Tác giả:

Cô yêu anh. Yêu anh suốt 6 năm. Một tình yêu ngu ngốc. Cô làm mọi thứ vì anh. Anh chưa hề quan tâm hay liết mắt xem qua chỉ một lần Phải! Anh chưa từng để ý hay quan tâm cô dù chỉ một chút. Cả sự thương hại anh cũng chưa từng dành cho cô. Là cô không xứng đáng được yêu thương sao !? Tại sao!? Tại sao mọi thứ cô đều làm vì anh! Nhưng người anh yêu lại là cô ấy!? Bạn thân của cô ! Haha Nực cười " cô cười chua chát nói ! Ông trời muốn trêu đùa cô đây mà. \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ 6 năm trước. Cô cứu anh. Nhưng anh hiểu nhầm là cô ấy. Khi bắt đầu sự nghiệp. Cô ở bên anh, giúp đỡ anh, quan tâm anh. Anh lại dồn hết tâm trí đặc lên người cô ấy , quan tâm chăm sóc cho cô ấy còn cô thì sao vẫn là người đứng sau lưng anh âm thầm chịu đựng Khi anh sụp đổ sự nghiệp bên anh vẫn là cô. Còn cô ấy !?? .... Cô ấy nói phải đi qua mĩ để du học Khi bắt đầu gầy dựng lại sự nghiệp lại từ đầu người bên anh...... vẫn là cô. Khi anh thành công cô ấy lại quay về bên anh. Người đau khổ lại…

