“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 842
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Mau dừng tay lại cho tôi, một đám đàn ông các người không biết xấu hổ à, còn tôi thấy gớm lắm rồi đây, mau tránh ra cho tôi, để tôi tự làm”, Tật Phong biết, đối mặt với những võ giả này, cậu ta vốn không thể nào chạy thoát, chỉ đành chuẩn bị kéo dài thời gian.Nghe Tật Phong nói vậy, động tác của đám người kia ra đột nhiên tỏ ra vụng về.Đàn ông c ởi quần áo của đàn ông, đây đúng là biến thái quá.Tật Phong khá khó khăn khi bắt đầu c ởi đồ trên người mình. Dù gì cậu ta cũng bị thương, động tác không được nhanh cho lắm.Nhưng mà, Tật Phong thấy đám võ giả kia chuẩn bị đi khỏi rồi quay về chỗ ngồi, lúc này mới khiến cậu ta thở phào.Cách nơi này không xa, Cẩu Tử bèn dùng ống nhòm thấy Tật Phong bị bảt, nhưng đối mặt với đám võ giả này, cậu ta lại không thể xông lên như vậy được.Cậu ta biết, nếu cứ xông lên thì e là không những không cứu được Tật Phong, ngược lại còn khiến bản thân bị vào tròng nữa.Ông ta muốn xem thử đám người này sẽ làm gì.Lúc ông ta thấy Tật Phong tự c của mình, đột nhiên ông ta nghi ngờ, lẽ nào đám người này đều là biến thái?Thích nhìn đàn ông cởi đồ!Lúc Tật Phong bắt đầu cởi đồ của mình xong, đám võ giả có mặt đột nhiên đều hít một hơi thật sâu.Vì trên người của Tật Phong, có những vết sẹo. không bình thường. Những vết sẹo này có vết thương do dao, do súng, còn có vết thương xuyên thấu rất nguy hiểm.Có thể nói, trên người của Tật Phong không chỗ nào mà không có vết thương.Nhìn tới đây, mọi người đều im lặng một lúc. Nghĩ tới người này đã chịu nhiều đau khổ như vậy, vết sẹo như thế, mức độ đau đớn chắc cũng không thua việc tùng xẻo trong lưới cá.Trong mắt của Hồng Thịnh loé lên một tia kinh ngạc. Trước đó tên nhãi này nói với mình là không sợ hình phạt tùng xẻo, ông ta không hề tin.Nhưng sau khi thấy những vết sẹo trên người của Tật Phong, ông ta bèn biết rằng tên này nói không sợ quả đúng là sự thật. “Khâm phục, mày đúng là đàn ông”, Hồng Thịnh kiềm chế hồi lâu và thốt ra một câu như vậy.“Nhưng hôm nay mày cũng khó thoát khỏi số mệnh bị tra tấn này. Nếu bây giờ mày nói tao biết, tao sẽ cho mày được chết một cách đàng hoàng”, sau đó Hồng Thịnh nói với giọng ảm đạm.“Đừng có nhiều lời nữa. Ông không thể bớt nói đi mấy câu này sao? Muốn ra tay thì cứ ra tay, càm ràm chẳng ra đàn ông chút nào”, Tật Phong hừ lạnh một cái và nói.“Được, đây là do mày tự chọn đấy”, Hồng Thịnh xụ mặt xuống, lập tức vẫy tay, những người kia trực tiếp trói Tật Phong vào lướt đánh cá.“Tên nhãi, mày nói xem, tao nên cắt miếng thịt ở chỗ nào trước đây?”, Hồng Thịnh rút ra một con dao găm sắc bén, liếm lưỡi dao rồi điên cuồng lên tiếng.“Mau ra tay đi. Nếu còn không ra tay thì ông chính là cháu trai của tôi đấy”, Tật Phong cười lớn tiếng. Cậu ta tiếp tục chọc tức ông ta.“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, tao sẽ thành toàn cho mày”, Hồng Thịnh cười gãn một cái, sau đó vung con dao găm trong tay, trực tiếp cứa vào miếng thịt trên người của Tật Phong, miếng thịt dính máu rơi xuống đất. Trong mắt của Tật Phong lộ ra vẻ đau đớn nhưng cậu ta cũng không nhíu mày.“Tiếp tục đi cháu trai, nếu hôm nay không cắt thịt của ông đây thì ông đây quay lại, chắc chắn sẽ từng dao lóc thịt ông đó”, Tật Phong cười khẩy và nói tiếp.“Được lắm, tao thích tính cứng đầu của mày, nhất định phải duy trì đó, đừng khiến tao thất vọng nha”, Hồng Thịnh tức tối rồi cười, tên khốn này cứ luôn miệng gọi ông ta là cháu trai thì sao mà không tức giận được chứ.“Ăc.
