Tác giả:

“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…

Chương 444

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Mày...”, nhìn thấy Trần Triệu Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt Phùng Tuấn Khải bỗng trở nên khó coi vô cùng.“Mày dám ra tay đánh người, lại còn phá hoạt tài sản công cộng, mày xong đời rồi”, tên cảnh sát thực tập chui ra khỏi gầm bàn, quát nạt Trần Triệu Dương.Mặc dù vô cùng sợ hãi, nhưng trong tình huống này hẳn buộc phải ra mặt.“Ồ, thì ra đây là đồn cảnh sát hả? Tao còn tưởng đây là nhà họ Phùng, còn mấy người đều là chó canh nhà cho bọn họ!”, Trần Triệu Dương cố ý nói đầy khoa trương, sau đó bình thản ngồi xuống ghế sofa rồi đưa mắt nhìn tên cảnh sát thực tập và Phùng Tuấn Khải.“Ranh con, mày nghĩ rằng bản thân biết được chút võ là chẳng ai động được đến mình hả? Mày đừng quên đây là đồn cảnh sát. Mày dám đánh cảnh sát, giờ còn muốn đả thương bọn tao, lẽ nào mày không sợ phải ngồi tù mọt gông?”, tuy Phùng Tuấn Khải vô cùng khiếp đảm sức mạnh của Trần Triệu Dương nhưng hẳn ta không hề tỏ ra hoảng loạn.“Hờ, lúc mày hãm hại tao chắc cũng không nghĩ đến chuyện này nhỉ?”, Trần Triệu Dương thản nhiên nhìn Phùng Tuấn Khải và nói. “Mày chỉ là một thăng tép riu, mày nên cảm thấy vinh dự khi đích thân tao ra tay hãm hại mày mới đúng”, Phùng Tuấn Khải chẳng có chút gì gọi là ăn năn hối cải, hắn ta vẫn cứ ngông cuồng lên tiếng.“Được đấy, xem ra mày vẫn chưa rõ tình huống hiện giờ cho lắm. Nếu đã vậy, cứ để tao giúp mày hiểu được mày đang rơi vào hoàn cảnh như nào”, Trần Triệu Dương nhếch mép cười, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa, giáng một cú tát thật mạnh lên mặt Phùng Tuấn Khải.“Bốp...”Phùng Tuấn Khải bị Trần Triệu Dương vả cho một cái ngã nhào lên bàn, cú va đập mạnh đến mức khiến chiếc bàn vỡ tan tành.Lúc này, tay cảnh sát thực tập kia không dám ra mặt nữa, lúc này hắn nhìn ra được chàng trai trẻ kia là một người không sợ trời, không sợ đất.Hắn phải đợi những đồng nghiệp khác tới thì mới có thể chế ngự được tên khốn kiếp này.Trần Triệu Dương tiến lên một bước, đạp chân lên ngực Phùng Tuấn Khải, lạnh lùng nói: “Bây giờ mày biết rõ tình hình như nào rồi chứ?” 

“Mày...”, nhìn thấy Trần Triệu Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt Phùng Tuấn Khải bỗng trở nên khó coi vô cùng.

“Mày dám ra tay đánh người, lại còn phá hoạt tài sản công cộng, mày xong đời rồi”, tên cảnh sát thực tập chui ra khỏi gầm bàn, quát nạt Trần Triệu Dương.

Mặc dù vô cùng sợ hãi, nhưng trong tình huống này hẳn buộc phải ra mặt.

“Ồ, thì ra đây là đồn cảnh sát hả? Tao còn tưởng đây là nhà họ Phùng, còn mấy người đều là chó canh nhà cho bọn họ!”, Trần Triệu Dương cố ý nói đầy khoa trương, sau đó bình thản ngồi xuống ghế sofa rồi đưa mắt nhìn tên cảnh sát thực tập và Phùng Tuấn Khải.

“Ranh con, mày nghĩ rằng bản thân biết được chút võ là chẳng ai động được đến mình hả? Mày đừng quên đây là đồn cảnh sát. Mày dám đánh cảnh sát, giờ còn muốn đả thương bọn tao, lẽ nào mày không sợ phải ngồi tù mọt gông?”, tuy Phùng Tuấn Khải vô cùng khiếp đảm sức mạnh của Trần Triệu Dương nhưng hẳn ta không hề tỏ ra hoảng loạn.

“Hờ, lúc mày hãm hại tao chắc cũng không nghĩ đến chuyện này nhỉ?”, Trần Triệu Dương thản nhiên nhìn Phùng Tuấn Khải và nói. 

