“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 975
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Sống chung với nhau lâu như vậy, cô đã quen với sự tồn tại của Trần Triệu Dương rồi. Bây giờ đột nhiên Trần Triệu Dương nói muốn đến thủ đô, nhất thời cô không biết phải làm thế nào.Cô không thể nào tưởng tượng ra cuộc sống của mình không có Trần Triệu Dương thì sẽ thế nào.“Không có chuyện gì cả, ở thủ đô có một bệnh nhân cần anh chữa bệnh, anh phải đến thủ đô khám cho người đó”, Trần Triệu Dương lắc đầu, nói.Anh không muốn Nam Cung Yến biết anh đến thủ đô làm gì. Dù sao đi nữa, lần này đến thủ đô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, anh không muốn Nam Cung Yến lo lắng cho mình.“Vậy sao? Vậy anh đi bao lâu? Khi nào anh về?”, Nam Cung Yến nhất thời có chút bất đắc dĩ, cô không có cách nào ngăn Trần Triệu Dương đi chữa bệnh.“Chuyện này anh cũng không rõ nữa, nhưng mà em yên tâm, anh sẽ cố gắng quay về sớm nhất có thể. Nếu như không khó chữa lắm thì sẽ về nhanh thôi, còn nếu khó chữa thì anh cũng sẽ về sớm, để bọn họ đưa bệnh nhân đến đây”, đương nhiên Trần Triệu Dương biết Nam Cung Yến lo lắng cho mình, anh đảm bảo với cô.Lần này Trần Triệu Dương không mang Nam Cung Yến đến thủ đô. Dù sao, ở thủ đô còn có gia tộc Mộ Dung, chỗ đó là đất của người ta, cho dù thực lực của anh có mạnh hơn nữa, thì cũng khó tránh khỏi những khúc sơ sót.Còn về mấy người Nam Cung Yến, bọn họ nên ở lại thành phố Nam Hải. Dù thế nào thì đây cũng là địa bàn của anh. Huống hồ, còn có đám người Tật Phong ở đây nữa. Chỉ cần bọn họ không ra khỏi võ đạo tông sư, thì không cần lo lắng quá nhiều về vấn đề an toàn.Lần này tới thủ đô, Trần Triệu Dương không mang ai khác theo ngoài Tăng Kim Lai. Mặc dù Tăng Kim Lai là người thành phố Vân Hải, nhưng lại hay đi đây đi đó, có anh ta bên cạnh, anh cũng được thuận lợi.Khi máy bay đáp xuống sân bay thủ đô, Trần Triệu Dương mở mắt ra, nhìn thủ đô sầm uất bên ngoài cửa sổ, ánh mắt anh xẹt qua chút ý lạnh.Mục đích lần này anh tới đây không đơn giản chỉ để tìm Bạch Thấm, anh muốn đi tới gia tộc Mộ Dung một chuyến để tìm kết quả.Mặc dù qua tài liệu cũng biết được chút ít, nhưng những tài liệu này đều là thứ nhà họ Mộ Dung muốn để người ngoài biết. Còn những chuyện bọn họ không muốn người ngoài biết, sợ rằng khó mà điều tra ra được.“Anh Trần, chúng ta tới khách sạn trước nhé, đã có người tới đón chúng ta rồi”, đi tới cửa đón khách, đã có người tới đón bọn họ, là người mà Tăng Kim Lai sắp xếp từ trước.“Anh Tăng, anh về khách sạn trước đi, để tài xế này đưa tôi đi cũng được”, Trần Triệu Dương không muốn kéo dài nên trực tiếp nói với Tăng Kim Lai.Anh muốn đi tìm Bạch Thấm, xem xem có thể lấy được chút tài liệu có tác dụng nào không.“Anh Trần, có cần tôi cùng anh đi qua đó không? Dẫu sao, vùng đất thủ đô này có dùng câu “hang hùm miệng cọp” để hình dung thì cũng không quá đáng”, nghe thấy Trần Triệu Dương vừa xuống máy bay đã muốn đi làm việc, Tăng Kim Lai vội vàng hỏi.“Không cần đâu, anh về trước đi, tôi đi gặp bệnh nhân, gặp xong tôi sẽ tới khách sạn tìm anh. Được rồi, cứ vậy đi”, Trần Triệu Dương khoát tay. Nếu như Tăng Kim Lai không gọi xe tới đón, Trần Triệu Dương cũng muốn đón xe đi.Trần Triệu Dương không chạy thẳng tới chỗ Bạch Thấm đang ở, mà tìm một quán cà phê gần đó, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn về phía căn nhà nhỏ màu đen kia.Vị trí Trần Triệu Dương ngồi rất đẹp, có thể thấy rõ ràng mọi động tĩnh từ toà nhà đối diện.