Chương 8

Hối Hận Còn KịpTác giả: Phương LinhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCô yêu anh. Yêu anh suốt 6 năm. Một tình yêu ngu ngốc. Cô làm mọi thứ vì anh. Anh chưa hề quan tâm hay liết mắt xem qua chỉ một lần Phải! Anh chưa từng để ý hay quan tâm cô dù chỉ một chút. Cả sự thương hại anh cũng chưa từng dành cho cô. Là cô không xứng đáng được yêu thương sao !? Tại sao!? Tại sao mọi thứ cô đều làm vì anh! Nhưng người anh yêu lại là cô ấy!? Bạn thân của cô ! Haha Nực cười " cô cười chua chát nói ! Ông trời muốn trêu đùa cô đây mà. \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ 6 năm trước. Cô cứu anh. Nhưng anh hiểu nhầm là cô ấy. Khi bắt đầu sự nghiệp. Cô ở bên anh, giúp đỡ anh, quan tâm anh. Anh lại dồn hết tâm trí đặc lên người cô ấy , quan tâm chăm sóc cho cô ấy còn cô thì sao vẫn là người đứng sau lưng anh âm thầm chịu đựng Khi anh sụp đổ sự nghiệp bên anh vẫn là cô. Còn cô ấy !?? .... Cô ấy nói phải đi qua mĩ để du học Khi bắt đầu gầy dựng lại sự nghiệp lại từ đầu người bên anh...... vẫn là cô. Khi anh thành công cô ấy lại quay về bên anh. Người đau khổ lại… . Người đâu mau gọi bác sĩ Bạch tới đây cho tôi5 phút sau vị bác sĩ hốt hoảng chạy vào, khẽ vỗ ngực vài cái để định thần rồi hỏi anh. Thiếu gia cậu gọi tôi. Ông bị mù à ?. Ông không nhìn thấy gì sao, mau lại xem cho Di PhiAnh tức giận lớn tiếng quát. VângVài phút sau. Xin chúc mừng thiếu gia, Di Phi tiểu thư cô ấy đã mang thai.Vị bác sĩ già kinh hỷ chúc mừng anh.. Những gì ông nói là thật chứ ?. Cô ấy....ấy mang thaiAnh vui mừng hốt hoảng chạy lại bên ả ta, ôm ả vào lòng miệng không ngừng cười. Dạ phảiVị bác sĩ già ngật đầu cung kính. Di Phi em nghe gì chưa chúng ta có con ?. Chúng ta có con rồi !Anh vui mừng hét lớn sợ chỉ sợ người khác không nghe. Người đâu tiễn Bác sĩ Bạch về nhà nhớ tặng cho ông ấy chút tiền làm hỷ nhé. Dương Thiên vậy.... vật Nhã San anh tính sao ?Ả nũng nịu nắm chặt cổ anh nhẹ nhàng nóiTrong lòng ả ước gì anh hạ lệnh đuổi cô ra khỏi nhà để ả ta và đứa con của mình đường đường chính chính trở thành người của phong gia. Đến lúc đó không phải tài sản của anh sẽ thuộc về mẹ con cô ta sao?. Anh sẽ nghĩ cách khiến cô ta tự nguyện ly hôn với anh. Em và con cứ yên tâm, anh sẽ cho em và con câu trả lời sớm nhấtAnh cười sảo quyệt, một nụ cười của con ác quỷẢ cười khẽ haha cuối cùng ả cùng sắp trở thành thái nãi nãi của phong gia. Mục đích của ả sắp thành công rồiCùng lúc đó ở nơi khácCô đi về phòng với tâm trạng phức tạp, bối rốiRõ ràng là cô chỉ đẩy cô ta nhẹ mà..Sao cô ta ngã mạnh xuống sàn?Rất nhiều suy nghĩ cứ đồn đập vào đầu côTít tít ~~~ tiếng điện thoại vang lên cô vội vàng nhấc máy thì cô gật mình nhận raĐây không phải là số học trưởng của cô sao?Người con trai mà cô đã yêu thầm suốt quãng thời gian đi học.Không phải anh đang đi du học ?Chẳng lẽ anh đã về?~~~~~~~Hàng vạn câu hỏi cứ dồn dập lấy đầu cô, vội vỗ nhẹ nơi trái tim đang không ngừng đập. Cô hoàn hồn bắt máy. Alo !. Cho hỏi số này có phải của Trịnh Nhã San phải không ?Vừa bắt máy thì một giọng nói đầy ấm áp vang vọng bên tai cô. Không không sai đây chính là học trưởng của cô. Dạ phải... Học trưởng NghiêmCô cũng dịu dàng đáp lại khuôn mặt mang vài nét cười rực rỡ. San Nhi em có khỏe không ?. Mình gặp nhau chút nhé... Anh mới về nước ngày hôm quaCậu cười sủng nịch ước mong chỉ gặp người con gái mà ngày đem cậu mong nhớ. Được... Mình gặp nhau ở đâu ạ ?. Ở nhà hàng mà lúc đi học mình thường ăn nhé. Được chứ !. VângCô vui vẻ trẻ lời rồi tắt máy5 phút sauCô bước xuống lầu với bộ dạng rất thanh nhã, chiếc váy màu xanh dương nhạt càng làm tăng thêm sự quý phái và hấp dẫn của cô .Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Giờ này cô muốn đi đâu ?. HahaCô cười mỉa mai. Tôi đi đâu là quyền của tôiHắn nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, khẽ nghiến răng hằng giọng nói. Nếu cô không trả lời thì đừng hòng đi được.Cô tức giận khuôn mặt xinh đẹp trở nên méo mó hung hăng trả lời hắn. Anh là gì mà tôi phải nói ?. Cô....... Nếu tôi nói là tôi đi gặp mặt tình nhân thì sao ?Cô cười mỉa mai lơ đễnh đáp. Trịnh Nhã San cô dám cho tôi đội nón xanh.Dương Thiên lạnh mặt giận dữ quát lớn.. Cảm ơn anh đã quá khen nha.Cô nói xong liền phẩy tay vài cái rồi đi mấtNhìn bộ dạng cô đi như vậy thì chắc hẳn là đi gặp tình nhân ?Anh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy trong đầu không ngừng tự hỏi bản thân. Dương Thiên, mày bị điên à ? Mắc mớ gì mày phải quan tâm cô ta đi đâu. Dù gặp tình nhân thì sao chứ. Chuyện đó là của cô ta cơ mà. Mày nên nhớ, người mày yêu đang ngủ trong phòng mày cùng với đứa con của mày đấy ?Những câu hỏi đó khiến hắn sắp phát điên lên tức giận hét lớn. Má nó chứ... Người đâu mau đi theo dõi thiếu phu nhân cho tôi... Xem cô ta đi đâu rồi báo lại mau~Cùng lúc đó trong nhà hàng mộc mạc đơn sơ nhưng đầy thơ mộng. Có đôi trai gái đang ngồi trò truyện với nhau trong rất thân mật nếu không lầm tưởng thì ai cũng nghĩ họ là một cặp trời sinh. Nghiêm Tề, sao anh lại về nước thế ?Cười dịu dàng nhìn cậu đôi má đã đỏ ửng từ khi nào. Không ngờ sau vài năm như vậy cậu không những không thay đổi mà còn đẹp trai hơn. Mái tóc đen óng mượt, đôi mắt chim ưng sắc sảo khuôn mặt chuẩn hot boy. Khiến ai nhìn thấy cậu liền nhào tới muốn sinh khỉ con.Hết chap 8

. Người đâu mau gọi bác sĩ Bạch tới đây cho tôi

5 phút sau vị bác sĩ hốt hoảng chạy vào, khẽ vỗ ngực vài cái để định thần rồi hỏi anh

. Thiếu gia cậu gọi tôi

. Ông bị mù à ?

