Tác giả:

“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…

Chương 1236

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Hai hàng ghế đầu không phải là chỗ ngồi của bọn phú hào ở địa phương mà là chỗ ngồi dành cho những người có địa vị cao quý trên toàn thế giới”, La Sâm nhìn hai hàng ghế đầu được xếp phân cách rõ ràng với hàng ghế thứ ba, trong mắt ông ta chợt ánh lên những tia sáng hâm mộ.“Bất cứ lúc nào hai hàng ghế đầu này đều sẽ luôn được giữ lại, dẫu cho buổi đấu giá có sôi động hay. không, hay là có ai đó đi xuống chăng nữa, cho đến bây giờ vẫn chưa mời những người khác”, sau đó La Sâm hơi buồn bực nói.Bởi lẽ, ông ta cũng ao ước lấy được vị trí của hai hàng ghế đầu nhưng với thành tựu bây giờ của mình, ông ta không hề đủ tư cách có nó.“Mấy người đang ngồi lúc này, ở bên đầu bên trái là người của gia tộc Tyre, gia tộc Tyre là một gia tộc vô cùng nổi tiếng trong giới tài chính ở Hắc Châu, có thể nói rằng, bọn họ không bán gì cả, nhưng bất kỳ đồ vật gì được bán ở Hắc Châu đều có tiền của gia tộc bọn họ, chỉ nói tiền tài còn nhiều hơn của nhà nước là không đủ để miêu tả sự giàu có của gia tộc họ”, La Sâm vừa nhìn người trung niên đang ngồi đầu bên trái, vừa nhỏ giọng giải thích kỹ càng.“Tính từ bên phải qua, người phụ nữ ngồi hàng ghế thứ hai tên là.Judy, chớ có xem thường cô ta là phụ nữ, hơn nữa còn rất xinh đẹp, nhưng đây chính là một đoá hoa hồng có gai. Ngày xưa, có một người thừa kế của một bộ lạc nào đó ở Hắc Châu định cưỡng đoạt lấy cô †a, thế mà đến ngày thứ hai, bộ lạc này đã tiêu tan vào. lịch sử luôn. Vậy nên, cô ta còn có một biệt danh khác, gọi là Hoa Hồng Đẫm Máu”.“Còn người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở hàng thứ nhất kia, tôi không quen biết anh ta, nhưng chắc cũng là nhân vật lớn nào đó”.La Sâm nhìn về người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở hàng đầu, anh ta có một gương mặt điển trai, thế nhưng khí chất lại cực kỳ điềm tĩnh, ông ta chợt lắc đầu một cái.“Ừ, là một người có địa vị, thực lực không t Triệu Dương gật đầu, cho dù là Judy hay là người của gia tộc Tyre vừa nhắc đến kia đều không khiến cho Trần Triệu Dương để tâm đ ến, nhưng ngược lại, người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở hàng ghế đầu kia lại gợi cho anh chút hứng thú.Bởi lẽ, người thanh niên trẻ tuổi này nhìn qua có vẻ tuấn tú, thanh xuân, thế nhưng Trần Triệu Dượng lại cảm nhận được một hơi thở mục nát từ trên người anh ta, hơi thở này không thể nào xuất hiện trên một người thanh niên trẻ tuổi được.Trừ điều này ra, Trần Triệu Dương còn nhận ra người thanh niên trẻ tuổingười nàynày có thực lực không tệ, ắt hẳn là có trình độ của võ đạo tông sư.Điều này khơi gợi lên lòng hiếu kỳ trong Trần Triệu Dương, tuổi tác của người này không lớn, nhưng lại có thực lực kinh khủng như vậy, chẳng trách lại có thể được mời ngồi ở hàng ghế thứ nhất. Ngay vào lúc Trần Triệu Dương đang quan sát người thanh niên trẻ tuổi kia, dường như người thanh niên trẻ tuổi anh ta cảm nhận được điều gì đó nên ngoảnh đầu lại, nhìn về phía Trần Triệu Dương, hơn nữa còn nở một nụ cười hữu nghị với Trần Triệu Dương anh.Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, nở một nụ cười tương tự đáp lại anh ta.“Tôi đi ra ngoài tìm một vài người ở phòng đấu giá một lát”, Trần Triệu Dương không muốn đợi đến khi cuộc đấu giá bắt đầu lại đi quấy rầy người ta, nên đành phải đi hỏi qua trước.“Vậy hai ta đi chung đi”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trong đầu ông ta chợt nảy ra ý tưởng này, cười gượng gạo đứng dậy.“Được thôi”, Trần Triệu Dương gật đầu, không hề từ chối, nhưng anh không dẫn theo Nam Cung Yến mà để cho cô đợi ở đây một chút.“Chồng, chú ý thái độ nói chuyện nhé, nếu có thể thương lượng êm xuôi thì càng tốt”, mặc dù Nam Cung Yến biết Trần Triệu Dương sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với người khác, nhưng cô vẫn ân cần lo lắng thốt ra lời dặn dò.“Vợ, em cứ yên tâm, trong lòng anh hiểu rõ mà” Trần Triệu Dương mỉm cười, nắm đôi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, sau đó quay đầu đi.“Hai quý ông này, nơi đây là hậu trường của buổi đấu giá, người không phận sự miễn vào”, quả nhiên, sau khi hai người Trần Triệu Dương đi đến cửa hậu trường đã bị người ta ngăn lại.

