“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 470
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Lúc này, Trần Triệu Dương đột nhiên lao ra ngoài sân, đến khi lão Du đuổi theo ra, anh trực tiếp xoay người lại, ngưng tụ chân khí vào đôi tay. Tuy rằng không thi triển tuyệt kỹ gì cả, nhưng chân khí của Trần Triệu Dương là chân khí đồn nén, hơn hẳn những chân khí bình thường.Tiếp đó, anh cứ thế xông lên.Lão Du không ngờ là Trần Triệu Dương lại dám chọi cứng với mình, vốn dĩ lão ta còn cảm thấy sốt ruột khi không đuổi kịp Trần Triệu Dương nữa.Dù sao Liệt Diễm Chưởng cũng không phải vô địch, năng lượng ngưng tụ trong hai bàn tay càng nhiều thì lão ta cũng càng tiêu hao nhiều chân khí, nếu Trần Triệu Dương cứ trốn mãi thì lão ta cũng chẳng đủ chân khí mà tiếp tục. Đến lúc đó, e răng năng lượng trên tay lão ta sẽ bị mất kiểm soát, lão †a cũng sẽ gặp vận rủi.Tất nhiên là Trần Triệu Dương không biết những điều đó, cho dù biết thì có lẽ anh cũng sẽ nghĩ tới chuyện đánh tan năng lượng trong tay lão ta, nhỡ lan đến gần Dương Lệ thì phải làm sao?"Rầm..."Hai bàn tay đụng độ vào nhau, bộc phát ra dòng khí rợn người, tạt hết ra bốn phía xung quanh.Sau đó, cả Trần Triệu Dương và lão Du đều bị đẩy lùi lại.Bởi vì đứng ở trung tâm dòng khí nên áo của bọn họ bị dòng khí rạch nát.Trần Triệu Dương còn đỡ, cơ bắp cuồn cuộn trên người chứng tỏ sức mạnh khủng khiếp của anh, và điều quan trọng nhất là trên người anh không có một vết thương nào cả.Nhưng lão Du thì thê thảm vô cùng, chẳng những rách tung áo, mà trên người còn chẳng chịt vết thương. Đã thế sắc mặt lão ta còn hơi tái, rõ ràng đã bị thương khá nặng sau cú đụng độ vừa rồi."Sao mày đụng thẳng vào Liệt Diễm Chưởng của tao mà lại không bị thương? Không thể như thế được!", thấy Trần Triệu Dương vẫn lành lặn, còn mình thì lại bị thương, lão Du cảm thấy khó chịu."Thì mạnh thế đó, haizz, tôi cũng bất đắc dĩ lắm chứ”, Trần Triệu Dương lắc đầu, sau đó anh không chần chửừ gì cả, lập tức công kích ngay.Dám ra tay với anh, vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng để hứng chịu mọi hậu quả.Chính Trần Triệu Dương cũng không ngờ là chân khí dồn nén của mình lại lợi hại như thế, xem ra những gì lão già nói khi xưa là đúng, anh không vội vàng đột phá, mà là dồn nén chân khí trong cơ thể, như vậy thì sức chiến đấu của anh sẽ mạnh hơn nhiều."Vừa rồi, nếu các người đi ngay thì có phải là yên thân không, cứ nhất quyết phải chọc tới tôi làm gì", Trần Triệu Dương läc đầu, sau đó lại tiếp tục tấn công lão Du."Lên cho tôi!", nhìn thấy hành động ấy của Trần Triệu Dương, lão Du cảm thấy hoảng hốt, lập tức ra lệnh cho sáu người mà bọn họ dẫn tới đây xông về phía Trần Triệu Dương.Cùng lúc đó, lão Du túm lấy Vân Phụng Thiên, chạy thục mạng ra ngoài.
Lúc này, Trần Triệu Dương đột nhiên lao ra ngoài sân, đến khi lão Du đuổi theo ra, anh trực tiếp xoay người lại, ngưng tụ chân khí vào đôi tay. Tuy rằng không thi triển tuyệt kỹ gì cả, nhưng chân khí của Trần Triệu Dương là chân khí đồn nén, hơn hẳn những chân khí bình thường.
Tiếp đó, anh cứ thế xông lên.
Lão Du không ngờ là Trần Triệu Dương lại dám chọi cứng với mình, vốn dĩ lão ta còn cảm thấy sốt ruột khi không đuổi kịp Trần Triệu Dương nữa.
Dù sao Liệt Diễm Chưởng cũng không phải vô địch, năng lượng ngưng tụ trong hai bàn tay càng nhiều thì lão ta cũng càng tiêu hao nhiều chân khí, nếu Trần Triệu Dương cứ trốn mãi thì lão ta cũng chẳng đủ chân khí mà tiếp tục. Đến lúc đó, e răng năng lượng trên tay lão ta sẽ bị mất kiểm soát, lão †a cũng sẽ gặp vận rủi.
Tất nhiên là Trần Triệu Dương không biết những điều đó, cho dù biết thì có lẽ anh cũng sẽ nghĩ tới chuyện đánh tan năng lượng trong tay lão ta, nhỡ lan đến gần Dương Lệ thì phải làm sao?
"Rầm..."
Hai bàn tay đụng độ vào nhau, bộc phát ra dòng khí rợn người, tạt hết ra bốn phía xung quanh.
Sau đó, cả Trần Triệu Dương và lão Du đều bị đẩy lùi lại.
Bởi vì đứng ở trung tâm dòng khí nên áo của bọn họ bị dòng khí rạch nát.
Trần Triệu Dương còn đỡ, cơ bắp cuồn cuộn trên người chứng tỏ sức mạnh khủng khiếp của anh, và điều quan trọng nhất là trên người anh không có một vết thương nào cả.
