“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 474
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… "Thắt chặt dây an toàn, bám chắc vào!", Trần Triệu Dương bỗng hô lên với Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã ở đăng sau, sau đó đạp chân ga, chiếc xe phóng về phía trước.Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã đang hằm hè nhau giật nảy mình, vội vàng bám thật chặt."Sao vậy?", cảm nhận được hành động đột ngột của Trần Triệu Dương, bọn họ vội vàng hỏi."Có kẻ theo đuôi, đợi lát nữa chúng ta tìm một nơi vắng vẻ để xử lý cái đuôi ấy", Trần Triệu Dương nhìn hai người họ qua gương chiếu hậu, trả lời với vẻ bình tĩnh."Ai thế?", nghe thấy câu nói của Trần Triệu Dương, Dương Lệ hơi căng thẳng, kể từ khi xảy ra vụ việc lần trước, cô ấy cứ luôn thần hồn nát thần tính."Không biết, đợi lát nữa dụ chúng ra mới biết được", Trần Triệu Dương lắc đầu, mặc dù mắt xuyên thấu giúp anh nhìn thấy đối phương, nhưng lại không biết là ai.Xe của Trần Triệu Dương là xe.Jeep, tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng trong thành phố thì lại không chạy nhanh nổi.Quả nhiên, Trần Triệu Dương vừa tăng tốc là chiếc xe đằng sau cũng tăng tốc theo. Hai chiếc xe nối đuôi nhau, chạy tới vùng ngoại thành.Chỉ chưa tới mười phút là đã tới ngoại thành rồi. Ở đó rất ít xe qua lại, xe của Trần Triệu Dương cũng giảm tốc độ, cuối cùng rẽ vào một con đường đất, đi thêm hai trăm mét nữa.Chiếc xe đăng sau cũng bám sát theo, sau đó dừng lại cách chiếc xe của Trần Triệu Dương khoảng mấy chục mét. Tiếp đó, năm người đàn ông với khí thế mạnh mẽ xuống xe."Chúng mày là ai? Vì sao lại theo dõi bọn tao?", Trần Triệu Dương nhìn năm tên đó rồi lạnh lùng hỏi."Nghe nói hôm nay anh Trần sẽ rời khỏi Vân Hải, năm anh em chúng tôi tới tiễn đưa anh Trần. Mong anh Trần lên đường bình an, chúng tôi sẽ đốt chút tiền giấy cho anh", người đàn ông mặt đen dẫn đầu nói với vẻ mặt âm trầm."Chỉ dựa vào mấy tên vô dụng chúng mày ấy hả? Xem ra chúng mày chuẩn bị tiền giấy chưa đủ rồi, dù sao chúng mày cũng có năm thằng cơ mà, xuống dưới đấy thì sẽ nghèo kiết xác mất", Trần Triệu Dương bảo hai cô gái chờ trên xe, sau đó lạnh lùng nhìn năm tên đó."Ha ha, anh Trần biết nói đùa thật đấy. Tiền giấy là của anh hết, đảm bảo đủ dùng", người đàn ông cầm đầu cười lạnh, sau đó năm người xếp hành một hàng, trong tay tên nào cũng cầm súng.Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới mấy thứ đó. Anh chỉ sợ đạn làm bị thương Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ thôi, vậy nên ngay khi bọn chúng rút súng ra, Trần Triệu Dương đã lướt tới trước mặt chúng, tung ra một chưởng đánh rơi súng của một tên.Những tên còn lại phản ứng rất nhanh, họng súng nhäm vào Trần Triệu Dương rồi xả đạn ra.Trần Triệu Dương di chuyển liên tục, những viên đạn ấy chẳng thể chạm nổi vào người anh.Bốn tên cầm súng và người đàn ông vừa bị Trần Triệu Dương đánh rơi súng hoảng sợ tột độ, không ai có thể ngờ rằng Trần Triệu Dương có khả năng né tránh súng đạn.Khoảng cách giữa đôi bên gần như thế, sao Trần Triệu Dương lại né được đạn cơ chứ?