“Mau dừng tay lại cho tôi, một đám đàn ông các người không biết xấu hổ à, còn tôi thấy gớm lắm rồi đây, mau tránh ra cho tôi, để tôi tự làm”, Tật Phong biết, đối mặt với những võ giả này, cậu ta vốn không thể nào chạy thoát, chỉ đành chuẩn bị kéo dài thời gian.
Nghe Tật Phong nói vậy, động tác của đám người kia ra đột nhiên tỏ ra vụng về.
Đàn ông c ởi quần áo của đàn ông, đây đúng là biến thái quá.
Tật Phong khá khó khăn khi bắt đầu c ởi đồ trên người mình. Dù gì cậu ta cũng bị thương, động tác không được nhanh cho lắm.
Nhưng mà, Tật Phong thấy đám võ giả kia chuẩn bị đi khỏi rồi quay về chỗ ngồi, lúc này mới khiến cậu ta thở phào.
Cách nơi này không xa, Cẩu Tử bèn dùng ống nhòm thấy Tật Phong bị bảt, nhưng đối mặt với đám võ giả này, cậu ta lại không thể xông lên như vậy được.
Cậu ta biết, nếu cứ xông lên thì e là không những không cứu được Tật Phong, ngược lại còn khiến bản thân bị vào tròng nữa.
Ông ta muốn xem thử đám người này sẽ làm gì.
Lúc ông ta thấy Tật Phong tự c của mình, đột nhiên ông ta nghi ngờ, lẽ nào đám người này đều là biến thái?
Thích nhìn đàn ông cởi đồ!
Lúc Tật Phong bắt đầu cởi đồ của mình xong, đám võ giả có mặt đột nhiên đều hít một hơi thật sâu.
Vì trên người của Tật Phong, có những vết sẹo. không bình thường. Những vết sẹo này có vết thương do dao, do súng, còn có vết thương xuyên thấu rất nguy hiểm.
Có thể nói, trên người của Tật Phong không chỗ nào mà không có vết thương.
Nhìn tới đây, mọi người đều im lặng một lúc. Nghĩ tới người này đã chịu nhiều đau khổ như vậy, vết sẹo như thế, mức độ đau đớn chắc cũng không thua việc tùng xẻo trong lưới cá.
Trong mắt của Hồng Thịnh loé lên một tia kinh ngạc. Trước đó tên nhãi này nói với mình là không sợ hình phạt tùng xẻo, ông ta không hề tin.
Nhưng sau khi thấy những vết sẹo trên người của Tật Phong, ông ta bèn biết rằng tên này nói không sợ quả đúng là sự thật.
“Khâm phục, mày đúng là đàn ông”, Hồng Thịnh kiềm chế hồi lâu và thốt ra một câu như vậy.
“Nhưng hôm nay mày cũng khó thoát khỏi số mệnh bị tra tấn này. Nếu bây giờ mày nói tao biết, tao sẽ cho mày được chết một cách đàng hoàng”, sau đó Hồng Thịnh nói với giọng ảm đạm.
“Đừng có nhiều lời nữa. Ông không thể bớt nói đi mấy câu này sao? Muốn ra tay thì cứ ra tay, càm ràm chẳng ra đàn ông chút nào”, Tật Phong hừ lạnh một cái và nói.
“Được, đây là do mày tự chọn đấy”, Hồng Thịnh xụ mặt xuống, lập tức vẫy tay, những người kia trực tiếp trói Tật Phong vào lướt đánh cá.
“Tên nhãi, mày nói xem, tao nên cắt miếng thịt ở chỗ nào trước đây?”, Hồng Thịnh rút ra một con dao găm sắc bén, liếm lưỡi dao rồi điên cuồng lên tiếng.
“Mau ra tay đi. Nếu còn không ra tay thì ông chính là cháu trai của tôi đấy”, Tật Phong cười lớn tiếng. Cậu ta tiếp tục chọc tức ông ta.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, tao sẽ thành toàn cho mày”, Hồng Thịnh cười gãn một cái, sau đó vung con dao găm trong tay, trực tiếp cứa vào miếng thịt trên người của Tật Phong, miếng thịt dính máu rơi xuống đất.
Trong mắt của Tật Phong lộ ra vẻ đau đớn nhưng cậu ta cũng không nhíu mày.
“Tiếp tục đi cháu trai, nếu hôm nay không cắt thịt của ông đây thì ông đây quay lại, chắc chắn sẽ từng dao lóc thịt ông đó”, Tật Phong cười khẩy và nói tiếp.
“Được lắm, tao thích tính cứng đầu của mày, nhất định phải duy trì đó, đừng khiến tao thất vọng nha”, Hồng Thịnh tức tối rồi cười, tên khốn này cứ luôn miệng gọi ông ta là cháu trai thì sao mà không tức giận được chứ.
