xem náo nhiệt đủ rồi nên cũng dần dần giải tán.Còn Ngụy Đỉnh Phong vốn dĩ muốn ra tay, nhưng khi thấy Trần Triệu Dương đi cùng nhà họ Từ, ông ta đành gác lại suy nghĩ này.