Sống chung với nhau lâu như vậy, cô đã quen với sự tồn tại của Trần Triệu Dương rồi. Bây giờ đột nhiên Trần Triệu Dương nói muốn đến thủ đô, nhất thời cô không biết phải làm thế nào.
Cô không thể nào tưởng tượng ra cuộc sống của mình không có Trần Triệu Dương thì sẽ thế nào.
“Không có chuyện gì cả, ở thủ đô có một bệnh nhân cần anh chữa bệnh, anh phải đến thủ đô khám cho người đó”, Trần Triệu Dương lắc đầu, nói.
Anh không muốn Nam Cung Yến biết anh đến thủ đô làm gì. Dù sao đi nữa, lần này đến thủ đô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, anh không muốn Nam Cung Yến lo lắng cho mình.
“Vậy sao? Vậy anh đi bao lâu? Khi nào anh về?”, Nam Cung Yến nhất thời có chút bất đắc dĩ, cô không có cách nào ngăn Trần Triệu Dương đi chữa bệnh.
“Chuyện này anh cũng không rõ nữa, nhưng mà em yên tâm, anh sẽ cố gắng quay về sớm nhất có thể. Nếu như không khó chữa lắm thì sẽ về nhanh thôi, còn nếu khó chữa thì anh cũng sẽ về sớm, để bọn họ đưa bệnh nhân đến đây”, đương nhiên Trần Triệu Dương biết Nam Cung Yến lo lắng cho mình, anh đảm bảo với cô.
Lần này Trần Triệu Dương không mang Nam Cung Yến đến thủ đô. Dù sao, ở thủ đô còn có gia tộc Mộ Dung, chỗ đó là đất của người ta, cho dù thực lực của anh có mạnh hơn nữa, thì cũng khó tránh khỏi những khúc sơ sót.
Còn về mấy người Nam Cung Yến, bọn họ nên ở lại thành phố Nam Hải. Dù thế nào thì đây cũng là địa bàn của anh. Huống hồ, còn có đám người Tật Phong ở đây nữa. Chỉ cần bọn họ không ra khỏi võ đạo tông sư, thì không cần lo lắng quá nhiều về vấn đề an toàn.
Lần này tới thủ đô, Trần Triệu Dương không mang ai khác theo ngoài Tăng Kim Lai. Mặc dù Tăng Kim Lai là người thành phố Vân Hải, nhưng lại hay đi đây đi đó, có anh ta bên cạnh, anh cũng được thuận lợi.
Khi máy bay đáp xuống sân bay thủ đô, Trần Triệu Dương mở mắt ra, nhìn thủ đô sầm uất bên ngoài cửa sổ, ánh mắt anh xẹt qua chút ý lạnh.
Mục đích lần này anh tới đây không đơn giản chỉ để tìm Bạch Thấm, anh muốn đi tới gia tộc Mộ Dung một chuyến để tìm kết quả.
Mặc dù qua tài liệu cũng biết được chút ít, nhưng những tài liệu này đều là thứ nhà họ Mộ Dung muốn để người ngoài biết. Còn những chuyện bọn họ không muốn người ngoài biết, sợ rằng khó mà điều tra ra được.
“Anh Trần, chúng ta tới khách sạn trước nhé, đã có người tới đón chúng ta rồi”, đi tới cửa đón khách, đã có người tới đón bọn họ, là người mà Tăng Kim Lai sắp xếp từ trước.
“Anh Tăng, anh về khách sạn trước đi, để tài xế này đưa tôi đi cũng được”, Trần Triệu Dương không muốn kéo dài nên trực tiếp nói với Tăng Kim Lai.
Anh muốn đi tìm Bạch Thấm, xem xem có thể lấy được chút tài liệu có tác dụng nào không.
“Anh Trần, có cần tôi cùng anh đi qua đó không? Dẫu sao, vùng đất thủ đô này có dùng câu “hang hùm miệng cọp” để hình dung thì cũng không quá đáng”, nghe thấy Trần Triệu Dương vừa xuống máy bay đã muốn đi làm việc, Tăng Kim Lai vội vàng hỏi.
“Không cần đâu, anh về trước đi, tôi đi gặp bệnh nhân, gặp xong tôi sẽ tới khách sạn tìm anh. Được rồi, cứ vậy đi”, Trần Triệu Dương khoát tay. Nếu như Tăng Kim Lai không gọi xe tới đón, Trần Triệu Dương cũng muốn đón xe đi.
Trần Triệu Dương không chạy thẳng tới chỗ Bạch Thấm đang ở, mà tìm một quán cà phê gần đó, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn về phía căn nhà nhỏ màu đen kia.
