“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 1241
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Những người này đều la hét cầu xin tha thứ, hiển nhiên hình phạt này nhất định rất đáng sợ nếu không bọn họ cũng sẽ không sợ hãi đến mức này.Chỉ có mình ông già kia, lúc này không hề lên tiếng xin tha, trong mắt lão ta ngập tràn vẻ hối hận, bởi vì lão †a biết dù có cầu xin thế nào cũng vô dụng, việc mình gây ra phải do chính mình gánh vác.Chẳng mấy chốc, những người này bị kéo đi dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, lúc này tất cả đều đang suy đoán cái vị trước mắt này là ai vậy, lại dám ra tay ở phòng đấu giá Tô Tỉ? Chung quy là người này có thể buộc phòng đấu giá Tô Tỉ thừa nhận sai lầm, hơn nữa còn trừng phạt người một nhà như vậy, quả thực có chút tàn nhẫn.“Thưa anh, không biết tôi xử lý như vậy, anh có vừa lòng chưa?”, trên mặt người thanh niên tên Lỗ Cách kia mang theo vẻ tươi cười, hỏi anh.“Đưa những thứ đồ kia cho tôi, chuyện này xem như xong”, Trần Triệu Dương cũng không muốn tính toán quá nhiều.“Được, làm ơn chờ một chút”, Lỗ Cách gật đầu, sau đó sai người đi lấy đồ đến.Chỉ lát sau đã có người đem linh dược, thuốc cổ và cả đỉnh Tôn Dược mà Trần Triệu Dương bị mất trở lại.Nhìn thấy phòng đấu giá Tô Tỉ thật sự trả lại những thứ đồ kia, trong lòng La Sâm kêu một tiếng bất đắc dĩ, đây chính là chỗ lợi của việc có thực lực.Chẳng qua, bản thân ông ta cũng có được thực lực mạnh mẽ, nên cũng không quá hâm mộ Trần Triệu Dương.“Mời anh kiểm tra lại một chút, những thứ này có bị thay đổi gì không?”, Lõ Cách nở nụ cười, tận tình làm tròn trách nhiệm nhắc nhở một câu.“Những thứ này đều đúng cả, chuyện này cứ như vậy đi”, Trần Triệu Dương gật đầu, không tính toán tiếp nữa. “Đi thôi", anh nói với La Sâm. Lúc này, hai người cùng nhau đi ra ngoài.“Xin anh dừng bước”, ngay lúc hai người Trần Triệu Dương sắp bước ra khỏi cửa, Lỗ Cách đột nhiên mở miệng nói.“Còn chuyện gì chỉ bảo?”, Trần Triệu Dương ngạc nhiên quay đầu lại hỏi.“Vấn đề của anh đã giải quyết rồi, vậy tiếp theo. chúng ta phải tính một chút các khoản nợ giữa chúng ta nhỉ”, thời điểm Lỗ Cách nói chuyện vẫn vô cùng bình thản, không hề có chút tức giận nào.Ngay khi Lỗ Cách vừa dứt lời, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, chả trách vừa nãy phòng đấu giá Tô Tỉ lại phối hợp với người ta như vậy, thì ra đã chờ đến lúc này từ lâu.Nhưng mà bọn họ đều cảm thấy hơi kỳ quái, nếu đánh không lại người ta còn cứ ngoan cố như vậy có ý nghĩa gì sao?“ð? Khoản nợ giữa chúng ta sao? Nói tôi nghe một chút”, thấy Lỗ Cách nói vậy, Trần Triệu Dương chợt nở nụ cười.Anh đã nói mà, phòng đấu giá Tô Tỉ này cũng là một thế lực mạnh, làm gì có chuyện chỉ có hai thuộc hạ bị đánh mà đã chịu thua chứ. “Phòng đấu giá Tô Tỉ cấm đánh nhau, cũng không ai được gây sự ở phòng đấu giá Tô Tỉ, nếu đã gây rối ở đây thì phải trả giá đắt”, trên mặt Lỗ Cách vẫn tươi cười như trước, tựa như đang nói chuyện cùng người bạn cũ.