“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 1212
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… "Anh nói cái gì?", ban đầu Tật Phong muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại, sau khi nghe thấy lời nói của Johmny, vẻ mặt của cậu ta lập tức trở nên lạnh lùng, sát ý hiện rõ lên trên gương mặt không hề che giấu chút nào."Anh...Cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người Tật Phong, trong lòng.Johnny lập tức hoảng sợ. Hắn ta có linh cảm, nếu như nói thêm câu nữa thì e rằng người đàn ông trước mặt này chắc chắn sẽ giết chết hắn ta.Nhưng nghĩ đến những người ở bộ lạc Uku đứng ở phía sau, hắn ta lại trở nên mạnh mẽ hơn."Đừng nói linh tinh nữa. Cái người vừa nấy đánh chúng tôi kia, bây giờ tôi cho anh một cơ hội, tự trói hai tay lại và đi cùng chúng tôi đến bộ lạc Uku để chịu tội", Johnny không dám nói thêm mấy lời nói nhạy cảm, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng hung hăng."Có bản lĩnh thì đến bắt đi, tôi lại muốn xem xem các anh có sức mạnh gì?", lúc này Tật Phong không hề kiêng nể gì. Trước kia cậu ta kiêng nể cũng bởi vì sợ khiến cho. đại ca của bọn họ là Trần Triệu Dương khó xử, nhưng bây giờ nhìn thấy người đó chà đạp lên mặt mũi như vậy thì cậu ta có nhịn cũng không có ý nghĩa gì nữa."Được rồi, vậy thì tiến lên trói bọn họ lại",.Johnny nghe thấy như vậy thì nở nụ cười lạnh lùng, hắn ta muốn xem xem bọn họ có dám ra tay với bộ lạc Uku hay không. Sau khi nghe lời nói của.Johnny, những người ở bộ lạc Uku gào thét ầm lên và lao lên phía trước, có thể thấy rõ ràng họ muốn lao về phía cậu ta đầu tiên.Nhìn thấy cảnh tượng này, Tật Phong không hề hốt hoảng mà nghênh đón những người lao lên phía trước. Chiêu thức của cậu ta hết đóng lại mở, hầu như ai bị cậu †a đụng vào đều bị đánh ngã dưới mặt đất.dJohnny nhìn thấy Tật Phong thật sự dám ra tay thì ngẩn người ra. Nhưng cậu ta đang bị bao vây lại bởi người của bộ lạc Uku, vì vậy hắn ta đúng lúc quay lại, khống chế được một người đã rồi nói sau.Nghĩ đến đây.Johnny bay nhanh lướt qua bọn họ mà đi đến trước mặt đám người Nam Cung Yến. Hắn ta lôi ra một con dao găm trong tay, lặng lẽ nhìn ba người bọn họ."Các người đẹp, đừng phản kháng lại. Con dao trong tay tôi không có mắt đâu, lỡ như nó làm các cô bị thương thì không hay đâu",.Johnny nói rồi quơ quơ con dao găm trong tay, nói với vẻ uy hiếp.Ban đầu Trần Triệu Dương còn hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy cái tên ngu ngốc này đi đến xích mích với đám người Nam Cung Yến thì trong đôi mắt anh lập tức. loé lên vẻ đồng cảm."Vậy sao? Hy vọng con dao này của anh có thể mọc mắt, nếu không thì...", trên gương mặt Nam Cung Yến nở nụ cười hờ hững, sau đó cô một mình bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ tay của hắn ta và bất ngờ vặn lại và chuyển nó ra phía trước người hắn ta. "Phập..."Con dao găm đang ở trong tay.Johnny, nhưng lúc. này nửa con dao găm lại đâm lên đùi của hắn ta, một tiếng kêu la thất thanh vang lên."Quả nhiên con dao của anh không có mọc mắt, nếu không sao bản thân anh lại bị thương được chứ?", Nam Cung Yến buông tay ra, sau đó lùi về phía sau hai bước."Sau này hãy nhớ rằng không thể tùy tiện đùa nghịch với dao được đâu, nó có thể sẽ làm bản thân bị thương. Đây chính là bài học kinh nghiệm sâu sắc biết bao, ít nhất anh cũng có "bài học" dài nửa inch này", Nam Cung Yến không kìm được mà giễu cợt, "bài học" này thật sự rất sâu sắc, đâm vào tận hơn một nửa.vulia nhìn Nam Cung Yến hiên ngang oai hùng với gương mặt ngưỡng mộ, cô thật sự quá xuất sắc.Ban đầu Tật Phong cũng nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng cậu ta còn chưa kịp đến đó thì Nam Cung Yến đã giải quyết xong vấn đề này rồi.Sau đó Tật Phong cũng liếc mắt nhìn.Johnny với ánh nhìn thông cảm, hắn ta chọc ai thì không chọc, lại đi chọc vào bà cô này.
