Tác giả:

“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…

Chương 524

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Woa... Đẹp quái”, sau khi dùng có Băng Tâm để chế thuốc thành công, Trần Triệu Dương lập tức trầm trồ.Thuốc được đựng trong chai thủy tinh, tản ra tia sáng màu xanh lam, lấp lánh trong suốt, trông thực sự rất đẹp.Hơn nữa nó còn mang theo mùi thơm mát lạnh, tặng Nam Cung Yến làm quà chắc là ổn rồi.Lúc này, Trần Triệu Dương thu dọn phòng bếp rồi mang thuốc lên tầng.“Tiểu Yến, anh là Trần Triệu Dương đây, anh về rồi, mở cửa cho anh”, Trần Triệu Dương cẩn thận gõ cửa.Nam Cung Yến đang chán ngán lướt điện thoại ở trong phòng, đột nhiên nghe thấy giọng của Trần Triệu Dương ở bên ngoài, cô lấy làm mừng rỡ, quãng điện thoại lên giường rồi nhảy xuống, định ra mở cửa cho anh.Nhưng sau đó, sắc mặt cô thay đổi, bàn tay đang cầm nắm đấm cửa buông lỏng ra.“Anh về làm gì?”, Nam Cung Yến lạnh lùng nói với Trần Triệu Dương ở ngoài cửa. “Nơi này là nhà anh, đương nhiên là anh phải về rồi. Vợ à, mở cửa cho anh vào trước đã”, nghe thấy giọng điệu của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương hơi khó hiểu, nhưng anh vẫn nhẫn nại nói.“Xi... Nơi này là nhà tôi, còn nữa, ai là vợ anh? Chẳng phải anh đi tìm người phụ nữ khác rồi sao? Anh đi đi”, nghĩ tới hình ảnh mà mình nhìn thấy hôm đó, trong lòng Nam Cung Yến trào dâng cảm giác tủi hờn, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt cũng tuôn rơi.Nghe thấy những gì Nam Cung Yến nói, Trần Triệu Dương thở dài một hơi, quả nhiên là cô đã nhìn thấy rồi.“Vợ à, em nghe anh giải thích đã, mọi chuyện không như những gì em nghĩ đâu, anh...”, Trần Triệu Dương sốt sẵng mở miệng nói.“Được, vậy anh giải thích đi”, Nam Cung Yến bỗng mở cửa ra, nhìn Trần Triệu Dương rồi lạnh lùng nói.“Em khóc à? Anh xin lỗi, anh không nên giấu em, nhưng cũng chỉ bởi vì anh sợ em hiểu lầm mà thôi”, đôi mắt Nam Cung Yến đỏ hoe, hẳn là vừa khóc xong, khiến trái tim Trần Triệu Dương không khỏi nhói đau.Anh cảm thấy tự trách vô cùng, anh không nên ở thành phố Vân Hải lâu như thế, phải về sớm hơn một chút mới đúng.“Anh giải thích đi, tôi cũng muốn xem thử anh định giải thích thế nào”, Nam Cung Yến thầm hạ quyết tâm, nếu Trần Triệu Dương không giải thích được thì sáng mai cô sẽ tới Cục dân chính để ly hôn.“Chuyện là thế này, anh đi cùng Dương Lệ tới thành phố Vân Hải..., thế là Trần Triệu Dương kể lại những chuyện đã xảy ra cho Nam Cung Yến nghe.

Woa... Đẹp quái”, sau khi dùng có Băng Tâm để chế thuốc thành công, Trần Triệu Dương lập tức trầm trồ.

Thuốc được đựng trong chai thủy tinh, tản ra tia sáng màu xanh lam, lấp lánh trong suốt, trông thực sự rất đẹp.

Hơn nữa nó còn mang theo mùi thơm mát lạnh, tặng Nam Cung Yến làm quà chắc là ổn rồi.

Lúc này, Trần Triệu Dương thu dọn phòng bếp rồi mang thuốc lên tầng.

“Tiểu Yến, anh là Trần Triệu Dương đây, anh về rồi, mở cửa cho anh”, Trần Triệu Dương cẩn thận gõ cửa.

Nam Cung Yến đang chán ngán lướt điện thoại ở trong phòng, đột nhiên nghe thấy giọng của Trần Triệu Dương ở bên ngoài, cô lấy làm mừng rỡ, quãng điện thoại lên giường rồi nhảy xuống, định ra mở cửa cho anh.

Nhưng sau đó, sắc mặt cô thay đổi, bàn tay đang cầm nắm đấm cửa buông lỏng ra.

“Anh về làm gì?”, Nam Cung Yến lạnh lùng nói với Trần Triệu Dương ở ngoài cửa. 

“Nơi này là nhà anh, đương nhiên là anh phải về rồi. Vợ à, mở cửa cho anh vào trước đã”, nghe thấy giọng điệu của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương hơi khó hiểu, nhưng anh vẫn nhẫn nại nói.

