Tác giả:

“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…

Chương 562

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Tên họ Chu kia, gọi tôi là Giang Uyển Quân, anh mà còn gọi tôi như thế nữa, có tin tôi đập nát con xe yêu quý của anh không hả?”, Giang Uyển Quân nghe thấy giọng nói của phía bên kia, đột nhiên tức giận.Từ sau khi Trần Triệu Dương cứu cô ấy, “em Uyển Quân” là cái nickname chỉ Trần Triệu Dương mới có thể gọi, nếu những người khác gọi, cô ấy sẽ nổi nóng với người ta, huống hồ Trần Triệu Dương còn đang nghe ở bên cạnh.“Được rồi, cô Giang, chúng tôi đang đua xe trên đường núi Hồ Lộc Minh, cậu có đến không?”, người đầu dây bên kia biết Giang Uyển Quân rất kiêng kị cách gọi ấy, lập tức đổi giọng.“Không có hứng thú, không đỉ!”, Giang UyểnQuân thẳng thừng từ chối.Trần Triệu Dương ở bên cạnh lại híp mắt lại, mảnh đất gần Hồ Lộc Minh là mảnh đất tư nhân của anh, bây giờ có người ngang nhiên đua xe trên đất của anh, anh phải đi xem.“Đừng mà, cô Giang, lần này tôi mời cả Lạc Thu - thần đua xe đến đấy, cô thật sự không đến sao?”,người đầu dây bên kia vẫn muốn dây dưa một chút.“Đồng ý với cậu ta đi!”, Trần Triệu Dương nói. “Được, tôi đồng ý, gửi địa chỉ cho tôi”, Giang Uyển Quân nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, lập tức đồng ý.“Ai đang nói thế? Sao lại còn có giọng của một người đàn ông thế?”, người phía bên kia đương nhiên cũng nghe thấy giọng nói của Trần Triệu Dương, lập tức hung hăng chất vấn.“Liên quan gì đến anh!”, Giang Uyển Quân mắng một câu, tiện tay cúp điện thoại.“Anh Dương, có phải vừa rồi người ta rất thô lỗ không?”, sau khi cúp điện thoại, Giang Uyển Quân mới nhớ đến, Trần Triệu Dương vẫn còn đang ở bên cạnh, đột nhiên lo lắng hỏi.“Không thô lỗ, đối phó với người như vậy, nếu như cậu ta ở trước mặt anh, đã bị ăn tát từ lâu rồi!", Trần Triệu Dương cười rồi lắc đầu.“Thế Lạc Thu là ai?”, Trần Triệu Dương có chút tò mò hỏi.“Lạc Thu là vua đường đua ngầm ở Giang Nam, anh ta đua xe rất xuất sắc, rất lợi hại”, Giang Uyển Quân nghe thấy cái tên này, hơi ngưỡng mộ nói.“Ồ? Vậy sao? Vậy thì anh phải đi làm quen một chút rồi”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh không thèm quan tâm tên Lạc Thu này rốt cuộc là ai, dám đến đua xe trên đất của anh thì anh phải dạy dỗ cách làm người một chút.Lối vào đường núi Hồ Lộc Minh đã được viết biển cảnh báo, thuộc địa phận tư nhân, cấm không cho xe bên ngoài vào.Thế nhưng, những người này không chỉ ngang ngược tiến vào, bây giờ còn muốn đua xe trên đường núi Hồ Lộc Minh, nếu như không dạy dỗ bọn họ một chút, e rằng sau này Hồ Lộc Minh sẽ không còn bình yên nữa.“Nghe nói, tên thật của Lạc Thu không phải là Lạc Thu, chẳng qua sau này đua xe rất giỏi, mới được đặt tên như vậy”, Giang Uyển Quân nói đến đây, đột nhiên cười khúc khích.“Ồ? Thế tên thật của cậu ta là gì?”, Trần Triệu Dương thấy bộ dạng của Giang Uyển Quân, tò mò hỏi.“Là Lạc Oa, phụt...”, nói đến đây, Giang Uyển Quân cười lớn.

