“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương…
Chương 1265
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Không sai, huống hồ, uy tín của phòng đấu giá Tô Tỉ vẫn còn đớ”.“Đúng đấy, phòng đấu giá Tô Tỉ không thể nào mang hàng nhái ra để đấu giá được, không có vấn đề gì đâu”.“Hơn nữa, phòng đấu giá Tô Tỉ dám lừa ai cũng không dám lừa ông đâu”. Mọi người xung quanh nghe xong lời Sorowan bèn rối rít mở lời, hiển nhiên, lúc này cho ông ấy một chút mặt mũi, làm quen với nhau, biết đâu sau này còn có thể hợp tác.Một điều nữa là, người của phòng đấu giá Tô Tỉ cũng đưa ra lời cam đoan rồi, chắc là không nhầm đâu, cứ như vậy, họ cũng nịnh bợ phòng đấu giá Tô Tỉ.“Cảm ơn các vị, được vậy thì tốt", Sorowan gật đầu, ông ấy đã biết trước kết quả này.Nhưng mà, nhớ đến giọng nói bí ẩn lúc nấy, trong lòng Sorowan nhưng có gì đó vướng mắc, rất khó chịu.“Ông Sorowan, nếu như không còn việc gì nữa, buổi đấu giá của chúng ta tiếp tục nhé?”, Dulu nhìn Sorowan đang nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ, nhỏ nhẹ nói.“Bình tĩnh nào, các vị có hứng thú lắng nghe một âm thanh có giá trị vô cùng to lớn hay không?”, nghe thấy lời nói của Dulu, ánh mắt Sorowan bỗng trở nên kiên định, ông ấy lập tức hỏi mọi người xung quanh.“m thanh có giá trị vô cùng to lớn sao?” Nghe Sorowan nói thế, tất cả mọi người ngơ ngác, không biết ý định của ông ấy là gì, âm thanh nào có giá trị đến vậy cơ chứ?Điều đó là không thể nào, âm thanh vừa phát ra là biến mất, sao có thể có giá trị khổng lồ chứ? “Ông Sorowan, ông đừng thừa nước đục thả câu, âm thanh nào giá trị đến thế chứ, chúng tôi rất muốn biết về nó đấy".“Đúng đấy, âm thanh nào giá trị như vậy, nói quá rồiđấy". “Thật hay giả vậy?” “Lã nào ông Sorowan điên rồi?”Những người xung quanh bày ra điệu bộ xem trò cười, hiển nhiên là họ không tin trên đời này có âm thanh vô giá.“Các vị chắc chắn không tin, trước kia, tôi cũng không tin, có lẽ âm thanh này còn có giá trị to lớn hơn vậy rất nhiều”, Sorowan biết những người này đang nghĩ cái gì, nhưng ông ấy không mấy quan tâm đ ến nó.Dưới ánh nhìn chăm chủ của tất cả mọi người, Sorowan đi đến trước món đồ sứ Thanh Hoa mà mình vừa mua được.“Tử Phong, cậu phải quay cẩn thận cho tôi, đừng có bỏ sót chỉ tiết nào”.Sau khi Sorowan nói đến âm thanh có giá trị to lớn, Trần Triệu Dương đã biết mọi chuyện đã phát triển theo hướng mình nghĩ.Vì thế, trước khi Sorowan đi đến chỗ bình sứ Thanh Hoa, Trần Triệu Dương đã vội vàng căn dặn Giang Tử Phong.Cậu ấy nghe được lời dặn dò của đại ca thì không đoái hoài đến việc mình có thể bị lộ, mà móc điện thoại di động ra, bắt đầu công khai phát sóng trực tiếp.Thấy người xem phát sóng trực tiếp càng ngày càng đông, Giang Tử Phong rất hào hứng, đây chắc chắn là lần phát sóng trực tiếp có nhiều người xem nhất từ trước tới nay của cậu ấy, nhưng tiếc là cậu ấy không thể tương tác với khán giả được, nếu không sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.“Các vị, hãy lắng nghe thật kỹ, âm thanh có giá trị khổng lồ ấy sắp đến rồi”, Sorowan chìa tay ra vuốt v e cái bình, trong mắt ông ấy lộ ra sự yêu thích khôn cùng, nhưng lại nghĩ đến việc mình có thể bị lừa, đây là chuyện ông ấy không thể nào tha thứ được.Những người xung quanh dường như bắt đầu ngộ ra điều gì đó, bọn họ đã đoán sơ được âm thanh có giá trị vô cùng to lớn mà Sorowan nhắc đến là gì.Mà nét mặt của Dulu rất khó chịu, việc này, dù kết quả có ra sao thì đây cũng là một sự đả kích vô cùng to. lớn đối với phòng đấu giá của bọn họ.“Ông Sorowan, ông định làm gì? Ông đừng quá kích động”, ông ta nhìn ánh mắt của Sorowan dần dần thay đổi, Dulu biết sắp xảy ra chuyện lớn rồi nên ra sức gào. lên.“Không phải, đây không phải là kích động, tôi đây là dũng cảm tìm tòi sự thật, không ai có thể lừa gạt tôi, nếu lừa tôi, tôi tin rằng, bất kỳ ai cũng không muốn nhận lấy kết quả này đâu, trong đó bao gồm cả phòng đấu giá Tô Tỉ", vẻ mặt Sorowan đau khổ, sau đó ông ấy giơ tay cao. lên.