“Hai hàng ghế đầu không phải là chỗ ngồi của bọn phú hào ở địa phương mà là chỗ ngồi dành cho những người có địa vị cao quý trên toàn thế giới”, La Sâm nhìn hai hàng ghế đầu được xếp phân cách rõ ràng với hàng ghế thứ ba, trong mắt ông ta chợt ánh lên những tia sáng hâm mộ.

“Bất cứ lúc nào hai hàng ghế đầu này đều sẽ luôn được giữ lại, dẫu cho buổi đấu giá có sôi động hay. không, hay là có ai đó đi xuống chăng nữa, cho đến bây giờ vẫn chưa mời những người khác”, sau đó La Sâm hơi buồn bực nói.

Bởi lẽ, ông ta cũng ao ước lấy được vị trí của hai hàng ghế đầu nhưng với thành tựu bây giờ của mình, ông ta không hề đủ tư cách có nó.

“Mấy người đang ngồi lúc này, ở bên đầu bên trái là người của gia tộc Tyre, gia tộc Tyre là một gia tộc vô cùng nổi tiếng trong giới tài chính ở Hắc Châu, có thể nói rằng, bọn họ không bán gì cả, nhưng bất kỳ đồ vật gì được bán ở Hắc Châu đều có tiền của gia tộc bọn họ, chỉ nói tiền tài còn nhiều hơn của nhà nước là không đủ để miêu tả sự giàu có của gia tộc họ”, La Sâm vừa nhìn người trung niên đang ngồi đầu bên trái, vừa nhỏ giọng giải thích kỹ càng.

“Tính từ bên phải qua, người phụ nữ ngồi hàng ghế thứ hai tên là.Judy, chớ có xem thường cô ta là phụ nữ, hơn nữa còn rất xinh đẹp, nhưng đây chính là một đoá hoa hồng có gai. Ngày xưa, có một người thừa kế của một bộ lạc nào đó ở Hắc Châu định cưỡng đoạt lấy cô †a, thế mà đến ngày thứ hai, bộ lạc này đã tiêu tan vào. lịch sử luôn. Vậy nên, cô ta còn có một biệt danh khác, gọi là Hoa Hồng Đẫm Máu”.

“Còn người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở hàng thứ nhất kia, tôi không quen biết anh ta, nhưng chắc cũng là nhân vật lớn nào đó”.

La Sâm nhìn về người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở hàng đầu, anh ta có một gương mặt điển trai, thế nhưng khí chất lại cực kỳ điềm tĩnh, ông ta chợt lắc đầu một cái.