“Mày chỉ là một thăng tép riu, mày nên cảm thấy vinh dự khi đích thân tao ra tay hãm hại mày mới đúng”, Phùng Tuấn Khải chẳng có chút gì gọi là ăn năn hối cải, hắn ta vẫn cứ ngông cuồng lên tiếng.

“Được đấy, xem ra mày vẫn chưa rõ tình huống hiện giờ cho lắm. Nếu đã vậy, cứ để tao giúp mày hiểu được mày đang rơi vào hoàn cảnh như nào”, Trần Triệu Dương nhếch mép cười, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa, giáng một cú tát thật mạnh lên mặt Phùng Tuấn Khải.

“Bốp...”

Phùng Tuấn Khải bị Trần Triệu Dương vả cho một cái ngã nhào lên bàn, cú va đập mạnh đến mức khiến chiếc bàn vỡ tan tành.

Lúc này, tay cảnh sát thực tập kia không dám ra mặt nữa, lúc này hắn nhìn ra được chàng trai trẻ kia là một người không sợ trời, không sợ đất.

Hắn phải đợi những đồng nghiệp khác tới thì mới có thể chế ngự được tên khốn kiếp này.

Trần Triệu Dương tiến lên một bước, đạp chân lên ngực Phùng Tuấn Khải, lạnh lùng nói: “Bây giờ mày biết rõ tình hình như nào rồi chứ?” 

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Mày...”, nhìn thấy Trần Triệu Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sắc mặt Phùng Tuấn Khải bỗng trở nên khó coi vô cùng.“Mày dám ra tay đánh người, lại còn phá hoạt tài sản công cộng, mày xong đời rồi”, tên cảnh sát thực tập chui ra khỏi gầm bàn, quát nạt Trần Triệu Dương.Mặc dù vô cùng sợ hãi, nhưng trong tình huống này hẳn buộc phải ra mặt.“Ồ, thì ra đây là đồn cảnh sát hả? Tao còn tưởng đây là nhà họ Phùng, còn mấy người đều là chó canh nhà cho bọn họ!”, Trần Triệu Dương cố ý nói đầy khoa trương, sau đó bình thản ngồi xuống ghế sofa rồi đưa mắt nhìn tên cảnh sát thực tập và Phùng Tuấn Khải.“Ranh con, mày nghĩ rằng bản thân biết được chút võ là chẳng ai động được đến mình hả? Mày đừng quên đây là đồn cảnh sát. Mày dám đánh cảnh sát, giờ còn muốn đả thương bọn tao, lẽ nào mày không sợ phải ngồi tù mọt gông?”, tuy Phùng Tuấn Khải vô cùng khiếp đảm sức mạnh của Trần Triệu Dương nhưng hẳn ta không hề tỏ ra hoảng loạn.“Hờ, lúc mày hãm hại tao chắc cũng không nghĩ đến chuyện này nhỉ?”, Trần Triệu Dương thản nhiên nhìn Phùng Tuấn Khải và nói. “Mày chỉ là một thăng tép riu, mày nên cảm thấy vinh dự khi đích thân tao ra tay hãm hại mày mới đúng”, Phùng Tuấn Khải chẳng có chút gì gọi là ăn năn hối cải, hắn ta vẫn cứ ngông cuồng lên tiếng.“Được đấy, xem ra mày vẫn chưa rõ tình huống hiện giờ cho lắm. Nếu đã vậy, cứ để tao giúp mày hiểu được mày đang rơi vào hoàn cảnh như nào”, Trần Triệu Dương nhếch mép cười, sau đó đứng dậy khỏi ghế sofa, giáng một cú tát thật mạnh lên mặt Phùng Tuấn Khải.“Bốp...”Phùng Tuấn Khải bị Trần Triệu Dương vả cho một cái ngã nhào lên bàn, cú va đập mạnh đến mức khiến chiếc bàn vỡ tan tành.Lúc này, tay cảnh sát thực tập kia không dám ra mặt nữa, lúc này hắn nhìn ra được chàng trai trẻ kia là một người không sợ trời, không sợ đất.Hắn phải đợi những đồng nghiệp khác tới thì mới có thể chế ngự được tên khốn kiếp này.Trần Triệu Dương tiến lên một bước, đạp chân lên ngực Phùng Tuấn Khải, lạnh lùng nói: “Bây giờ mày biết rõ tình hình như nào rồi chứ?” 

Chương 444