“Không sai, huống hồ, uy tín của phòng đấu giá Tô Tỉ vẫn còn đớ”.
“Đúng đấy, phòng đấu giá Tô Tỉ không thể nào mang hàng nhái ra để đấu giá được, không có vấn đề gì đâu”.
“Hơn nữa, phòng đấu giá Tô Tỉ dám lừa ai cũng không dám lừa ông đâu”.
Mọi người xung quanh nghe xong lời Sorowan bèn rối rít mở lời, hiển nhiên, lúc này cho ông ấy một chút mặt mũi, làm quen với nhau, biết đâu sau này còn có thể hợp tác.
Một điều nữa là, người của phòng đấu giá Tô Tỉ cũng đưa ra lời cam đoan rồi, chắc là không nhầm đâu, cứ như vậy, họ cũng nịnh bợ phòng đấu giá Tô Tỉ.
“Cảm ơn các vị, được vậy thì tốt", Sorowan gật đầu, ông ấy đã biết trước kết quả này.
Nhưng mà, nhớ đến giọng nói bí ẩn lúc nấy, trong lòng Sorowan nhưng có gì đó vướng mắc, rất khó chịu.
“Ông Sorowan, nếu như không còn việc gì nữa, buổi đấu giá của chúng ta tiếp tục nhé?”, Dulu nhìn Sorowan đang nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ, nhỏ nhẹ nói.
“Bình tĩnh nào, các vị có hứng thú lắng nghe một âm thanh có giá trị vô cùng to lớn hay không?”, nghe thấy lời nói của Dulu, ánh mắt Sorowan bỗng trở nên kiên định, ông ấy lập tức hỏi mọi người xung quanh.
“m thanh có giá trị vô cùng to lớn sao?” Nghe Sorowan nói thế, tất cả mọi người ngơ ngác, không biết ý định của ông ấy là gì, âm thanh nào có giá trị đến vậy cơ chứ?
Điều đó là không thể nào, âm thanh vừa phát ra là biến mất, sao có thể có giá trị khổng lồ chứ?
“Ông Sorowan, ông đừng thừa nước đục thả câu, âm thanh nào giá trị đến thế chứ, chúng tôi rất muốn biết về nó đấy".
“Đúng đấy, âm thanh nào giá trị như vậy, nói quá rồi
đấy". “Thật hay giả vậy?” “Lã nào ông Sorowan điên rồi?”
Những người xung quanh bày ra điệu bộ xem trò cười, hiển nhiên là họ không tin trên đời này có âm thanh vô giá.
“Các vị chắc chắn không tin, trước kia, tôi cũng không tin, có lẽ âm thanh này còn có giá trị to lớn hơn vậy rất nhiều”, Sorowan biết những người này đang nghĩ cái gì, nhưng ông ấy không mấy quan tâm đ ến nó.
Dưới ánh nhìn chăm chủ của tất cả mọi người, Sorowan đi đến trước món đồ sứ Thanh Hoa mà mình vừa mua được.
“Tử Phong, cậu phải quay cẩn thận cho tôi, đừng có bỏ sót chỉ tiết nào”.
Sau khi Sorowan nói đến âm thanh có giá trị to lớn, Trần Triệu Dương đã biết mọi chuyện đã phát triển theo hướng mình nghĩ.
Vì thế, trước khi Sorowan đi đến chỗ bình sứ Thanh Hoa, Trần Triệu Dương đã vội vàng căn dặn Giang Tử Phong.