“Ồ? Giá đắt như thế nào? Để xem tôi có thể chịu được hay không?”, khóe miệng Trần Triệu Dương cong lên một chút đùa cợt, lạnh nhạt hỏi.“Rất đơn giản, giết cả nhà anh mà thôi, quay về chuẩn bị sẵn sàng đi nhé, ngàn vạn lần đừng lơ là đấy”, Lỗ Cách cười tủm tỉm nói.“Phòng đấu giá các người quả thật ngang ngược, một khi đã như vậy, theo ý tứ của anh thì về sau chúng †a là kẻ địch không chết không ngừng đúng không? Anh có thể đại diện cho phòng bán đấu giá này được. không?”, Trần Triệu Dương không hề giận, nhìn Lỗ Cách tựa như đang nhìn một người chết vậyNgay lúc Lỗ Cách nói ra những lời này, Trần Triệu Dương đã phán tử hình cho anh ta rồi, không ai có thể uy hiếp chính anh, đặc biệt là người bên cạnh anh.“Đương nhiên tôi có thể đại diện, bây giờ tôi cho anh một cơ hội, chỉ cần anh tự kết liễu ở trước mặt tôi, tôi có thể buông tha cho người bên cạnh anh”, trong mắt Lỗ Cách lạnh lùng, thản nhiên nhìn thoáng qua Trần Triệu Dương, mang theo một tia thương hại nói.
Những người này đều la hét cầu xin tha thứ, hiển nhiên hình phạt này nhất định rất đáng sợ nếu không bọn họ cũng sẽ không sợ hãi đến mức này.
Chỉ có mình ông già kia, lúc này không hề lên tiếng xin tha, trong mắt lão ta ngập tràn vẻ hối hận, bởi vì lão †a biết dù có cầu xin thế nào cũng vô dụng, việc mình gây ra phải do chính mình gánh vác.
Chẳng mấy chốc, những người này bị kéo đi dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, lúc này tất cả đều đang suy đoán cái vị trước mắt này là ai vậy, lại dám ra tay ở phòng đấu giá Tô Tỉ? Chung quy là người này có thể buộc phòng đấu giá Tô Tỉ thừa nhận sai lầm, hơn nữa còn trừng phạt người một nhà như vậy, quả thực có chút tàn nhẫn.
“Thưa anh, không biết tôi xử lý như vậy, anh có vừa lòng chưa?”, trên mặt người thanh niên tên Lỗ Cách kia mang theo vẻ tươi cười, hỏi anh.
“Đưa những thứ đồ kia cho tôi, chuyện này xem như xong”, Trần Triệu Dương cũng không muốn tính toán quá nhiều.
“Được, làm ơn chờ một chút”, Lỗ Cách gật đầu, sau đó sai người đi lấy đồ đến.
Chỉ lát sau đã có người đem linh dược, thuốc cổ và cả đỉnh Tôn Dược mà Trần Triệu Dương bị mất trở lại.
Nhìn thấy phòng đấu giá Tô Tỉ thật sự trả lại những thứ đồ kia, trong lòng La Sâm kêu một tiếng bất đắc dĩ, đây chính là chỗ lợi của việc có thực lực.
Chẳng qua, bản thân ông ta cũng có được thực lực mạnh mẽ, nên cũng không quá hâm mộ Trần Triệu Dương.
“Mời anh kiểm tra lại một chút, những thứ này có bị thay đổi gì không?”, Lõ Cách nở nụ cười, tận tình làm tròn trách nhiệm nhắc nhở một câu.
“Những thứ này đều đúng cả, chuyện này cứ như vậy đi”, Trần Triệu Dương gật đầu, không tính toán tiếp nữa.
“Đi thôi", anh nói với La Sâm. Lúc này, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
“Xin anh dừng bước”, ngay lúc hai người Trần Triệu Dương sắp bước ra khỏi cửa, Lỗ Cách đột nhiên mở miệng nói.
“Còn chuyện gì chỉ bảo?”, Trần Triệu Dương ngạc nhiên quay đầu lại hỏi.