Nhưng lão Du thì thê thảm vô cùng, chẳng những rách tung áo, mà trên người còn chẳng chịt vết thương. Đã thế sắc mặt lão ta còn hơi tái, rõ ràng đã bị thương khá nặng sau cú đụng độ vừa rồi.
"Sao mày đụng thẳng vào Liệt Diễm Chưởng của tao mà lại không bị thương? Không thể như thế được!", thấy Trần Triệu Dương vẫn lành lặn, còn mình thì lại bị thương, lão Du cảm thấy khó chịu.
"Thì mạnh thế đó, haizz, tôi cũng bất đắc dĩ lắm chứ”, Trần Triệu Dương lắc đầu, sau đó anh không chần chửừ gì cả, lập tức công kích ngay.
Dám ra tay với anh, vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng để hứng chịu mọi hậu quả.
Chính Trần Triệu Dương cũng không ngờ là chân khí dồn nén của mình lại lợi hại như thế, xem ra những gì lão già nói khi xưa là đúng, anh không
vội vàng đột phá, mà là dồn nén chân khí trong cơ thể, như vậy thì sức chiến đấu của anh sẽ mạnh hơn nhiều.
"Vừa rồi, nếu các người đi ngay thì có phải là yên thân không, cứ nhất quyết phải chọc tới tôi làm gì", Trần Triệu Dương läc đầu, sau đó lại tiếp tục tấn công lão Du.
"Lên cho tôi!", nhìn thấy hành động ấy của Trần Triệu Dương, lão Du cảm thấy hoảng hốt, lập tức ra lệnh cho sáu người mà bọn họ dẫn tới đây xông về phía Trần Triệu Dương.
Cùng lúc đó, lão Du túm lấy Vân Phụng Thiên, chạy thục mạng ra ngoài.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Lúc này, Trần Triệu Dương đột nhiên lao ra ngoài sân, đến khi lão Du đuổi theo ra, anh trực tiếp xoay người lại, ngưng tụ chân khí vào đôi tay. Tuy rằng không thi triển tuyệt kỹ gì cả, nhưng chân khí của Trần Triệu Dương là chân khí đồn nén, hơn hẳn những chân khí bình thường.Tiếp đó, anh cứ thế xông lên.Lão Du không ngờ là Trần Triệu Dương lại dám chọi cứng với mình, vốn dĩ lão ta còn cảm thấy sốt ruột khi không đuổi kịp Trần Triệu Dương nữa.Dù sao Liệt Diễm Chưởng cũng không phải vô địch, năng lượng ngưng tụ trong hai bàn tay càng nhiều thì lão ta cũng càng tiêu hao nhiều chân khí, nếu Trần Triệu Dương cứ trốn mãi thì lão ta cũng chẳng đủ chân khí mà tiếp tục. Đến lúc đó, e răng năng lượng trên tay lão ta sẽ bị mất kiểm soát, lão †a cũng sẽ gặp vận rủi.Tất nhiên là Trần Triệu Dương không biết những điều đó, cho dù biết thì có lẽ anh cũng sẽ nghĩ tới chuyện đánh tan năng lượng trong tay lão ta, nhỡ lan đến gần Dương Lệ thì phải làm sao?"Rầm..."Hai bàn tay đụng độ vào nhau, bộc phát ra dòng khí rợn người, tạt hết ra bốn phía xung quanh.Sau đó, cả Trần Triệu Dương và lão Du đều bị đẩy lùi lại.Bởi vì đứng ở trung tâm dòng khí nên áo của bọn họ bị dòng khí rạch nát.Trần Triệu Dương còn đỡ, cơ bắp cuồn cuộn trên người chứng tỏ sức mạnh khủng khiếp của anh, và điều quan trọng nhất là trên người anh không có một vết thương nào cả.Nhưng lão Du thì thê thảm vô cùng, chẳng những rách tung áo, mà trên người còn chẳng chịt vết thương. Đã thế sắc mặt lão ta còn hơi tái, rõ ràng đã bị thương khá nặng sau cú đụng độ vừa rồi."Sao mày đụng thẳng vào Liệt Diễm Chưởng của tao mà lại không bị thương? Không thể như thế được!", thấy Trần Triệu Dương vẫn lành lặn, còn mình thì lại bị thương, lão Du cảm thấy khó chịu."Thì mạnh thế đó, haizz, tôi cũng bất đắc dĩ lắm chứ”, Trần Triệu Dương lắc đầu, sau đó anh không chần chửừ gì cả, lập tức công kích ngay.Dám ra tay với anh, vậy thì phải chuẩn bị sẵn sàng để hứng chịu mọi hậu quả.Chính Trần Triệu Dương cũng không ngờ là chân khí dồn nén của mình lại lợi hại như thế, xem ra những gì lão già nói khi xưa là đúng, anh không vội vàng đột phá, mà là dồn nén chân khí trong cơ thể, như vậy thì sức chiến đấu của anh sẽ mạnh hơn nhiều."Vừa rồi, nếu các người đi ngay thì có phải là yên thân không, cứ nhất quyết phải chọc tới tôi làm gì", Trần Triệu Dương läc đầu, sau đó lại tiếp tục tấn công lão Du."Lên cho tôi!", nhìn thấy hành động ấy của Trần Triệu Dương, lão Du cảm thấy hoảng hốt, lập tức ra lệnh cho sáu người mà bọn họ dẫn tới đây xông về phía Trần Triệu Dương.Cùng lúc đó, lão Du túm lấy Vân Phụng Thiên, chạy thục mạng ra ngoài.