“Ừ, là một người có địa vị, thực lực không t Triệu Dương gật đầu, cho dù là Judy hay là người của gia tộc Tyre vừa nhắc đến kia đều không khiến cho Trần Triệu Dương để tâm đ ến, nhưng ngược lại, người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở hàng ghế đầu kia lại gợi cho anh chút hứng thú.

Bởi lẽ, người thanh niên trẻ tuổi này nhìn qua có vẻ tuấn tú, thanh xuân, thế nhưng Trần Triệu Dượng lại cảm nhận được một hơi thở mục nát từ trên người anh ta, hơi thở này không thể nào xuất hiện trên một người thanh niên trẻ tuổi được.

Trừ điều này ra, Trần Triệu Dương còn nhận ra người thanh niên trẻ tuổingười nàynày có thực lực không tệ, ắt hẳn là có trình độ của võ đạo tông sư.

Điều này khơi gợi lên lòng hiếu kỳ trong Trần Triệu Dương, tuổi tác của người này không lớn, nhưng lại có thực lực kinh khủng như vậy, chẳng trách lại có thể được mời ngồi ở hàng ghế thứ nhất. 

Ngay vào lúc Trần Triệu Dương đang quan sát người thanh niên trẻ tuổi kia, dường như người thanh niên trẻ tuổi anh ta cảm nhận được điều gì đó nên ngoảnh đầu lại, nhìn về phía Trần Triệu Dương, hơn nữa còn nở một nụ cười hữu nghị với Trần Triệu Dương anh.

Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, nở một nụ cười tương tự đáp lại anh ta.

“Tôi đi ra ngoài tìm một vài người ở phòng đấu giá một lát”, Trần Triệu Dương không muốn đợi đến khi cuộc đấu giá bắt đầu lại đi quấy rầy người ta, nên đành phải đi hỏi qua trước.

“Vậy hai ta đi chung đi”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trong đầu ông ta chợt nảy ra ý tưởng này, cười gượng gạo đứng dậy.

“Được thôi”, Trần Triệu Dương gật đầu, không hề từ chối, nhưng anh không dẫn theo Nam Cung Yến mà để cho cô đợi ở đây một chút.

“Chồng, chú ý thái độ nói chuyện nhé, nếu có thể thương lượng êm xuôi thì càng tốt”, mặc dù Nam Cung Yến biết Trần Triệu Dương sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với người khác, nhưng cô vẫn ân cần lo lắng thốt ra lời dặn dò.

“Vợ, em cứ yên tâm, trong lòng anh hiểu rõ mà” Trần Triệu Dương mỉm cười, nắm đôi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, sau đó quay đầu đi.

“Hai quý ông này, nơi đây là hậu trường của buổi đấu giá, người không phận sự miễn vào”, quả nhiên, sau khi hai người Trần Triệu Dương đi đến cửa hậu trường đã bị người ta ngăn lại.

Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Hai hàng ghế đầu không phải là chỗ ngồi của bọn phú hào ở địa phương mà là chỗ ngồi dành cho những người có địa vị cao quý trên toàn thế giới”, La Sâm nhìn hai hàng ghế đầu được xếp phân cách rõ ràng với hàng ghế thứ ba, trong mắt ông ta chợt ánh lên những tia sáng hâm mộ.“Bất cứ lúc nào hai hàng ghế đầu này đều sẽ luôn được giữ lại, dẫu cho buổi đấu giá có sôi động hay. không, hay là có ai đó đi xuống chăng nữa, cho đến bây giờ vẫn chưa mời những người khác”, sau đó La Sâm hơi buồn bực nói.Bởi lẽ, ông ta cũng ao ước lấy được vị trí của hai hàng ghế đầu nhưng với thành tựu bây giờ của mình, ông ta không hề đủ tư cách có nó.“Mấy người đang ngồi lúc này, ở bên đầu bên trái là người của gia tộc Tyre, gia tộc Tyre là một gia tộc vô cùng nổi tiếng trong giới tài chính ở Hắc Châu, có thể nói rằng, bọn họ không bán gì cả, nhưng bất kỳ đồ vật gì được bán ở Hắc Châu đều có tiền của gia tộc bọn họ, chỉ nói tiền tài còn nhiều hơn của nhà nước là không đủ để miêu tả sự giàu có của gia tộc họ”, La Sâm vừa nhìn người trung niên đang ngồi đầu bên trái, vừa nhỏ giọng giải thích kỹ càng.“Tính từ bên phải qua, người phụ nữ ngồi hàng ghế thứ hai tên là.Judy, chớ có xem thường cô ta là phụ nữ, hơn nữa còn rất xinh đẹp, nhưng đây chính là một đoá hoa hồng có gai. Ngày xưa, có một người thừa kế của một bộ lạc nào đó ở Hắc Châu định cưỡng đoạt lấy cô †a, thế mà đến ngày thứ hai, bộ lạc này đã tiêu tan vào. lịch sử luôn. Vậy nên, cô ta còn có một biệt danh khác, gọi là Hoa Hồng Đẫm Máu”.“Còn người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở hàng thứ nhất kia, tôi không quen biết anh ta, nhưng chắc cũng là nhân vật lớn nào đó”.La Sâm nhìn về người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở hàng đầu, anh ta có một gương mặt điển trai, thế nhưng khí chất lại cực kỳ điềm tĩnh, ông ta chợt lắc đầu một cái.“Ừ, là một người có địa vị, thực lực không t Triệu Dương gật đầu, cho dù là Judy hay là người của gia tộc Tyre vừa nhắc đến kia đều không khiến cho Trần Triệu Dương để tâm đ ến, nhưng ngược lại, người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở hàng ghế đầu kia lại gợi cho anh chút hứng thú.Bởi lẽ, người thanh niên trẻ tuổi này nhìn qua có vẻ tuấn tú, thanh xuân, thế nhưng Trần Triệu Dượng lại cảm nhận được một hơi thở mục nát từ trên người anh ta, hơi thở này không thể nào xuất hiện trên một người thanh niên trẻ tuổi được.Trừ điều này ra, Trần Triệu Dương còn nhận ra người thanh niên trẻ tuổingười nàynày có thực lực không tệ, ắt hẳn là có trình độ của võ đạo tông sư.Điều này khơi gợi lên lòng hiếu kỳ trong Trần Triệu Dương, tuổi tác của người này không lớn, nhưng lại có thực lực kinh khủng như vậy, chẳng trách lại có thể được mời ngồi ở hàng ghế thứ nhất. Ngay vào lúc Trần Triệu Dương đang quan sát người thanh niên trẻ tuổi kia, dường như người thanh niên trẻ tuổi anh ta cảm nhận được điều gì đó nên ngoảnh đầu lại, nhìn về phía Trần Triệu Dương, hơn nữa còn nở một nụ cười hữu nghị với Trần Triệu Dương anh.Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, nở một nụ cười tương tự đáp lại anh ta.“Tôi đi ra ngoài tìm một vài người ở phòng đấu giá một lát”, Trần Triệu Dương không muốn đợi đến khi cuộc đấu giá bắt đầu lại đi quấy rầy người ta, nên đành phải đi hỏi qua trước.“Vậy hai ta đi chung đi”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, trong đầu ông ta chợt nảy ra ý tưởng này, cười gượng gạo đứng dậy.“Được thôi”, Trần Triệu Dương gật đầu, không hề từ chối, nhưng anh không dẫn theo Nam Cung Yến mà để cho cô đợi ở đây một chút.“Chồng, chú ý thái độ nói chuyện nhé, nếu có thể thương lượng êm xuôi thì càng tốt”, mặc dù Nam Cung Yến biết Trần Triệu Dương sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với người khác, nhưng cô vẫn ân cần lo lắng thốt ra lời dặn dò.“Vợ, em cứ yên tâm, trong lòng anh hiểu rõ mà” Trần Triệu Dương mỉm cười, nắm đôi bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô, sau đó quay đầu đi.“Hai quý ông này, nơi đây là hậu trường của buổi đấu giá, người không phận sự miễn vào”, quả nhiên, sau khi hai người Trần Triệu Dương đi đến cửa hậu trường đã bị người ta ngăn lại.

Chương 1236