Tác giả:

“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…

Chương 586

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Khi Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến xuất hiện trước cửa biệt thự số 1, Giang Tử Phong bước ra cùng Hứa Tịnh Nhã và Dương Lệ.“Hai người thế mà lại không nói cho mình biết, có còn coi mình là chị em tốt nữa không vậy?”, Trần Triệu Dương không ngờ là sau khi nhìn thấy Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, Nam Cung Yến lại vội chạy đến, giận dỗi nói.“Tiểu Yến, mình..”, Từ Tịnh Nhã cảm thấy có lỗi khi nghe cô bạn thân của mình nói vậy.Dương Lệ nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lén lút ngẩng đầu nhìn Nam Cung Yến.“Được rồi, chúng ta vào rồi nói tiếp”, khi Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng của họ, trong lòng cô chợt vỡ òa, nhưng không để lộ ra ngoài, lập tức kéo hai người bước lên lầu.“Trần Triệu Dương, anh nhớ chữa khỏi cho hai chị em nhà họ Cận, nếu không chữa được, anh sẽ biết tay em”, sau đó, Nam Cung Yến trực tiếp đưa hai người họ lên lầu.Giang Tử Phong chợt rụt cổ lại khi nhìn thấy cảnh tượng này.Có bạn gái là một chuyện tốt, nhưng nếu có quá nhiều bạn gái thì không phải chuyện tốt đẹp gì. “Ánh mắt đó của cậu là có ý gì vậy? Còn không mau đưa tôi đi gặp chị em họ”, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm thấy chán nản khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Tử Phong, không ngờ hình tượng anh minh thần võ của mình lại hoàn toàn sụp đổ như thế này.“Vâng, đại ca”, bị anh mắng như vậy, Giang Tử Phong vội vàng dẫn đường, cả nụ cười và ánh mắt hả hê cũng mất luôn, nếu không, tới lúc đó không chỉ có ăn mắng mà còn bị ăn đấm nữa.Khi bọn họ đến phòng của hai chị em nhà họ Cận, Trần Triệu Dương chau mày khi thấy vết thương trên cơ thể hai người họ đã được băng bó.Vết thương như thế này có lẽ là cơn ác mộng đối với các cô gái, nhất là đối với một cô gái xinh đẹp như vậy thì lại càng không thể chấp nhận được.“Tôi sẽ đưa đơn thuốc cho cậu. Cậu đi mua thuốc cho tôi càng sớm càng tốt”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một hồi, mặc dù trong tay anh có rất nhiều dược liệu, nhưng lại không có loại như thế này... Phải nghĩ cách mua một lô dược liệu mới được.“Đại ca, yên tâm, em sẽ quay lại ngay”, cầm lấy đơn thuốc do Trần Triệu Dương kê, Giang Tử Phong biết đây là thuốc trị bệnh cho chị em nhà họ Cận nên không dám trì hoãn mà nhanh chóng rời đi. Sau khi cậu ấy rời đi, Trần Triệu Dương lập tức huy động ánh sáng vàng trong mắt bắt đầu khôi phục vết thương trên người chị em họ, tuy rằng đều là vết thương bên ngoài, nhưng cũng cắt đứt một ít mạch máu và kinh mạch, đây chính là những nơi hồi phục chậm nhất.May mẫn thay, sau lần cược ngọc lần trước, mắt xuyên thấu của anh lại được thăng cấp nên việc chữa trị càng nhanh hơn trước.Nhưng ngay cả như vậy, khi Trần Triệu Dương chữa trị xong những vết thương trên người hai chị em của họ thì cũng mệt đến mức hai mắt trở nên choáng váng và gần như sắp ngã xuống đất.“Cậu Trần, anh không sao chứ?”, hai chị em họ thực ra đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn còn quá yếu vì chảy máu quá nhiều, sau khi Trần Triệu Dương điều trị xong, hai người họ đều cảm thấy mình đã hồi phục lên rất nhiều. Nhìn thấy anh suýt chút ngã quy, hai người họ nhanh chóng đỡ Trần Triệu Dương lên.

