Khương Uyển Ngọc chết rồi. Trong ngày xuân rực rỡ, hoa đào nở rộ khắp nơi, nàng cứ như vậy bị người khác bóp cổ chết. Hôm đó sau giờ Ngọ, nàng nằm trên nhuyễn tháp trong phòng nghỉ ngơi, trong lúc đang mơ hồ nàng cảm thấy có người từ phía sau lưng bóp cổ nàng. Cảm giác hít thở không không đột nhiên ngày càng rõ ràng, Khương Uyển Ngọc kinh hoàng, đột nhiên mở to hai mắt, hai tay nắm thật chặt bàn tay to đang không ngừng bóp chặt cổ nàng, liều mạng muốn đem bàn tay đang cố gắng lấy mạng mình từ trên cổ đẩy ra. Thiếu dưỡng khí khiến cho nàng khó chịu vô cùng, ngực tưởng chừng như sắp nổ tung. Nàng đau đến mức không hô hấp được, bản năng muốn sống khiến nàng giãy giụa kịch liệt, hai chân trên nhuyễn tháp không ngừng đạp loạn xạ, mở miệng muốn kêu cứu, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào. Sức lực của người kia rất lớn, hung hăng bóp cổ nàng không buông, giống như kìm sắt, cơ hồ phải đem cổ nàng bóp gãy mới thôi. Sức lực của nàng quả thật rất nhỏ, căn bản không phải là đối thủ của hắn…

Truyện chữ