“Vấn đề của anh đã giải quyết rồi, vậy tiếp theo. chúng ta phải tính một chút các khoản nợ giữa chúng ta nhỉ”, thời điểm Lỗ Cách nói chuyện vẫn vô cùng bình thản, không hề có chút tức giận nào.
Ngay khi Lỗ Cách vừa dứt lời, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, chả trách vừa nãy phòng đấu giá Tô Tỉ lại phối hợp với người ta như vậy, thì ra đã chờ đến lúc này từ lâu.
Nhưng mà bọn họ đều cảm thấy hơi kỳ quái, nếu đánh không lại người ta còn cứ ngoan cố như vậy có ý nghĩa gì sao?
“ð? Khoản nợ giữa chúng ta sao? Nói tôi nghe một chút”, thấy Lỗ Cách nói vậy, Trần Triệu Dương chợt nở nụ cười.
Anh đã nói mà, phòng đấu giá Tô Tỉ này cũng là một thế lực mạnh, làm gì có chuyện chỉ có hai thuộc hạ bị đánh mà đã chịu thua chứ.
“Phòng đấu giá Tô Tỉ cấm đánh nhau, cũng không ai được gây sự ở phòng đấu giá Tô Tỉ, nếu đã gây rối ở đây thì phải trả giá đắt”, trên mặt Lỗ Cách vẫn tươi cười như trước, tựa như đang nói chuyện cùng người bạn cũ.
“Ồ? Giá đắt như thế nào? Để xem tôi có thể chịu được hay không?”, khóe miệng Trần Triệu Dương cong lên một chút đùa cợt, lạnh nhạt hỏi.
“Rất đơn giản, giết cả nhà anh mà thôi, quay về chuẩn bị sẵn sàng đi nhé, ngàn vạn lần đừng lơ là đấy”, Lỗ Cách cười tủm tỉm nói.
“Phòng đấu giá các người quả thật ngang ngược, một khi đã như vậy, theo ý tứ của anh thì về sau chúng †a là kẻ địch không chết không ngừng đúng không? Anh có thể đại diện cho phòng bán đấu giá này được. không?”, Trần Triệu Dương không hề giận, nhìn Lỗ Cách tựa như đang nhìn một người chết vậy
Ngay lúc Lỗ Cách nói ra những lời này, Trần Triệu Dương đã phán tử hình cho anh ta rồi, không ai có thể uy hiếp chính anh, đặc biệt là người bên cạnh anh.
“Đương nhiên tôi có thể đại diện, bây giờ tôi cho anh một cơ hội, chỉ cần anh tự kết liễu ở trước mặt tôi, tôi có thể buông tha cho người bên cạnh anh”, trong mắt Lỗ Cách lạnh lùng, thản nhiên nhìn thoáng qua Trần Triệu Dương, mang theo một tia thương hại nói.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… Những người này đều la hét cầu xin tha thứ, hiển nhiên hình phạt này nhất định rất đáng sợ nếu không bọn họ cũng sẽ không sợ hãi đến mức này.Chỉ có mình ông già kia, lúc này không hề lên tiếng xin tha, trong mắt lão ta ngập tràn vẻ hối hận, bởi vì lão †a biết dù có cầu xin thế nào cũng vô dụng, việc mình gây ra phải do chính mình gánh vác.Chẳng mấy chốc, những người này bị kéo đi dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, lúc này tất cả đều đang suy đoán cái vị trước mắt này là ai vậy, lại dám ra tay ở phòng đấu giá Tô Tỉ? Chung quy là người này có thể buộc phòng đấu giá Tô Tỉ thừa nhận sai lầm, hơn nữa còn trừng phạt người một nhà như vậy, quả thực có chút tàn nhẫn.“Thưa anh, không biết tôi xử lý như vậy, anh có vừa lòng chưa?”, trên mặt người thanh niên tên Lỗ Cách kia mang theo vẻ tươi cười, hỏi anh.“Đưa những thứ đồ kia cho tôi, chuyện này xem như xong”, Trần Triệu Dương cũng không muốn tính toán quá nhiều.