“Tên họ Chu kia, gọi tôi là Giang Uyển Quân, anh mà còn gọi tôi như thế nữa, có tin tôi đập nát con xe yêu quý của anh không hả?”, Giang Uyển Quân nghe thấy giọng nói của phía bên kia, đột nhiên tức giận.

Từ sau khi Trần Triệu Dương cứu cô ấy, “em Uyển Quân” là cái nickname chỉ Trần Triệu Dương mới có thể gọi, nếu những người khác gọi, cô ấy sẽ nổi nóng với người ta, huống hồ Trần Triệu Dương còn đang nghe ở bên cạnh.

“Được rồi, cô Giang, chúng tôi đang đua xe trên đường núi Hồ Lộc Minh, cậu có đến không?”, người đầu dây bên kia biết Giang Uyển Quân rất kiêng kị cách gọi ấy, lập tức đổi giọng.

“Không có hứng thú, không đỉ!”, Giang Uyển

Quân thẳng thừng từ chối.

Trần Triệu Dương ở bên cạnh lại híp mắt lại, mảnh đất gần Hồ Lộc Minh là mảnh đất tư nhân của anh, bây giờ có người ngang nhiên đua xe trên đất của anh, anh phải đi xem.

“Đừng mà, cô Giang, lần này tôi mời cả Lạc Thu - thần đua xe đến đấy, cô thật sự không đến sao?”,

người đầu dây bên kia vẫn muốn dây dưa một chút.

“Đồng ý với cậu ta đi!”, Trần Triệu Dương nói. 

“Được, tôi đồng ý, gửi địa chỉ cho tôi”, Giang Uyển Quân nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, lập tức đồng ý.

“Ai đang nói thế? Sao lại còn có giọng của một người đàn ông thế?”, người phía bên kia đương nhiên cũng nghe thấy giọng nói của Trần Triệu Dương, lập tức hung hăng chất vấn.

“Liên quan gì đến anh!”, Giang Uyển Quân mắng một câu, tiện tay cúp điện thoại.

“Anh Dương, có phải vừa rồi người ta rất thô lỗ không?”, sau khi cúp điện thoại, Giang Uyển Quân mới nhớ đến, Trần Triệu Dương vẫn còn đang ở bên cạnh, đột nhiên lo lắng hỏi.

“Không thô lỗ, đối phó với người như vậy, nếu như cậu ta ở trước mặt anh, đã bị ăn tát từ lâu rồi!", Trần Triệu Dương cười rồi lắc đầu.

“Thế Lạc Thu là ai?”, Trần Triệu Dương có chút tò mò hỏi.

“Lạc Thu là vua đường đua ngầm ở Giang Nam, anh ta đua xe rất xuất sắc, rất lợi hại”, Giang Uyển Quân nghe thấy cái tên này, hơi ngưỡng mộ nói.

“Ồ? Vậy sao? Vậy thì anh phải đi làm quen một chút rồi”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh không thèm quan tâm tên Lạc Thu này rốt cuộc là ai, dám đến đua xe trên đất của anh thì anh phải dạy dỗ cách làm người một chút.

Lối vào đường núi Hồ Lộc Minh đã được viết biển cảnh báo, thuộc địa phận tư nhân, cấm không cho xe bên ngoài vào.

Thế nhưng, những người này không chỉ ngang ngược tiến vào, bây giờ còn muốn đua xe trên đường núi Hồ Lộc Minh, nếu như không dạy dỗ bọn họ một chút, e rằng sau này Hồ Lộc Minh sẽ không còn bình yên nữa.

“Nghe nói, tên thật của Lạc Thu không phải là Lạc Thu, chẳng qua sau này đua xe rất giỏi, mới được đặt tên như vậy”, Giang Uyển Quân nói đến đây, đột nhiên cười khúc khích.

“Ồ? Thế tên thật của cậu ta là gì?”, Trần Triệu Dương thấy bộ dạng của Giang Uyển Quân, tò mò hỏi.

“Là Lạc Oa, phụt...”, nói đến đây, Giang Uyển Quân cười lớn.

