"Phương Chi Chúc, con mẹ ngươi." "Phương Chi Chúc, ngươi đừng có được nước lấn tới." "Phương Chi Chúc, ta không cho phép ngươi rời đi." "Phương Chi Chúc..." "Phương Chi Chúc......" Phương Chi Chúc mở mắt, y hơi dùng sức, đầu óc ong ong quay cuồng khiến y không nhịn được hừ một tiếng. "Ngươi tỉnh rồi?!" Phương Chi Chúc hơi híp mắt. Đợi đến khi cơn choáng váng qua đi, y mới nhìn thấy một khuôn mặt. Người này, đẹp quá. Ngũ quan không chê vào đâu được, đặc biệt là cặp mắt kia, đôi ngươi đẹp đẽ sâu thẳm như không thấy đáy. Lúc này đôi mắt mang theo nét cười, cùng với nốt ruồi son nhỏ xíu dưới đuôi mắt phải, nhìn hắn giống như một con hồ ly tu luyện thành tinh. Rất tuấn mỹ, nhưng.... Y không biết hắn. Phương Chi Chúc há miệng, cổ họng khô khốc khiến y chỉ có thể phát ra tiếng thở không rõ nghĩa. Người nọ dường như nhận ra Phương Chi Chúc muốn gì, hắn xoay người bưng tới một chén nước: "Ngươi đã hôn mê ba tháng, vừa tỉnh lại sẽ cảm thấy khó chịu. Uống chút nước trước đi, lát nữa ta dẫn ngươi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...