“Được, làm ơn chờ một chút”, Lỗ Cách gật đầu, sau đó sai người đi lấy đồ đến.Chỉ lát sau đã có người đem linh dược, thuốc cổ và cả đỉnh Tôn Dược mà Trần Triệu Dương bị mất trở lại.Nhìn thấy phòng đấu giá Tô Tỉ thật sự trả lại những thứ đồ kia, trong lòng La Sâm kêu một tiếng bất đắc dĩ, đây chính là chỗ lợi của việc có thực lực.Chẳng qua, bản thân ông ta cũng có được thực lực mạnh mẽ, nên cũng không quá hâm mộ Trần Triệu Dương.“Mời anh kiểm tra lại một chút, những thứ này có bị thay đổi gì không?”, Lõ Cách nở nụ cười, tận tình làm tròn trách nhiệm nhắc nhở một câu.“Những thứ này đều đúng cả, chuyện này cứ như vậy đi”, Trần Triệu Dương gật đầu, không tính toán tiếp nữa. “Đi thôi", anh nói với La Sâm. Lúc này, hai người cùng nhau đi ra ngoài.“Xin anh dừng bước”, ngay lúc hai người Trần Triệu Dương sắp bước ra khỏi cửa, Lỗ Cách đột nhiên mở miệng nói.“Còn chuyện gì chỉ bảo?”, Trần Triệu Dương ngạc nhiên quay đầu lại hỏi.“Vấn đề của anh đã giải quyết rồi, vậy tiếp theo. chúng ta phải tính một chút các khoản nợ giữa chúng ta nhỉ”, thời điểm Lỗ Cách nói chuyện vẫn vô cùng bình thản, không hề có chút tức giận nào.Ngay khi Lỗ Cách vừa dứt lời, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ, chả trách vừa nãy phòng đấu giá Tô Tỉ lại phối hợp với người ta như vậy, thì ra đã chờ đến lúc này từ lâu.Nhưng mà bọn họ đều cảm thấy hơi kỳ quái, nếu đánh không lại người ta còn cứ ngoan cố như vậy có ý nghĩa gì sao?“ð? Khoản nợ giữa chúng ta sao? Nói tôi nghe một chút”, thấy Lỗ Cách nói vậy, Trần Triệu Dương chợt nở nụ cười.Anh đã nói mà, phòng đấu giá Tô Tỉ này cũng là một thế lực mạnh, làm gì có chuyện chỉ có hai thuộc hạ bị đánh mà đã chịu thua chứ. “Phòng đấu giá Tô Tỉ cấm đánh nhau, cũng không ai được gây sự ở phòng đấu giá Tô Tỉ, nếu đã gây rối ở đây thì phải trả giá đắt”, trên mặt Lỗ Cách vẫn tươi cười như trước, tựa như đang nói chuyện cùng người bạn cũ.“Ồ? Giá đắt như thế nào? Để xem tôi có thể chịu được hay không?”, khóe miệng Trần Triệu Dương cong lên một chút đùa cợt, lạnh nhạt hỏi.“Rất đơn giản, giết cả nhà anh mà thôi, quay về chuẩn bị sẵn sàng đi nhé, ngàn vạn lần đừng lơ là đấy”, Lỗ Cách cười tủm tỉm nói.“Phòng đấu giá các người quả thật ngang ngược, một khi đã như vậy, theo ý tứ của anh thì về sau chúng †a là kẻ địch không chết không ngừng đúng không? Anh có thể đại diện cho phòng bán đấu giá này được. không?”, Trần Triệu Dương không hề giận, nhìn Lỗ Cách tựa như đang nhìn một người chết vậyNgay lúc Lỗ Cách nói ra những lời này, Trần Triệu Dương đã phán tử hình cho anh ta rồi, không ai có thể uy hiếp chính anh, đặc biệt là người bên cạnh anh.“Đương nhiên tôi có thể đại diện, bây giờ tôi cho anh một cơ hội, chỉ cần anh tự kết liễu ở trước mặt tôi, tôi có thể buông tha cho người bên cạnh anh”, trong mắt Lỗ Cách lạnh lùng, thản nhiên nhìn thoáng qua Trần Triệu Dương, mang theo một tia thương hại nói.