Vị trí Trần Triệu Dương ngồi rất đẹp, có thể thấy rõ ràng mọi động tĩnh từ toà nhà đối diện.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Sống chung với nhau lâu như vậy, cô đã quen với sự tồn tại của Trần Triệu Dương rồi. Bây giờ đột nhiên Trần Triệu Dương nói muốn đến thủ đô, nhất thời cô không biết phải làm thế nào.Cô không thể nào tưởng tượng ra cuộc sống của mình không có Trần Triệu Dương thì sẽ thế nào.“Không có chuyện gì cả, ở thủ đô có một bệnh nhân cần anh chữa bệnh, anh phải đến thủ đô khám cho người đó”, Trần Triệu Dương lắc đầu, nói.Anh không muốn Nam Cung Yến biết anh đến thủ đô làm gì. Dù sao đi nữa, lần này đến thủ đô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, anh không muốn Nam Cung Yến lo lắng cho mình.“Vậy sao? Vậy anh đi bao lâu? Khi nào anh về?”, Nam Cung Yến nhất thời có chút bất đắc dĩ, cô không có cách nào ngăn Trần Triệu Dương đi chữa bệnh.“Chuyện này anh cũng không rõ nữa, nhưng mà em yên tâm, anh sẽ cố gắng quay về sớm nhất có thể. Nếu như không khó chữa lắm thì sẽ về nhanh thôi, còn nếu khó chữa thì anh cũng sẽ về sớm, để bọn họ đưa bệnh nhân đến đây”, đương nhiên Trần Triệu Dương biết Nam Cung Yến lo lắng cho mình, anh đảm bảo với cô.Lần này Trần Triệu Dương không mang Nam Cung Yến đến thủ đô. Dù sao, ở thủ đô còn có gia tộc Mộ Dung, chỗ đó là đất của người ta, cho dù thực lực của anh có mạnh hơn nữa, thì cũng khó tránh khỏi những khúc sơ sót.Còn về mấy người Nam Cung Yến, bọn họ nên ở lại thành phố Nam Hải. Dù thế nào thì đây cũng là địa bàn của anh. Huống hồ, còn có đám người Tật Phong ở đây nữa. Chỉ cần bọn họ không ra khỏi võ đạo tông sư, thì không cần lo lắng quá nhiều về vấn đề an toàn.Lần này tới thủ đô, Trần Triệu Dương không mang ai khác theo ngoài Tăng Kim Lai. Mặc dù Tăng Kim Lai là người thành phố Vân Hải, nhưng lại hay đi đây đi đó, có anh ta bên cạnh, anh cũng được thuận lợi.Khi máy bay đáp xuống sân bay thủ đô, Trần Triệu Dương mở mắt ra, nhìn thủ đô sầm uất bên ngoài cửa sổ, ánh mắt anh xẹt qua chút ý lạnh.Mục đích lần này anh tới đây không đơn giản chỉ để tìm Bạch Thấm, anh muốn đi tới gia tộc Mộ Dung một chuyến để tìm kết quả.Mặc dù qua tài liệu cũng biết được chút ít, nhưng những tài liệu này đều là thứ nhà họ Mộ Dung muốn để người ngoài biết. Còn những chuyện bọn họ không muốn người ngoài biết, sợ rằng khó mà điều tra ra được.“Anh Trần, chúng ta tới khách sạn trước nhé, đã có người tới đón chúng ta rồi”, đi tới cửa đón khách, đã có người tới đón bọn họ, là người mà Tăng Kim Lai sắp xếp từ trước.“Anh Tăng, anh về khách sạn trước đi, để tài xế này đưa tôi đi cũng được”, Trần Triệu Dương không muốn kéo dài nên trực tiếp nói với Tăng Kim Lai.Anh muốn đi tìm Bạch Thấm, xem xem có thể lấy được chút tài liệu có tác dụng nào không.“Anh Trần, có cần tôi cùng anh đi qua đó không? Dẫu sao, vùng đất thủ đô này có dùng câu “hang hùm miệng cọp” để hình dung thì cũng không quá đáng”, nghe thấy Trần Triệu Dương vừa xuống máy bay đã muốn đi làm việc, Tăng Kim Lai vội vàng hỏi.“Không cần đâu, anh về trước đi, tôi đi gặp bệnh nhân, gặp xong tôi sẽ tới khách sạn tìm anh. Được rồi, cứ vậy đi”, Trần Triệu Dương khoát tay. Nếu như Tăng Kim Lai không gọi xe tới đón, Trần Triệu Dương cũng muốn đón xe đi.Trần Triệu Dương không chạy thẳng tới chỗ Bạch Thấm đang ở, mà tìm một quán cà phê gần đó, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn về phía căn nhà nhỏ màu đen kia.Vị trí Trần Triệu Dương ngồi rất đẹp, có thể thấy rõ ràng mọi động tĩnh từ toà nhà đối diện.