"Thắt chặt dây an toàn, bám chắc vào!", Trần Triệu Dương bỗng hô lên với Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã ở đăng sau, sau đó đạp chân ga, chiếc xe phóng về phía trước.
Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã đang hằm hè nhau giật nảy mình, vội vàng bám thật chặt.
"Sao vậy?", cảm nhận được hành động đột ngột của Trần Triệu Dương, bọn họ vội vàng hỏi.
"Có kẻ theo đuôi, đợi lát nữa chúng ta tìm một nơi vắng vẻ để xử lý cái đuôi ấy", Trần Triệu Dương nhìn hai người họ qua gương chiếu hậu, trả lời với vẻ bình tĩnh.
"Ai thế?", nghe thấy câu nói của Trần Triệu Dương, Dương Lệ hơi căng thẳng, kể từ khi xảy ra vụ việc lần trước, cô ấy cứ luôn thần hồn nát thần tính.
"Không biết, đợi lát nữa dụ chúng ra mới biết được", Trần Triệu Dương lắc đầu, mặc dù mắt xuyên thấu giúp anh nhìn thấy đối phương, nhưng lại không biết là ai.
Xe của Trần Triệu Dương là xe.Jeep, tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng trong thành phố thì lại không chạy nhanh nổi.
Quả nhiên, Trần Triệu Dương vừa tăng tốc là chiếc xe đằng sau cũng tăng tốc theo.
Hai chiếc xe nối đuôi nhau, chạy tới vùng ngoại thành.
Chỉ chưa tới mười phút là đã tới ngoại thành rồi. Ở đó rất ít xe qua lại, xe của Trần Triệu Dương cũng giảm tốc độ, cuối cùng rẽ vào một con đường đất, đi thêm hai trăm mét nữa.
Chiếc xe đăng sau cũng bám sát theo, sau đó dừng lại cách chiếc xe của Trần Triệu Dương khoảng mấy chục mét. Tiếp đó, năm người đàn ông với khí thế mạnh mẽ xuống xe.
"Chúng mày là ai? Vì sao lại theo dõi bọn tao?", Trần Triệu Dương nhìn năm tên đó rồi lạnh lùng hỏi.
"Nghe nói hôm nay anh Trần sẽ rời khỏi Vân Hải, năm anh em chúng tôi tới tiễn đưa anh Trần. Mong anh Trần lên đường bình an, chúng tôi sẽ đốt chút tiền giấy cho anh", người đàn ông mặt đen dẫn đầu nói với vẻ mặt âm trầm.
"Chỉ dựa vào mấy tên vô dụng chúng mày ấy hả? Xem ra chúng mày chuẩn bị tiền giấy chưa đủ rồi, dù sao chúng mày cũng có năm thằng cơ mà, xuống dưới đấy thì sẽ nghèo kiết xác mất", Trần Triệu Dương bảo hai cô gái chờ trên xe, sau đó lạnh lùng nhìn năm tên đó.
"Ha ha, anh Trần biết nói đùa thật đấy. Tiền giấy là của anh hết, đảm bảo đủ dùng", người đàn ông
cầm đầu cười lạnh, sau đó năm người xếp hành một hàng, trong tay tên nào cũng cầm súng.
Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới mấy thứ đó. Anh chỉ sợ đạn làm bị thương Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ thôi, vậy nên ngay khi bọn chúng rút súng ra, Trần Triệu Dương đã lướt tới trước mặt chúng, tung ra một chưởng đánh rơi súng của một tên.
Những tên còn lại phản ứng rất nhanh, họng súng nhäm vào Trần Triệu Dương rồi xả đạn ra.
Trần Triệu Dương di chuyển liên tục, những viên đạn ấy chẳng thể chạm nổi vào người anh.
Bốn tên cầm súng và người đàn ông vừa bị Trần Triệu Dương đánh rơi súng hoảng sợ tột độ, không ai có thể ngờ rằng Trần Triệu Dương có khả năng né tránh súng đạn.
Khoảng cách giữa đôi bên gần như thế, sao Trần Triệu Dương lại né được đạn cơ chứ?