"Anh nói cái gì?", ban đầu Tật Phong muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại, sau khi nghe thấy lời nói của Johmny, vẻ mặt của cậu ta lập tức trở nên lạnh lùng, sát ý hiện rõ lên trên gương mặt không hề che giấu chút nào.
"Anh...
Cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người Tật Phong, trong lòng.Johnny lập tức hoảng sợ. Hắn ta có linh cảm, nếu như nói thêm câu nữa thì e rằng người đàn ông trước mặt này chắc chắn sẽ giết chết hắn ta.
Nhưng nghĩ đến những người ở bộ lạc Uku đứng ở phía sau, hắn ta lại trở nên mạnh mẽ hơn.
"Đừng nói linh tinh nữa. Cái người vừa nấy đánh chúng tôi kia, bây giờ tôi cho anh một cơ hội, tự trói hai tay lại và đi cùng chúng tôi đến bộ lạc Uku để chịu tội", Johnny không dám nói thêm mấy lời nói nhạy cảm, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng hung hăng.
"Có bản lĩnh thì đến bắt đi, tôi lại muốn xem xem các anh có sức mạnh gì?", lúc này Tật Phong không hề kiêng nể gì. Trước kia cậu ta kiêng nể cũng bởi vì sợ khiến cho. đại ca của bọn họ là Trần Triệu Dương khó xử, nhưng bây giờ nhìn thấy người đó chà đạp lên mặt mũi như vậy thì cậu ta có nhịn cũng không có ý nghĩa gì nữa.
"Được rồi, vậy thì tiến lên trói bọn họ lại",.Johnny nghe thấy như vậy thì nở nụ cười lạnh lùng, hắn ta muốn xem xem bọn họ có dám ra tay với bộ lạc Uku hay không.
Sau khi nghe lời nói của.Johnny, những người ở bộ lạc Uku gào thét ầm lên và lao lên phía trước, có thể thấy rõ ràng họ muốn lao về phía cậu ta đầu tiên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tật Phong không hề hốt hoảng mà nghênh đón những người lao lên phía trước. Chiêu thức của cậu ta hết đóng lại mở, hầu như ai bị cậu †a đụng vào đều bị đánh ngã dưới mặt đất.
dJohnny nhìn thấy Tật Phong thật sự dám ra tay thì ngẩn người ra. Nhưng cậu ta đang bị bao vây lại bởi người của bộ lạc Uku, vì vậy hắn ta đúng lúc quay lại, khống chế được một người đã rồi nói sau.
Nghĩ đến đây.Johnny bay nhanh lướt qua bọn họ mà đi đến trước mặt đám người Nam Cung Yến. Hắn ta lôi ra một con dao găm trong tay, lặng lẽ nhìn ba người bọn họ.
"Các người đẹp, đừng phản kháng lại. Con dao trong tay tôi không có mắt đâu, lỡ như nó làm các cô bị thương thì không hay đâu",.Johnny nói rồi quơ quơ con dao găm trong tay, nói với vẻ uy hiếp.
Ban đầu Trần Triệu Dương còn hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy cái tên ngu ngốc này đi đến xích mích với đám người Nam Cung Yến thì trong đôi mắt anh lập tức. loé lên vẻ đồng cảm.
"Vậy sao? Hy vọng con dao này của anh có thể mọc mắt, nếu không thì...", trên gương mặt Nam Cung Yến nở nụ cười hờ hững, sau đó cô một mình bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ tay của hắn ta và bất ngờ vặn lại và chuyển nó ra phía trước người hắn ta. "Phập..."
Con dao găm đang ở trong tay.Johnny, nhưng lúc. này nửa con dao găm lại đâm lên đùi của hắn ta, một tiếng kêu la thất thanh vang lên.
"Quả nhiên con dao của anh không có mọc mắt, nếu không sao bản thân anh lại bị thương được chứ?", Nam Cung Yến buông tay ra, sau đó lùi về phía sau hai bước.
"Sau này hãy nhớ rằng không thể tùy tiện đùa nghịch với dao được đâu, nó có thể sẽ làm bản thân bị thương. Đây chính là bài học kinh nghiệm sâu sắc biết bao, ít nhất anh cũng có "bài học" dài nửa inch này", Nam Cung Yến không kìm được mà giễu cợt, "bài học" này thật sự rất sâu sắc, đâm vào tận hơn một nửa.
vulia nhìn Nam Cung Yến hiên ngang oai hùng với gương mặt ngưỡng mộ, cô thật sự quá xuất sắc.
Ban đầu Tật Phong cũng nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng cậu ta còn chưa kịp đến đó thì Nam Cung Yến đã giải quyết xong vấn đề này rồi.
