Cuối thu năm 2018 trời nắng cực kỳ gắt, nếu không phải vì miếng cơm manh áo, tuyệt đối sẽ không có ai tình nguyện đi ra khỏi cửa dưới ánh mặt trời chói chang này. Khương Chỉ cũng vậy. Sau khi nhà họ Khương phá sản, ngay cả tiền thuê nhà cô cũng không có, bất đắc dĩ phải quay về ở trong ký túc xá. Biết rõ vào mùa này lại còn là cuối tuần, mọi người khẳng định đều rúc ở ký túc xá, cô vẫn chọn thời điểm sáng sớm nhiều người nhất mà đẩy cửa bước vào. Dưới một rừng ánh mắt nóng rực như dự kiến, xung quanh là những giọng nói thì thầm to nhỏ, cô vẫn rất bình tĩnh bước vào thang máy đi thẳng đến cửa phòng 401. Trong lúc xoay mở chìa khóa, cô không hề cảm thấy hối hận chút nào khi chọn quay trở lại trường. Dù sao thì phơi đen cũng đáng sợ hơn nhiều so với bị bàn tán. Cô hô lên một tiếng. Bánh xe của rương hành lý cọ qua cái khe trên mặt đất, phát ra một tiếng chói tai ngắn ngủi. Ly Ly bị làm cho giật nảy mình, bực mình quay đầu lại nói to: “Ai lại vô duyên như vậy, không biết gõ cửa sao?” Câu…

Truyện chữ