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… "Thắt chặt dây an toàn, bám chắc vào!", Trần Triệu Dương bỗng hô lên với Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã ở đăng sau, sau đó đạp chân ga, chiếc xe phóng về phía trước.Dương Lệ và Từ Tịnh Nhã đang hằm hè nhau giật nảy mình, vội vàng bám thật chặt."Sao vậy?", cảm nhận được hành động đột ngột của Trần Triệu Dương, bọn họ vội vàng hỏi."Có kẻ theo đuôi, đợi lát nữa chúng ta tìm một nơi vắng vẻ để xử lý cái đuôi ấy", Trần Triệu Dương nhìn hai người họ qua gương chiếu hậu, trả lời với vẻ bình tĩnh."Ai thế?", nghe thấy câu nói của Trần Triệu Dương, Dương Lệ hơi căng thẳng, kể từ khi xảy ra vụ việc lần trước, cô ấy cứ luôn thần hồn nát thần tính."Không biết, đợi lát nữa dụ chúng ra mới biết được", Trần Triệu Dương lắc đầu, mặc dù mắt xuyên thấu giúp anh nhìn thấy đối phương, nhưng lại không biết là ai.Xe của Trần Triệu Dương là xe.Jeep, tuy rằng tốc độ rất nhanh, nhưng trong thành phố thì lại không chạy nhanh nổi.Quả nhiên, Trần Triệu Dương vừa tăng tốc là chiếc xe đằng sau cũng tăng tốc theo. Hai chiếc xe nối đuôi nhau, chạy tới vùng ngoại thành.Chỉ chưa tới mười phút là đã tới ngoại thành rồi. Ở đó rất ít xe qua lại, xe của Trần Triệu Dương cũng giảm tốc độ, cuối cùng rẽ vào một con đường đất, đi thêm hai trăm mét nữa.Chiếc xe đăng sau cũng bám sát theo, sau đó dừng lại cách chiếc xe của Trần Triệu Dương khoảng mấy chục mét. Tiếp đó, năm người đàn ông với khí thế mạnh mẽ xuống xe."Chúng mày là ai? Vì sao lại theo dõi bọn tao?", Trần Triệu Dương nhìn năm tên đó rồi lạnh lùng hỏi."Nghe nói hôm nay anh Trần sẽ rời khỏi Vân Hải, năm anh em chúng tôi tới tiễn đưa anh Trần. Mong anh Trần lên đường bình an, chúng tôi sẽ đốt chút tiền giấy cho anh", người đàn ông mặt đen dẫn đầu nói với vẻ mặt âm trầm."Chỉ dựa vào mấy tên vô dụng chúng mày ấy hả? Xem ra chúng mày chuẩn bị tiền giấy chưa đủ rồi, dù sao chúng mày cũng có năm thằng cơ mà, xuống dưới đấy thì sẽ nghèo kiết xác mất", Trần Triệu Dương bảo hai cô gái chờ trên xe, sau đó lạnh lùng nhìn năm tên đó."Ha ha, anh Trần biết nói đùa thật đấy. Tiền giấy là của anh hết, đảm bảo đủ dùng", người đàn ông cầm đầu cười lạnh, sau đó năm người xếp hành một hàng, trong tay tên nào cũng cầm súng.Trần Triệu Dương chẳng hề để ý tới mấy thứ đó. Anh chỉ sợ đạn làm bị thương Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ thôi, vậy nên ngay khi bọn chúng rút súng ra, Trần Triệu Dương đã lướt tới trước mặt chúng, tung ra một chưởng đánh rơi súng của một tên.Những tên còn lại phản ứng rất nhanh, họng súng nhäm vào Trần Triệu Dương rồi xả đạn ra.Trần Triệu Dương di chuyển liên tục, những viên đạn ấy chẳng thể chạm nổi vào người anh.Bốn tên cầm súng và người đàn ông vừa bị Trần Triệu Dương đánh rơi súng hoảng sợ tột độ, không ai có thể ngờ rằng Trần Triệu Dương có khả năng né tránh súng đạn.Khoảng cách giữa đôi bên gần như thế, sao Trần Triệu Dương lại né được đạn cơ chứ?