Cậu ấy nghe được lời dặn dò của đại ca thì không đoái hoài đến việc mình có thể bị lộ, mà móc điện thoại di động ra, bắt đầu công khai phát sóng trực tiếp.
Thấy người xem phát sóng trực tiếp càng ngày càng đông, Giang Tử Phong rất hào hứng, đây chắc chắn là lần phát sóng trực tiếp có nhiều người xem nhất từ trước tới nay của cậu ấy, nhưng tiếc là cậu ấy không thể tương tác với khán giả được, nếu không sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.
“Các vị, hãy lắng nghe thật kỹ, âm thanh có giá trị khổng lồ ấy sắp đến rồi”, Sorowan chìa tay ra vuốt v e cái bình, trong mắt ông ấy lộ ra sự yêu thích khôn cùng, nhưng lại nghĩ đến việc mình có thể bị lừa, đây là chuyện ông ấy không thể nào tha thứ được.
Những người xung quanh dường như bắt đầu ngộ ra điều gì đó, bọn họ đã đoán sơ được âm thanh có giá trị vô cùng to lớn mà Sorowan nhắc đến là gì.
Mà nét mặt của Dulu rất khó chịu, việc này, dù kết quả có ra sao thì đây cũng là một sự đả kích vô cùng to. lớn đối với phòng đấu giá của bọn họ.
“Ông Sorowan, ông định làm gì? Ông đừng quá kích động”, ông ta nhìn ánh mắt của Sorowan dần dần thay đổi, Dulu biết sắp xảy ra chuyện lớn rồi nên ra sức gào. lên.
“Không phải, đây không phải là kích động, tôi đây là dũng cảm tìm tòi sự thật, không ai có thể lừa gạt tôi, nếu lừa tôi, tôi tin rằng, bất kỳ ai cũng không muốn nhận lấy kết quả này đâu, trong đó bao gồm cả phòng đấu giá Tô Tỉ", vẻ mặt Sorowan đau khổ, sau đó ông ấy giơ tay cao. lên.
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)Tác giả: Hoa SinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Trần Triệu Dương, cái thằng này ngày nào cũng đến muộn thì chớ, bây giờ còn chui vào chỗ này trốn việc hả!” Dương Lệ nổi cơn tam bành xông vào phòng bảo vệ, chỉ vào chàng thanh niên đang nằm trên ghế, tức giận mắng một chặp. Làm đội trưởng đội bảo vệ bao nhiêu lâu nay, cô chưa thấy trường hợp nào “cực phẩm” như thằng này. Thằng nhóc này đã đi làm muộn thì chớ, ngày nào cũng trốn việc. Chàng thanh niên nằm trên ghế sau khi thức giấc vì tiếng mắng chửi của Dương Lệ thì vươn vai một cái, vừa ngáp vừa nói: “Đội trưởng Dương, cô như thế là không đúng đâu nha. Tôi mới đi làm muộn có năm ngày thôi mà, cô nỡ nói là ngày nào cũng muộn. Cô đang vấy bẩn nhân cách cao thượng của tôi đấy”. “Này, cậu có biết là cậu mới đi làm được năm ngày không hả?”, Dương Lệ tức giận quát ầm lên: “Dạng người như cậu đúng là lãng phí nguồn lực của công ty, chỉ biết ăn rồi chờ chết!” “Ờm, tôi biết rồi... Nhưng mà, thế thì đã sao nào?” Trần Triệu Dương gảy gảy lỗ tai rồi búng móng tay, thờ ơ hỏi lại. “Cậu!” Dương… “Không sai, huống hồ, uy tín của phòng đấu giá Tô Tỉ vẫn còn đớ”.“Đúng đấy, phòng đấu giá Tô Tỉ không thể nào mang hàng nhái ra để đấu giá được, không có vấn đề gì đâu”.“Hơn nữa, phòng đấu giá Tô Tỉ dám lừa ai cũng không dám lừa ông đâu”. Mọi người xung quanh nghe xong lời Sorowan bèn rối rít mở lời, hiển nhiên, lúc này cho ông ấy một chút mặt mũi, làm quen với nhau, biết đâu sau này còn có thể hợp tác.Một điều nữa là, người của phòng đấu giá Tô Tỉ cũng đưa ra lời cam đoan rồi, chắc là không nhầm đâu, cứ như vậy, họ cũng nịnh bợ phòng đấu giá Tô Tỉ.