“Ăc.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Mau dừng tay lại cho tôi, một đám đàn ông các người không biết xấu hổ à, còn tôi thấy gớm lắm rồi đây, mau tránh ra cho tôi, để tôi tự làm”, Tật Phong biết, đối mặt với những võ giả này, cậu ta vốn không thể nào chạy thoát, chỉ đành chuẩn bị kéo dài thời gian.Nghe Tật Phong nói vậy, động tác của đám người kia ra đột nhiên tỏ ra vụng về.Đàn ông c ởi quần áo của đàn ông, đây đúng là biến thái quá.Tật Phong khá khó khăn khi bắt đầu c ởi đồ trên người mình. Dù gì cậu ta cũng bị thương, động tác không được nhanh cho lắm.Nhưng mà, Tật Phong thấy đám võ giả kia chuẩn bị đi khỏi rồi quay về chỗ ngồi, lúc này mới khiến cậu ta thở phào.Cách nơi này không xa, Cẩu Tử bèn dùng ống nhòm thấy Tật Phong bị bảt, nhưng đối mặt với đám võ giả này, cậu ta lại không thể xông lên như vậy được.Cậu ta biết, nếu cứ xông lên thì e là không những không cứu được Tật Phong, ngược lại còn khiến bản thân bị vào tròng nữa.Ông ta muốn xem thử đám người này sẽ làm gì.Lúc ông ta thấy Tật Phong tự c của mình, đột nhiên ông ta nghi ngờ, lẽ nào đám người này đều là biến thái?Thích nhìn đàn ông cởi đồ!Lúc Tật Phong bắt đầu cởi đồ của mình xong, đám võ giả có mặt đột nhiên đều hít một hơi thật sâu.Vì trên người của Tật Phong, có những vết sẹo. không bình thường. Những vết sẹo này có vết thương do dao, do súng, còn có vết thương xuyên thấu rất nguy hiểm.Có thể nói, trên người của Tật Phong không chỗ nào mà không có vết thương.Nhìn tới đây, mọi người đều im lặng một lúc. Nghĩ tới người này đã chịu nhiều đau khổ như vậy, vết sẹo như thế, mức độ đau đớn chắc cũng không thua việc tùng xẻo trong lưới cá.Trong mắt của Hồng Thịnh loé lên một tia kinh ngạc. Trước đó tên nhãi này nói với mình là không sợ hình phạt tùng xẻo, ông ta không hề tin.Nhưng sau khi thấy những vết sẹo trên người của Tật Phong, ông ta bèn biết rằng tên này nói không sợ quả đúng là sự thật. “Khâm phục, mày đúng là đàn ông”, Hồng Thịnh kiềm chế hồi lâu và thốt ra một câu như vậy.“Nhưng hôm nay mày cũng khó thoát khỏi số mệnh bị tra tấn này. Nếu bây giờ mày nói tao biết, tao sẽ cho mày được chết một cách đàng hoàng”, sau đó Hồng Thịnh nói với giọng ảm đạm.“Đừng có nhiều lời nữa. Ông không thể bớt nói đi mấy câu này sao? Muốn ra tay thì cứ ra tay, càm ràm chẳng ra đàn ông chút nào”, Tật Phong hừ lạnh một cái và nói.“Được, đây là do mày tự chọn đấy”, Hồng Thịnh xụ mặt xuống, lập tức vẫy tay, những người kia trực tiếp trói Tật Phong vào lướt đánh cá.“Tên nhãi, mày nói xem, tao nên cắt miếng thịt ở chỗ nào trước đây?”, Hồng Thịnh rút ra một con dao găm sắc bén, liếm lưỡi dao rồi điên cuồng lên tiếng.“Mau ra tay đi. Nếu còn không ra tay thì ông chính là cháu trai của tôi đấy”, Tật Phong cười lớn tiếng. Cậu ta tiếp tục chọc tức ông ta.“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, tao sẽ thành toàn cho mày”, Hồng Thịnh cười gãn một cái, sau đó vung con dao găm trong tay, trực tiếp cứa vào miếng thịt trên người của Tật Phong, miếng thịt dính máu rơi xuống đất. Trong mắt của Tật Phong lộ ra vẻ đau đớn nhưng cậu ta cũng không nhíu mày.“Tiếp tục đi cháu trai, nếu hôm nay không cắt thịt của ông đây thì ông đây quay lại, chắc chắn sẽ từng dao lóc thịt ông đó”, Tật Phong cười khẩy và nói tiếp.“Được lắm, tao thích tính cứng đầu của mày, nhất định phải duy trì đó, đừng khiến tao thất vọng nha”, Hồng Thịnh tức tối rồi cười, tên khốn này cứ luôn miệng gọi ông ta là cháu trai thì sao mà không tức giận được chứ.“Ăc.