“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 641
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Tôi thì không có vấn đề gì, chỉ cần chú không cảm thấy bà xã của mình đáng thương là được rồi”, Tuyên Hoàng gật gù đắc ý nói, sau đó, nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt không sao.“Mau đi rửa mặt đi!", Trần Triệu Dương vừa nghe thấy lời cô bé nói, liền bất lực, anh thế mà lại bị một cô nhóc năm thóp rồi.Thế nhưng, cô nhóc này nói đúng, mình có thể khiến người khác tủi thân, cũng không thể khiến bà xã của mình cảm thấy ấm ức được.Không lâu sau, Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến rửa mặt xong, nhìn bữa sáng đơn giản trên bàn, liền mở to mắt.“Vãi chưởng, chú, chú ác thật đó, chú thật sự chỉ nấu cháo, hấp bánh bao thôi sao!”, Nhìn trên bàn chỉ có cháo và bánh bao, Tuyên Hoàng liền hét lên, tỏ ra cực kỳ bất mãn.“Có cái ăn là được rồi, còn muốn kén cá chọn canh, tôi hấp chín cái bánh bao, cô ăn hai cái, tôi ăn ba cái, phần còn lại thì của bà xã tôi”, Trần Triệu Dương liếc Tuyên Hoàng một cái, sau đó chia phần.“Hừ, chú đừng nói là hai cái, một cái tôi cũng không muốn ăn, còn không cả có cải bẹ, sao có thể ăn được”, Tuyên Hoàng nhìn những chiếc bánh bao. trắng nõn, Tuyên Hoàng lại không có chút khẩu vị nào. “Bà xã, nào, em ăn đi!”, Trần Triệu Dương đẩy bánh bao cho Nam Cung Yến, sau đó anh cũng cầm một cái bánh bao, cắn một miếng.“Chị Cung Yến, không được rồi, để em mời chị ăn sáng nha, món cháo trắng với bánh bao này có gì ngon chứ?”, Tuyên Hoàng liền quay đầu nhìn Nam Cung Yến, thúc giục.“Chị ăn thế này cũng được, chút nữa chị còn phải đi xử lý vài chuyện”, Nam Cung Yến lại buồn cười lắc đầu, cầm một cái bánh bao lên, cắn một miếng.“Hửm? Mùi gì thế? Thơm quá!”, Tuyên Hoàng vốn dĩ không muốn ăn, nhưng rất nhanh chóng, cô bé ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.Đây là mùi thơm mà cô bé chưa từng ngửi thấy trước đây, nó đã khơi dậy cảm giác thèm ăn trong mình.Còn Nam Cung Yến không ngờ rằng một cái bánh bao có thể làm đến mức này, nhưng khi cắn miếng đầu tiên, cô đã bị chỉnh phụcBên ngoài bánh bao hơi nguội, nhưng bên trong lại rất nóng, sau khi cắn, một luồng hơi nóng mang theo mùi hương lúa mì truyền vào miệng cô.Bánh bao mang theo mùi hương của thức ăn, khiến cô không nhịn được nhai kỹ.Hương vị rất dễ ngửi, vừa cắn, có cảm giác như đang cắn một miếng bánh gato mềm, không bị rỗng, ngược lại còn có cảm giác đàn hồi dai dai, khiến người ta không nhịn được muốn nhai thật kỹ.Nam Cung Yến không quan tâm đến những chuyện khác, nhanh chóng bảo vệ đĩa của mình, bắt đầu thưởng thức nó một cách ngon miệng.
“Tôi thì không có vấn đề gì, chỉ cần chú không cảm thấy bà xã của mình đáng thương là được rồi”,
Tuyên Hoàng gật gù đắc ý nói, sau đó, nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt không sao.
“Mau đi rửa mặt đi!", Trần Triệu Dương vừa nghe thấy lời cô bé nói, liền bất lực, anh thế mà lại bị một cô nhóc năm thóp rồi.
Thế nhưng, cô nhóc này nói đúng, mình có thể khiến người khác tủi thân, cũng không thể khiến bà xã của mình cảm thấy ấm ức được.
Không lâu sau, Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến rửa mặt xong, nhìn bữa sáng đơn giản trên bàn, liền mở to mắt.
“Vãi chưởng, chú, chú ác thật đó, chú thật sự chỉ nấu cháo, hấp bánh bao thôi sao!”, Nhìn trên bàn chỉ có cháo và bánh bao, Tuyên Hoàng liền hét lên, tỏ ra cực kỳ bất mãn.
“Có cái ăn là được rồi, còn muốn kén cá chọn canh, tôi hấp chín cái bánh bao, cô ăn hai cái, tôi ăn ba cái, phần còn lại thì của bà xã tôi”, Trần Triệu Dương liếc Tuyên Hoàng một cái, sau đó chia phần.
“Hừ, chú đừng nói là hai cái, một cái tôi cũng không muốn ăn, còn không cả có cải bẹ, sao có thể ăn được”, Tuyên Hoàng nhìn những chiếc bánh bao. trắng nõn, Tuyên Hoàng lại không có chút khẩu vị nào.
“Bà xã, nào, em ăn đi!”, Trần Triệu Dương đẩy bánh bao cho Nam Cung Yến, sau đó anh cũng cầm một cái bánh bao, cắn một miếng.