“Xi... Nơi này là nhà tôi, còn nữa, ai là vợ anh? Chẳng phải anh đi tìm người phụ nữ khác rồi sao? Anh đi đi”, nghĩ tới hình ảnh mà mình nhìn thấy hôm đó, trong lòng Nam Cung Yến trào dâng cảm giác tủi hờn, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt cũng tuôn rơi.

Nghe thấy những gì Nam Cung Yến nói, Trần Triệu Dương thở dài một hơi, quả nhiên là cô đã nhìn thấy rồi.

“Vợ à, em nghe anh giải thích đã, mọi chuyện không như những gì em nghĩ đâu, anh...”, Trần Triệu Dương sốt sẵng mở miệng nói.

“Được, vậy anh giải thích đi”, Nam Cung Yến bỗng mở cửa ra, nhìn Trần Triệu Dương rồi lạnh lùng nói.

“Em khóc à? Anh xin lỗi, anh không nên giấu em, nhưng cũng chỉ bởi vì anh sợ em hiểu lầm mà thôi”, đôi mắt Nam Cung Yến đỏ hoe, hẳn là vừa khóc xong, khiến trái tim Trần Triệu Dương không khỏi nhói đau.

Anh cảm thấy tự trách vô cùng, anh không nên ở thành phố Vân Hải lâu như thế, phải về sớm hơn một chút mới đúng.

“Anh giải thích đi, tôi cũng muốn xem thử anh định giải thích thế nào”, Nam Cung Yến thầm hạ quyết tâm, nếu Trần Triệu Dương không giải thích được thì sáng mai cô sẽ tới Cục dân chính để ly hôn.

“Chuyện là thế này, anh đi cùng Dương Lệ tới thành phố Vân Hải..., thế là Trần Triệu Dương kể lại những chuyện đã xảy ra cho Nam Cung Yến nghe.

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Woa... Đẹp quái”, sau khi dùng có Băng Tâm để chế thuốc thành công, Trần Triệu Dương lập tức trầm trồ.Thuốc được đựng trong chai thủy tinh, tản ra tia sáng màu xanh lam, lấp lánh trong suốt, trông thực sự rất đẹp.Hơn nữa nó còn mang theo mùi thơm mát lạnh, tặng Nam Cung Yến làm quà chắc là ổn rồi.Lúc này, Trần Triệu Dương thu dọn phòng bếp rồi mang thuốc lên tầng.“Tiểu Yến, anh là Trần Triệu Dương đây, anh về rồi, mở cửa cho anh”, Trần Triệu Dương cẩn thận gõ cửa.Nam Cung Yến đang chán ngán lướt điện thoại ở trong phòng, đột nhiên nghe thấy giọng của Trần Triệu Dương ở bên ngoài, cô lấy làm mừng rỡ, quãng điện thoại lên giường rồi nhảy xuống, định ra mở cửa cho anh.Nhưng sau đó, sắc mặt cô thay đổi, bàn tay đang cầm nắm đấm cửa buông lỏng ra.“Anh về làm gì?”, Nam Cung Yến lạnh lùng nói với Trần Triệu Dương ở ngoài cửa. “Nơi này là nhà anh, đương nhiên là anh phải về rồi. Vợ à, mở cửa cho anh vào trước đã”, nghe thấy giọng điệu của Nam Cung Yến, Trần Triệu Dương hơi khó hiểu, nhưng anh vẫn nhẫn nại nói.“Xi... Nơi này là nhà tôi, còn nữa, ai là vợ anh? Chẳng phải anh đi tìm người phụ nữ khác rồi sao? Anh đi đi”, nghĩ tới hình ảnh mà mình nhìn thấy hôm đó, trong lòng Nam Cung Yến trào dâng cảm giác tủi hờn, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt cũng tuôn rơi.Nghe thấy những gì Nam Cung Yến nói, Trần Triệu Dương thở dài một hơi, quả nhiên là cô đã nhìn thấy rồi.“Vợ à, em nghe anh giải thích đã, mọi chuyện không như những gì em nghĩ đâu, anh...”, Trần Triệu Dương sốt sẵng mở miệng nói.“Được, vậy anh giải thích đi”, Nam Cung Yến bỗng mở cửa ra, nhìn Trần Triệu Dương rồi lạnh lùng nói.“Em khóc à? Anh xin lỗi, anh không nên giấu em, nhưng cũng chỉ bởi vì anh sợ em hiểu lầm mà thôi”, đôi mắt Nam Cung Yến đỏ hoe, hẳn là vừa khóc xong, khiến trái tim Trần Triệu Dương không khỏi nhói đau.Anh cảm thấy tự trách vô cùng, anh không nên ở thành phố Vân Hải lâu như thế, phải về sớm hơn một chút mới đúng.“Anh giải thích đi, tôi cũng muốn xem thử anh định giải thích thế nào”, Nam Cung Yến thầm hạ quyết tâm, nếu Trần Triệu Dương không giải thích được thì sáng mai cô sẽ tới Cục dân chính để ly hôn.“Chuyện là thế này, anh đi cùng Dương Lệ tới thành phố Vân Hải..., thế là Trần Triệu Dương kể lại những chuyện đã xảy ra cho Nam Cung Yến nghe.

Chương 524