. Ông không nhìn thấy gì sao, mau lại xem cho Di Phi

Anh tức giận lớn tiếng quát

. Vâng

Vài phút sau

. Xin chúc mừng thiếu gia, Di Phi tiểu thư cô ấy đã mang thai.

Vị bác sĩ già kinh hỷ chúc mừng anh.

. Những gì ông nói là thật chứ ?

. Cô ấy....ấy mang thai

Anh vui mừng hốt hoảng chạy lại bên ả ta, ôm ả vào lòng miệng không ngừng cười

. Dạ phải

Vị bác sĩ già ngật đầu cung kính

. Di Phi em nghe gì chưa chúng ta có con ?

. Chúng ta có con rồi !

Anh vui mừng hét lớn sợ chỉ sợ người khác không nghe

. Người đâu tiễn Bác sĩ Bạch về nhà nhớ tặng cho ông ấy chút tiền làm hỷ nhé

. Dương Thiên vậy.... vật Nhã San anh tính sao ?

Ả nũng nịu nắm chặt cổ anh nhẹ nhàng nói

Trong lòng ả ước gì anh hạ lệnh đuổi cô ra khỏi nhà để ả ta và đứa con của mình đường đường chính chính trở thành người của phong gia. Đến lúc đó không phải tài sản của anh sẽ thuộc về mẹ con cô ta sao?

. Anh sẽ nghĩ cách khiến cô ta tự nguyện ly hôn với anh

. Em và con cứ yên tâm, anh sẽ cho em và con câu trả lời sớm nhất

Anh cười sảo quyệt, một nụ cười của con ác quỷ

Ả cười khẽ haha cuối cùng ả cùng sắp trở thành thái nãi nãi của phong gia. Mục đích của ả sắp thành công rồi

Cùng lúc đó ở nơi khác

Cô đi về phòng với tâm trạng phức tạp, bối rối

Rõ ràng là cô chỉ đẩy cô ta nhẹ mà..

Sao cô ta ngã mạnh xuống sàn?

Rất nhiều suy nghĩ cứ đồn đập vào đầu cô

Tít tít ~~~ tiếng điện thoại vang lên cô vội vàng nhấc máy thì cô gật mình nhận ra

Đây không phải là số học trưởng của cô sao?

Người con trai mà cô đã yêu thầm suốt quãng thời gian đi học.

Không phải anh đang đi du học ?