Sau đó Tật Phong cũng liếc mắt nhìn.Johnny với ánh nhìn thông cảm, hắn ta chọc ai thì không chọc, lại đi chọc vào bà cô này.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… "Anh nói cái gì?", ban đầu Tật Phong muốn đánh kẻ xấu nhưng còn e ngại, sau khi nghe thấy lời nói của Johmny, vẻ mặt của cậu ta lập tức trở nên lạnh lùng, sát ý hiện rõ lên trên gương mặt không hề che giấu chút nào."Anh...Cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người Tật Phong, trong lòng.Johnny lập tức hoảng sợ. Hắn ta có linh cảm, nếu như nói thêm câu nữa thì e rằng người đàn ông trước mặt này chắc chắn sẽ giết chết hắn ta.Nhưng nghĩ đến những người ở bộ lạc Uku đứng ở phía sau, hắn ta lại trở nên mạnh mẽ hơn."Đừng nói linh tinh nữa. Cái người vừa nấy đánh chúng tôi kia, bây giờ tôi cho anh một cơ hội, tự trói hai tay lại và đi cùng chúng tôi đến bộ lạc Uku để chịu tội", Johnny không dám nói thêm mấy lời nói nhạy cảm, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng hung hăng."Có bản lĩnh thì đến bắt đi, tôi lại muốn xem xem các anh có sức mạnh gì?", lúc này Tật Phong không hề kiêng nể gì. Trước kia cậu ta kiêng nể cũng bởi vì sợ khiến cho. đại ca của bọn họ là Trần Triệu Dương khó xử, nhưng bây giờ nhìn thấy người đó chà đạp lên mặt mũi như vậy thì cậu ta có nhịn cũng không có ý nghĩa gì nữa."Được rồi, vậy thì tiến lên trói bọn họ lại",.Johnny nghe thấy như vậy thì nở nụ cười lạnh lùng, hắn ta muốn xem xem bọn họ có dám ra tay với bộ lạc Uku hay không. Sau khi nghe lời nói của.Johnny, những người ở bộ lạc Uku gào thét ầm lên và lao lên phía trước, có thể thấy rõ ràng họ muốn lao về phía cậu ta đầu tiên.Nhìn thấy cảnh tượng này, Tật Phong không hề hốt hoảng mà nghênh đón những người lao lên phía trước. Chiêu thức của cậu ta hết đóng lại mở, hầu như ai bị cậu †a đụng vào đều bị đánh ngã dưới mặt đất.dJohnny nhìn thấy Tật Phong thật sự dám ra tay thì ngẩn người ra. Nhưng cậu ta đang bị bao vây lại bởi người của bộ lạc Uku, vì vậy hắn ta đúng lúc quay lại, khống chế được một người đã rồi nói sau.Nghĩ đến đây.Johnny bay nhanh lướt qua bọn họ mà đi đến trước mặt đám người Nam Cung Yến. Hắn ta lôi ra một con dao găm trong tay, lặng lẽ nhìn ba người bọn họ."Các người đẹp, đừng phản kháng lại. Con dao trong tay tôi không có mắt đâu, lỡ như nó làm các cô bị thương thì không hay đâu",.Johnny nói rồi quơ quơ con dao găm trong tay, nói với vẻ uy hiếp.Ban đầu Trần Triệu Dương còn hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy cái tên ngu ngốc này đi đến xích mích với đám người Nam Cung Yến thì trong đôi mắt anh lập tức. loé lên vẻ đồng cảm."Vậy sao? Hy vọng con dao này của anh có thể mọc mắt, nếu không thì...", trên gương mặt Nam Cung Yến nở nụ cười hờ hững, sau đó cô một mình bước nhanh về phía trước, nắm lấy cổ tay của hắn ta và bất ngờ vặn lại và chuyển nó ra phía trước người hắn ta. "Phập..."Con dao găm đang ở trong tay.Johnny, nhưng lúc. này nửa con dao găm lại đâm lên đùi của hắn ta, một tiếng kêu la thất thanh vang lên."Quả nhiên con dao của anh không có mọc mắt, nếu không sao bản thân anh lại bị thương được chứ?", Nam Cung Yến buông tay ra, sau đó lùi về phía sau hai bước."Sau này hãy nhớ rằng không thể tùy tiện đùa nghịch với dao được đâu, nó có thể sẽ làm bản thân bị thương. Đây chính là bài học kinh nghiệm sâu sắc biết bao, ít nhất anh cũng có "bài học" dài nửa inch này", Nam Cung Yến không kìm được mà giễu cợt, "bài học" này thật sự rất sâu sắc, đâm vào tận hơn một nửa.vulia nhìn Nam Cung Yến hiên ngang oai hùng với gương mặt ngưỡng mộ, cô thật sự quá xuất sắc.Ban đầu Tật Phong cũng nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng cậu ta còn chưa kịp đến đó thì Nam Cung Yến đã giải quyết xong vấn đề này rồi.Sau đó Tật Phong cũng liếc mắt nhìn.Johnny với ánh nhìn thông cảm, hắn ta chọc ai thì không chọc, lại đi chọc vào bà cô này.