Khi Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến xuất hiện trước cửa biệt thự số 1, Giang Tử Phong bước ra cùng Hứa Tịnh Nhã và Dương Lệ.

“Hai người thế mà lại không nói cho mình biết, có còn coi mình là chị em tốt nữa không vậy?”, Trần Triệu Dương không ngờ là sau khi nhìn thấy Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, Nam Cung Yến lại vội chạy đến, giận dỗi nói.

“Tiểu Yến, mình..”, Từ Tịnh Nhã cảm thấy có lỗi khi nghe cô bạn thân của mình nói vậy.

Dương Lệ nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lén lút ngẩng đầu nhìn Nam Cung Yến.

“Được rồi, chúng ta vào rồi nói tiếp”, khi Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng của họ, trong lòng cô chợt vỡ òa, nhưng không để lộ ra ngoài, lập tức kéo hai người bước lên lầu.

“Trần Triệu Dương, anh nhớ chữa khỏi cho hai chị em nhà họ Cận, nếu không chữa được, anh sẽ biết tay em”, sau đó, Nam Cung Yến trực tiếp đưa hai người họ lên lầu.

Giang Tử Phong chợt rụt cổ lại khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Có bạn gái là một chuyện tốt, nhưng nếu có quá nhiều bạn gái thì không phải chuyện tốt đẹp gì. 

“Ánh mắt đó của cậu là có ý gì vậy? Còn không mau đưa tôi đi gặp chị em họ”, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm thấy chán nản khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Tử Phong, không ngờ hình tượng anh minh thần võ của mình lại hoàn toàn sụp đổ như thế này.

“Vâng, đại ca”, bị anh mắng như vậy, Giang Tử Phong vội vàng dẫn đường, cả nụ cười và ánh mắt hả hê cũng mất luôn, nếu không, tới lúc đó không chỉ có ăn mắng mà còn bị ăn đấm nữa.

Khi bọn họ đến phòng của hai chị em nhà họ Cận, Trần Triệu Dương chau mày khi thấy vết thương trên cơ thể hai người họ đã được băng bó.

Vết thương như thế này có lẽ là cơn ác mộng đối với các cô gái, nhất là đối với một cô gái xinh đẹp như vậy thì lại càng không thể chấp nhận được.

“Tôi sẽ đưa đơn thuốc cho cậu. Cậu đi mua thuốc cho tôi càng sớm càng tốt”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một hồi, mặc dù trong tay anh có rất nhiều dược liệu, nhưng lại không có loại như thế này... Phải nghĩ cách mua một lô dược liệu mới được.

“Đại ca, yên tâm, em sẽ quay lại ngay”, cầm lấy đơn thuốc do Trần Triệu Dương kê, Giang Tử Phong biết đây là thuốc trị bệnh cho chị em nhà họ Cận nên không dám trì hoãn mà nhanh chóng rời đi. 

Sau khi cậu ấy rời đi, Trần Triệu Dương lập tức huy động ánh sáng vàng trong mắt bắt đầu khôi phục vết thương trên người chị em họ, tuy rằng đều là vết thương bên ngoài, nhưng cũng cắt đứt một ít mạch máu và kinh mạch, đây chính là những nơi hồi phục chậm nhất.

May mẫn thay, sau lần cược ngọc lần trước, mắt xuyên thấu của anh lại được thăng cấp nên việc chữa trị càng nhanh hơn trước.

Nhưng ngay cả như vậy, khi Trần Triệu Dương chữa trị xong những vết thương trên người hai chị em của họ thì cũng mệt đến mức hai mắt trở nên choáng váng và gần như sắp ngã xuống đất.

“Cậu Trần, anh không sao chứ?”, hai chị em họ thực ra đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn còn quá yếu vì chảy máu quá nhiều, sau khi Trần Triệu Dương điều trị xong, hai người họ đều cảm thấy mình đã hồi phục lên rất nhiều. Nhìn thấy anh suýt chút ngã quy, hai người họ nhanh chóng đỡ Trần Triệu Dương lên.