Chẳng lẽ anh đã về?

~~~~~~~

Hàng vạn câu hỏi cứ dồn dập lấy đầu cô, vội vỗ nhẹ nơi trái tim đang không ngừng đập. Cô hoàn hồn bắt máy

. Alo !

. Cho hỏi số này có phải của Trịnh Nhã San phải không ?

Vừa bắt máy thì một giọng nói đầy ấm áp vang vọng bên tai cô. Không không sai đây chính là học trưởng của cô

. Dạ phải... Học trưởng Nghiêm

Cô cũng dịu dàng đáp lại khuôn mặt mang vài nét cười rực rỡ

. San Nhi em có khỏe không ?

. Mình gặp nhau chút nhé... Anh mới về nước ngày hôm qua

Cậu cười sủng nịch ước mong chỉ gặp người con gái mà ngày đem cậu mong nhớ

. Được... Mình gặp nhau ở đâu ạ ?

. Ở nhà hàng mà lúc đi học mình thường ăn nhé. Được chứ !

. Vâng

Cô vui vẻ trẻ lời rồi tắt máy

5 phút sau

Cô bước xuống lầu với bộ dạng rất thanh nhã, chiếc váy màu xanh dương nhạt càng làm tăng thêm sự quý phái và hấp dẫn của cô .Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên

. Giờ này cô muốn đi đâu ?

. Haha

Cô cười mỉa mai

. Tôi đi đâu là quyền của tôi

Hắn nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, khẽ nghiến răng hằng giọng nói

. Nếu cô không trả lời thì đừng hòng đi được.

Cô tức giận khuôn mặt xinh đẹp trở nên méo mó hung hăng trả lời hắn

. Anh là gì mà tôi phải nói ?

. Cô......

. Nếu tôi nói là tôi đi gặp mặt tình nhân thì sao ?

Cô cười mỉa mai lơ đễnh đáp

. Trịnh Nhã San cô dám cho tôi đội nón xanh.

Dương Thiên lạnh mặt giận dữ quát lớn.

. Cảm ơn anh đã quá khen nha.

Cô nói xong liền phẩy tay vài cái rồi đi mất

Nhìn bộ dạng cô đi như vậy thì chắc hẳn là đi gặp tình nhân ?

Anh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy trong đầu không ngừng tự hỏi bản thân

. Dương Thiên, mày bị điên à ? Mắc mớ gì mày phải quan tâm cô ta đi đâu. Dù gặp tình nhân thì sao chứ. Chuyện đó là của cô ta cơ mà. Mày nên nhớ, người mày yêu đang ngủ trong phòng mày cùng với đứa con của mày đấy ?

Những câu hỏi đó khiến hắn sắp phát điên lên tức giận hét lớn

. Má nó chứ... Người đâu mau đi theo dõi thiếu phu nhân cho tôi... Xem cô ta đi đâu rồi báo lại mau

~

Cùng lúc đó trong nhà hàng mộc mạc đơn sơ nhưng đầy thơ mộng. Có đôi trai gái đang ngồi trò truyện với nhau trong rất thân mật nếu không lầm tưởng thì ai cũng nghĩ họ là một cặp trời sinh

. Nghiêm Tề, sao anh lại về nước thế ?

Cười dịu dàng nhìn cậu đôi má đã đỏ ửng từ khi nào. Không ngờ sau vài năm như vậy cậu không những không thay đổi mà còn đẹp trai hơn. Mái tóc đen óng mượt, đôi mắt chim ưng sắc sảo khuôn mặt chuẩn hot boy. Khiến ai nhìn thấy cậu liền nhào tới muốn sinh khỉ con.

Hết chap 8

Hối Hận Còn KịpTác giả: Phương LinhTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCô yêu anh. Yêu anh suốt 6 năm. Một tình yêu ngu ngốc. Cô làm mọi thứ vì anh. Anh chưa hề quan tâm hay liết mắt xem qua chỉ một lần Phải! Anh chưa từng để ý hay quan tâm cô dù chỉ một chút. Cả sự thương hại anh cũng chưa từng dành cho cô. Là cô không xứng đáng được yêu thương sao !? Tại sao!? Tại sao mọi thứ cô đều làm vì anh! Nhưng người anh yêu lại là cô ấy!? Bạn thân của cô ! Haha Nực cười " cô cười chua chát nói ! Ông trời muốn trêu đùa cô đây mà. \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ 6 năm trước. Cô cứu anh. Nhưng anh hiểu nhầm là cô ấy. Khi bắt đầu sự nghiệp. Cô ở bên anh, giúp đỡ anh, quan tâm anh. Anh lại dồn hết tâm trí đặc lên người cô ấy , quan tâm chăm sóc cho cô ấy còn cô thì sao vẫn là người đứng sau lưng anh âm thầm chịu đựng Khi anh sụp đổ sự nghiệp bên anh vẫn là cô. Còn cô ấy !?? .... Cô ấy nói phải đi qua mĩ để du học Khi bắt đầu gầy dựng lại sự nghiệp lại từ đầu người bên anh...... vẫn là cô. Khi anh thành công cô ấy lại quay về bên anh. Người đau khổ lại… . Người đâu mau gọi bác sĩ Bạch tới đây cho tôi5 phút sau vị bác sĩ hốt hoảng chạy vào, khẽ vỗ ngực vài cái để định thần rồi hỏi anh. Thiếu gia cậu gọi tôi. Ông bị mù à ?. Ông không nhìn thấy gì sao, mau lại xem cho Di PhiAnh tức giận lớn tiếng quát. VângVài phút sau. Xin chúc mừng thiếu gia, Di Phi tiểu thư cô ấy đã mang thai.Vị bác sĩ già kinh hỷ chúc mừng anh.. Những gì ông nói là thật chứ ?. Cô ấy....