“Chị Cung Yến, không được rồi, để em mời chị ăn sáng nha, món cháo trắng với bánh bao này có gì ngon chứ?”, Tuyên Hoàng liền quay đầu nhìn Nam Cung Yến, thúc giục.
“Chị ăn thế này cũng được, chút nữa chị còn phải đi xử lý vài chuyện”, Nam Cung Yến lại buồn cười lắc đầu, cầm một cái bánh bao lên, cắn một miếng.
“Hửm? Mùi gì thế? Thơm quá!”, Tuyên Hoàng vốn dĩ không muốn ăn, nhưng rất nhanh chóng, cô bé ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Đây là mùi thơm mà cô bé chưa từng ngửi thấy trước đây, nó đã khơi dậy cảm giác thèm ăn trong mình.
Còn Nam Cung Yến không ngờ rằng một cái bánh bao có thể làm đến mức này, nhưng khi cắn miếng đầu tiên, cô đã bị chỉnh phục
Bên ngoài bánh bao hơi nguội, nhưng bên trong lại rất nóng, sau khi cắn, một luồng hơi nóng mang theo mùi hương lúa mì truyền vào miệng cô.
Bánh bao mang theo mùi hương của thức ăn, khiến cô không nhịn được nhai kỹ.
Hương vị rất dễ ngửi, vừa cắn, có cảm giác như đang cắn một miếng bánh gato mềm, không bị rỗng, ngược lại còn có cảm giác đàn hồi dai dai, khiến người ta không nhịn được muốn nhai thật kỹ.
Nam Cung Yến không quan tâm đến những chuyện khác, nhanh chóng bảo vệ đĩa của mình, bắt đầu thưởng thức nó một cách ngon miệng.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Tôi thì không có vấn đề gì, chỉ cần chú không cảm thấy bà xã của mình đáng thương là được rồi”, Tuyên Hoàng gật gù đắc ý nói, sau đó, nhìn Trần Triệu Dương với vẻ mặt không sao.“Mau đi rửa mặt đi!", Trần Triệu Dương vừa nghe thấy lời cô bé nói, liền bất lực, anh thế mà lại bị một cô nhóc năm thóp rồi.Thế nhưng, cô nhóc này nói đúng, mình có thể khiến người khác tủi thân, cũng không thể khiến bà xã của mình cảm thấy ấm ức được.Không lâu sau, Tuyên Hoàng và Nam Cung Yến rửa mặt xong, nhìn bữa sáng đơn giản trên bàn, liền mở to mắt.“Vãi chưởng, chú, chú ác thật đó, chú thật sự chỉ nấu cháo, hấp bánh bao thôi sao!”, Nhìn trên bàn chỉ có cháo và bánh bao, Tuyên Hoàng liền hét lên, tỏ ra cực kỳ bất mãn.“Có cái ăn là được rồi, còn muốn kén cá chọn canh, tôi hấp chín cái bánh bao, cô ăn hai cái, tôi ăn ba cái, phần còn lại thì của bà xã tôi”, Trần Triệu Dương liếc Tuyên Hoàng một cái, sau đó chia phần.“Hừ, chú đừng nói là hai cái, một cái tôi cũng không muốn ăn, còn không cả có cải bẹ, sao có thể ăn được”, Tuyên Hoàng nhìn những chiếc bánh bao. trắng nõn, Tuyên Hoàng lại không có chút khẩu vị nào. “Bà xã, nào, em ăn đi!”, Trần Triệu Dương đẩy bánh bao cho Nam Cung Yến, sau đó anh cũng cầm một cái bánh bao, cắn một miếng.“Chị Cung Yến, không được rồi, để em mời chị ăn sáng nha, món cháo trắng với bánh bao này có gì ngon chứ?”, Tuyên Hoàng liền quay đầu nhìn Nam Cung Yến, thúc giục.“Chị ăn thế này cũng được, chút nữa chị còn phải đi xử lý vài chuyện”, Nam Cung Yến lại buồn cười lắc đầu, cầm một cái bánh bao lên, cắn một miếng.“Hửm? Mùi gì thế? Thơm quá!”, Tuyên Hoàng vốn dĩ không muốn ăn, nhưng rất nhanh chóng, cô bé ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.Đây là mùi thơm mà cô bé chưa từng ngửi thấy trước đây, nó đã khơi dậy cảm giác thèm ăn trong mình.Còn Nam Cung Yến không ngờ rằng một cái bánh bao có thể làm đến mức này, nhưng khi cắn miếng đầu tiên, cô đã bị chỉnh phụcBên ngoài bánh bao hơi nguội, nhưng bên trong lại rất nóng, sau khi cắn, một luồng hơi nóng mang theo mùi hương lúa mì truyền vào miệng cô.Bánh bao mang theo mùi hương của thức ăn, khiến cô không nhịn được nhai kỹ.Hương vị rất dễ ngửi, vừa cắn, có cảm giác như đang cắn một miếng bánh gato mềm, không bị rỗng, ngược lại còn có cảm giác đàn hồi dai dai, khiến người ta không nhịn được muốn nhai thật kỹ.Nam Cung Yến không quan tâm đến những chuyện khác, nhanh chóng bảo vệ đĩa của mình, bắt đầu thưởng thức nó một cách ngon miệng.