“Cảm ơn các vị, được vậy thì tốt", Sorowan gật đầu, ông ấy đã biết trước kết quả này.Nhưng mà, nhớ đến giọng nói bí ẩn lúc nấy, trong lòng Sorowan nhưng có gì đó vướng mắc, rất khó chịu.“Ông Sorowan, nếu như không còn việc gì nữa, buổi đấu giá của chúng ta tiếp tục nhé?”, Dulu nhìn Sorowan đang nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ, nhỏ nhẹ nói.“Bình tĩnh nào, các vị có hứng thú lắng nghe một âm thanh có giá trị vô cùng to lớn hay không?”, nghe thấy lời nói của Dulu, ánh mắt Sorowan bỗng trở nên kiên định, ông ấy lập tức hỏi mọi người xung quanh.“m thanh có giá trị vô cùng to lớn sao?” Nghe Sorowan nói thế, tất cả mọi người ngơ ngác, không biết ý định của ông ấy là gì, âm thanh nào có giá trị đến vậy cơ chứ?Điều đó là không thể nào, âm thanh vừa phát ra là biến mất, sao có thể có giá trị khổng lồ chứ? “Ông Sorowan, ông đừng thừa nước đục thả câu, âm thanh nào giá trị đến thế chứ, chúng tôi rất muốn biết về nó đấy".“Đúng đấy, âm thanh nào giá trị như vậy, nói quá rồiđấy". “Thật hay giả vậy?” “Lã nào ông Sorowan điên rồi?”Những người xung quanh bày ra điệu bộ xem trò cười, hiển nhiên là họ không tin trên đời này có âm thanh vô giá.“Các vị chắc chắn không tin, trước kia, tôi cũng không tin, có lẽ âm thanh này còn có giá trị to lớn hơn vậy rất nhiều”, Sorowan biết những người này đang nghĩ cái gì, nhưng ông ấy không mấy quan tâm đ ến nó.Dưới ánh nhìn chăm chủ của tất cả mọi người, Sorowan đi đến trước món đồ sứ Thanh Hoa mà mình vừa mua được.“Tử Phong, cậu phải quay cẩn thận cho tôi, đừng có bỏ sót chỉ tiết nào”.Sau khi Sorowan nói đến âm thanh có giá trị to lớn, Trần Triệu Dương đã biết mọi chuyện đã phát triển theo hướng mình nghĩ.Vì thế, trước khi Sorowan đi đến chỗ bình sứ Thanh Hoa, Trần Triệu Dương đã vội vàng căn dặn Giang Tử Phong.Cậu ấy nghe được lời dặn dò của đại ca thì không đoái hoài đến việc mình có thể bị lộ, mà móc điện thoại di động ra, bắt đầu công khai phát sóng trực tiếp.Thấy người xem phát sóng trực tiếp càng ngày càng đông, Giang Tử Phong rất hào hứng, đây chắc chắn là lần phát sóng trực tiếp có nhiều người xem nhất từ trước tới nay của cậu ấy, nhưng tiếc là cậu ấy không thể tương tác với khán giả được, nếu không sẽ vui vẻ hơn rất nhiều.“Các vị, hãy lắng nghe thật kỹ, âm thanh có giá trị khổng lồ ấy sắp đến rồi”, Sorowan chìa tay ra vuốt v e cái bình, trong mắt ông ấy lộ ra sự yêu thích khôn cùng, nhưng lại nghĩ đến việc mình có thể bị lừa, đây là chuyện ông ấy không thể nào tha thứ được.Những người xung quanh dường như bắt đầu ngộ ra điều gì đó, bọn họ đã đoán sơ được âm thanh có giá trị vô cùng to lớn mà Sorowan nhắc đến là gì.Mà nét mặt của Dulu rất khó chịu, việc này, dù kết quả có ra sao thì đây cũng là một sự đả kích vô cùng to. lớn đối với phòng đấu giá của bọn họ.“Ông Sorowan, ông định làm gì? Ông đừng quá kích động”, ông ta nhìn ánh mắt của Sorowan dần dần thay đổi, Dulu biết sắp xảy ra chuyện lớn rồi nên ra sức gào. lên.“Không phải, đây không phải là kích động, tôi đây là dũng cảm tìm tòi sự thật, không ai có thể lừa gạt tôi, nếu lừa tôi, tôi tin rằng, bất kỳ ai cũng không muốn nhận lấy kết quả này đâu, trong đó bao gồm cả phòng đấu giá Tô Tỉ", vẻ mặt Sorowan đau khổ, sau đó ông ấy giơ tay cao. lên.