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Tên họ Chu kia, gọi tôi là Giang Uyển Quân, anh mà còn gọi tôi như thế nữa, có tin tôi đập nát con xe yêu quý của anh không hả?”, Giang Uyển Quân nghe thấy giọng nói của phía bên kia, đột nhiên tức giận.Từ sau khi Trần Triệu Dương cứu cô ấy, “em Uyển Quân” là cái nickname chỉ Trần Triệu Dương mới có thể gọi, nếu những người khác gọi, cô ấy sẽ nổi nóng với người ta, huống hồ Trần Triệu Dương còn đang nghe ở bên cạnh.“Được rồi, cô Giang, chúng tôi đang đua xe trên đường núi Hồ Lộc Minh, cậu có đến không?”, người đầu dây bên kia biết Giang Uyển Quân rất kiêng kị cách gọi ấy, lập tức đổi giọng.“Không có hứng thú, không đỉ!”, Giang UyểnQuân thẳng thừng từ chối.Trần Triệu Dương ở bên cạnh lại híp mắt lại, mảnh đất gần Hồ Lộc Minh là mảnh đất tư nhân của anh, bây giờ có người ngang nhiên đua xe trên đất của anh, anh phải đi xem.“Đừng mà, cô Giang, lần này tôi mời cả Lạc Thu - thần đua xe đến đấy, cô thật sự không đến sao?”,người đầu dây bên kia vẫn muốn dây dưa một chút.“Đồng ý với cậu ta đi!”, Trần Triệu Dương nói. “Được, tôi đồng ý, gửi địa chỉ cho tôi”, Giang Uyển Quân nghe thấy lời của Trần Triệu Dương, lập tức đồng ý.“Ai đang nói thế? Sao lại còn có giọng của một người đàn ông thế?”, người phía bên kia đương nhiên cũng nghe thấy giọng nói của Trần Triệu Dương, lập tức hung hăng chất vấn.“Liên quan gì đến anh!”, Giang Uyển Quân mắng một câu, tiện tay cúp điện thoại.“Anh Dương, có phải vừa rồi người ta rất thô lỗ không?”, sau khi cúp điện thoại, Giang Uyển Quân mới nhớ đến, Trần Triệu Dương vẫn còn đang ở bên cạnh, đột nhiên lo lắng hỏi.“Không thô lỗ, đối phó với người như vậy, nếu như cậu ta ở trước mặt anh, đã bị ăn tát từ lâu rồi!", Trần Triệu Dương cười rồi lắc đầu.“Thế Lạc Thu là ai?”, Trần Triệu Dương có chút tò mò hỏi.“Lạc Thu là vua đường đua ngầm ở Giang Nam, anh ta đua xe rất xuất sắc, rất lợi hại”, Giang Uyển Quân nghe thấy cái tên này, hơi ngưỡng mộ nói.“Ồ? Vậy sao? Vậy thì anh phải đi làm quen một chút rồi”, Trần Triệu Dương gật đầu, anh không thèm quan tâm tên Lạc Thu này rốt cuộc là ai, dám đến đua xe trên đất của anh thì anh phải dạy dỗ cách làm người một chút.Lối vào đường núi Hồ Lộc Minh đã được viết biển cảnh báo, thuộc địa phận tư nhân, cấm không cho xe bên ngoài vào.Thế nhưng, những người này không chỉ ngang ngược tiến vào, bây giờ còn muốn đua xe trên đường núi Hồ Lộc Minh, nếu như không dạy dỗ bọn họ một chút, e rằng sau này Hồ Lộc Minh sẽ không còn bình yên nữa.“Nghe nói, tên thật của Lạc Thu không phải là Lạc Thu, chẳng qua sau này đua xe rất giỏi, mới được đặt tên như vậy”, Giang Uyển Quân nói đến đây, đột nhiên cười khúc khích.“Ồ? Thế tên thật của cậu ta là gì?”, Trần Triệu Dương thấy bộ dạng của Giang Uyển Quân, tò mò hỏi.“Là Lạc Oa, phụt...”, nói đến đây, Giang Uyển Quân cười lớn.

Chương 562