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Khi Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến xuất hiện trước cửa biệt thự số 1, Giang Tử Phong bước ra cùng Hứa Tịnh Nhã và Dương Lệ.“Hai người thế mà lại không nói cho mình biết, có còn coi mình là chị em tốt nữa không vậy?”, Trần Triệu Dương không ngờ là sau khi nhìn thấy Từ Tịnh Nhã và Dương Lệ, Nam Cung Yến lại vội chạy đến, giận dỗi nói.“Tiểu Yến, mình..”, Từ Tịnh Nhã cảm thấy có lỗi khi nghe cô bạn thân của mình nói vậy.Dương Lệ nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lén lút ngẩng đầu nhìn Nam Cung Yến.“Được rồi, chúng ta vào rồi nói tiếp”, khi Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng của họ, trong lòng cô chợt vỡ òa, nhưng không để lộ ra ngoài, lập tức kéo hai người bước lên lầu.“Trần Triệu Dương, anh nhớ chữa khỏi cho hai chị em nhà họ Cận, nếu không chữa được, anh sẽ biết tay em”, sau đó, Nam Cung Yến trực tiếp đưa hai người họ lên lầu.Giang Tử Phong chợt rụt cổ lại khi nhìn thấy cảnh tượng này.Có bạn gái là một chuyện tốt, nhưng nếu có quá nhiều bạn gái thì không phải chuyện tốt đẹp gì. “Ánh mắt đó của cậu là có ý gì vậy? Còn không mau đưa tôi đi gặp chị em họ”, Trần Triệu Dương đột nhiên cảm thấy chán nản khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Tử Phong, không ngờ hình tượng anh minh thần võ của mình lại hoàn toàn sụp đổ như thế này.“Vâng, đại ca”, bị anh mắng như vậy, Giang Tử Phong vội vàng dẫn đường, cả nụ cười và ánh mắt hả hê cũng mất luôn, nếu không, tới lúc đó không chỉ có ăn mắng mà còn bị ăn đấm nữa.Khi bọn họ đến phòng của hai chị em nhà họ Cận, Trần Triệu Dương chau mày khi thấy vết thương trên cơ thể hai người họ đã được băng bó.Vết thương như thế này có lẽ là cơn ác mộng đối với các cô gái, nhất là đối với một cô gái xinh đẹp như vậy thì lại càng không thể chấp nhận được.“Tôi sẽ đưa đơn thuốc cho cậu. Cậu đi mua thuốc cho tôi càng sớm càng tốt”, Trần Triệu Dương suy nghĩ một hồi, mặc dù trong tay anh có rất nhiều dược liệu, nhưng lại không có loại như thế này... Phải nghĩ cách mua một lô dược liệu mới được.“Đại ca, yên tâm, em sẽ quay lại ngay”, cầm lấy đơn thuốc do Trần Triệu Dương kê, Giang Tử Phong biết đây là thuốc trị bệnh cho chị em nhà họ Cận nên không dám trì hoãn mà nhanh chóng rời đi. Sau khi cậu ấy rời đi, Trần Triệu Dương lập tức huy động ánh sáng vàng trong mắt bắt đầu khôi phục vết thương trên người chị em họ, tuy rằng đều là vết thương bên ngoài, nhưng cũng cắt đứt một ít mạch máu và kinh mạch, đây chính là những nơi hồi phục chậm nhất.May mẫn thay, sau lần cược ngọc lần trước, mắt xuyên thấu của anh lại được thăng cấp nên việc chữa trị càng nhanh hơn trước.Nhưng ngay cả như vậy, khi Trần Triệu Dương chữa trị xong những vết thương trên người hai chị em của họ thì cũng mệt đến mức hai mắt trở nên choáng váng và gần như sắp ngã xuống đất.“Cậu Trần, anh không sao chứ?”, hai chị em họ thực ra đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn còn quá yếu vì chảy máu quá nhiều, sau khi Trần Triệu Dương điều trị xong, hai người họ đều cảm thấy mình đã hồi phục lên rất nhiều. Nhìn thấy anh suýt chút ngã quy, hai người họ nhanh chóng đỡ Trần Triệu Dương lên.

Chương 586