ấy mang thaiAnh vui mừng hốt hoảng chạy lại bên ả ta, ôm ả vào lòng miệng không ngừng cười. Dạ phảiVị bác sĩ già ngật đầu cung kính. Di Phi em nghe gì chưa chúng ta có con ?. Chúng ta có con rồi !Anh vui mừng hét lớn sợ chỉ sợ người khác không nghe. Người đâu tiễn Bác sĩ Bạch về nhà nhớ tặng cho ông ấy chút tiền làm hỷ nhé. Dương Thiên vậy.... vật Nhã San anh tính sao ?Ả nũng nịu nắm chặt cổ anh nhẹ nhàng nóiTrong lòng ả ước gì anh hạ lệnh đuổi cô ra khỏi nhà để ả ta và đứa con của mình đường đường chính chính trở thành người của phong gia. Đến lúc đó không phải tài sản của anh sẽ thuộc về mẹ con cô ta sao?. Anh sẽ nghĩ cách khiến cô ta tự nguyện ly hôn với anh. Em và con cứ yên tâm, anh sẽ cho em và con câu trả lời sớm nhấtAnh cười sảo quyệt, một nụ cười của con ác quỷẢ cười khẽ haha cuối cùng ả cùng sắp trở thành thái nãi nãi của phong gia. Mục đích của ả sắp thành công rồiCùng lúc đó ở nơi khácCô đi về phòng với tâm trạng phức tạp, bối rốiRõ ràng là cô chỉ đẩy cô ta nhẹ mà..Sao cô ta ngã mạnh xuống sàn?Rất nhiều suy nghĩ cứ đồn đập vào đầu côTít tít ~~~ tiếng điện thoại vang lên cô vội vàng nhấc máy thì cô gật mình nhận raĐây không phải là số học trưởng của cô sao?Người con trai mà cô đã yêu thầm suốt quãng thời gian đi học.Không phải anh đang đi du học ?Chẳng lẽ anh đã về?~~~~~~~Hàng vạn câu hỏi cứ dồn dập lấy đầu cô, vội vỗ nhẹ nơi trái tim đang không ngừng đập. Cô hoàn hồn bắt máy. Alo !. Cho hỏi số này có phải của Trịnh Nhã San phải không ?Vừa bắt máy thì một giọng nói đầy ấm áp vang vọng bên tai cô. Không không sai đây chính là học trưởng của cô. Dạ phải... Học trưởng NghiêmCô cũng dịu dàng đáp lại khuôn mặt mang vài nét cười rực rỡ. San Nhi em có khỏe không ?. Mình gặp nhau chút nhé... Anh mới về nước ngày hôm quaCậu cười sủng nịch ước mong chỉ gặp người con gái mà ngày đem cậu mong nhớ. Được... Mình gặp nhau ở đâu ạ ?. Ở nhà hàng mà lúc đi học mình thường ăn nhé. Được chứ !. VângCô vui vẻ trẻ lời rồi tắt máy5 phút sauCô bước xuống lầu với bộ dạng rất thanh nhã, chiếc váy màu xanh dương nhạt càng làm tăng thêm sự quý phái và hấp dẫn của cô .Nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên. Giờ này cô muốn đi đâu ?. HahaCô cười mỉa mai. Tôi đi đâu là quyền của tôiHắn nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, khẽ nghiến răng hằng giọng nói. Nếu cô không trả lời thì đừng hòng đi được.Cô tức giận khuôn mặt xinh đẹp trở nên méo mó hung hăng trả lời hắn. Anh là gì mà tôi phải nói ?. Cô....... Nếu tôi nói là tôi đi gặp mặt tình nhân thì sao ?Cô cười mỉa mai lơ đễnh đáp. Trịnh Nhã San cô dám cho tôi đội nón xanh.Dương Thiên lạnh mặt giận dữ quát lớn.. Cảm ơn anh đã quá khen nha.Cô nói xong liền phẩy tay vài cái rồi đi mấtNhìn bộ dạng cô đi như vậy thì chắc hẳn là đi gặp tình nhân ?Anh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy trong đầu không ngừng tự hỏi bản thân. Dương Thiên, mày bị điên à ? Mắc mớ gì mày phải quan tâm cô ta đi đâu. Dù gặp tình nhân thì sao chứ. Chuyện đó là của cô ta cơ mà. Mày nên nhớ, người mày yêu đang ngủ trong phòng mày cùng với đứa con của mày đấy ?Những câu hỏi đó khiến hắn sắp phát điên lên tức giận hét lớn. Má nó chứ... Người đâu mau đi theo dõi thiếu phu nhân cho tôi... Xem cô ta đi đâu rồi báo lại mau~Cùng lúc đó trong nhà hàng mộc mạc đơn sơ nhưng đầy thơ mộng. Có đôi trai gái đang ngồi trò truyện với nhau trong rất thân mật nếu không lầm tưởng thì ai cũng nghĩ họ là một cặp trời sinh. Nghiêm Tề, sao anh lại về nước thế ?Cười dịu dàng nhìn cậu đôi má đã đỏ ửng từ khi nào. Không ngờ sau vài năm như vậy cậu không những không thay đổi mà còn đẹp trai hơn. Mái tóc đen óng mượt, đôi mắt chim ưng sắc sảo khuôn mặt chuẩn hot boy. Khiến ai nhìn thấy cậu liền nhào tới muốn sinh khỉ con.Hết chap 8

Chương 8