Tác giả:

Edit: Onion2109 Beta: Minh Tâm Ngày Tống Nhiễm gặp Lý Toản là một ngày rất bình thường. Ngày 3 tháng 6, thành phố A Lặc ở phía bắc Đông Quốc nhìn qua vẫn không có gì thay đổi so với mọi ngày. Tám giờ sáng, Tống Nhiễm đẩy cánh cửa sổ nhà nghỉ, phía dưới là mộtcon đường thẳng hướng bắc dẫn đến một trường học nhỏ. Hai bên đường là các cửahàng cao thấp xen kẽ, dân cư thấp thoáng qua những tán cây. Nhìn ra xa, mặt đường bụi bẩn, giấy vụn lá khô không người quét dọn. Nhưng bầu trời xanh ngắt, ánh mặt trời cũng rất xán lạn. Trong nhà hàng ở tầng dưới, một bà mẹ trẻ đội khăn trùm đầu, mặc áo choàng đen đang ôm đứa con nhỏ ngồi bên bàn ăn sáng. Chủ tiệm đứng sau quầy hàng, một tay thái thịt nướng, một tay cầm bánh mì. Mùi thịt nướng, đậu luộc cùng bánh mì phiêu đãng trong không khí. Trong một tiệm sửa chữa bên phố đối diện, vài người đàn ông trung niên đã sớm dắt xe máy đứng chen trước cửa, lao nhao tranh luận với thợ máy bằng thứ ngôn ngữ Đông Quốc mà Tống Nhiễm nghe không hiểu. Cách đó không…

Chương 20-1

Cây Ô Liu Màu TrắngTác giả: Cửu Nguyệt HiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Onion2109 Beta: Minh Tâm Ngày Tống Nhiễm gặp Lý Toản là một ngày rất bình thường. Ngày 3 tháng 6, thành phố A Lặc ở phía bắc Đông Quốc nhìn qua vẫn không có gì thay đổi so với mọi ngày. Tám giờ sáng, Tống Nhiễm đẩy cánh cửa sổ nhà nghỉ, phía dưới là mộtcon đường thẳng hướng bắc dẫn đến một trường học nhỏ. Hai bên đường là các cửahàng cao thấp xen kẽ, dân cư thấp thoáng qua những tán cây. Nhìn ra xa, mặt đường bụi bẩn, giấy vụn lá khô không người quét dọn. Nhưng bầu trời xanh ngắt, ánh mặt trời cũng rất xán lạn. Trong nhà hàng ở tầng dưới, một bà mẹ trẻ đội khăn trùm đầu, mặc áo choàng đen đang ôm đứa con nhỏ ngồi bên bàn ăn sáng. Chủ tiệm đứng sau quầy hàng, một tay thái thịt nướng, một tay cầm bánh mì. Mùi thịt nướng, đậu luộc cùng bánh mì phiêu đãng trong không khí. Trong một tiệm sửa chữa bên phố đối diện, vài người đàn ông trung niên đã sớm dắt xe máy đứng chen trước cửa, lao nhao tranh luận với thợ máy bằng thứ ngôn ngữ Đông Quốc mà Tống Nhiễm nghe không hiểu. Cách đó không… Đông Quốc trở nên mờ đi trong ánh sáng dần tắt.Lúc trở lại bên cạnh xe, trời bắt đầu tối.Rất nhiều dân bản xứ vẫn đang xếp hàng, bọn họ bọc mình trong áo khoác, nằm ngủ trên đất;trong ngực những người mẹ thì ôm những đứa con ngây thơ.Mọi người lên xe quay về.Mặt trời vừa lặn, bầu trời trong nháy mắt tối đen.Trên đường đi không có đèn, khung cảnh u ám mịt mù, từng cửa sổ như những con mắt quỷ quái.Mọi người thuận lợi về tới nơi ở, quản lý là một người phụ nữ Đông Quốc nói với họ rằng bắt đầu từ ngày mai thành phố Cáp Pha cấm đi lại ban đêm, người dân sau tám giờ tối không được ra ngoài.Tống Nhiễm hỏi: “Lại khai chiến ư?”Người phụ nữ nhún vai: “Đúng thế.”Đêm đó Tống Nhiễm ngủ không ngon, bên ngoài cứ vang lên tiếng hỏa lực với tiếng súng, không biết là ai đang đánh với ai.Cô nhớ tới Lý Toản, không biết anh đang ở nơi nào trong thành phố này, đã ngủ chưa, có an toàn hay không.

Cây Ô Liu Màu TrắngTác giả: Cửu Nguyệt HiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Onion2109 Beta: Minh Tâm Ngày Tống Nhiễm gặp Lý Toản là một ngày rất bình thường. Ngày 3 tháng 6, thành phố A Lặc ở phía bắc Đông Quốc nhìn qua vẫn không có gì thay đổi so với mọi ngày. Tám giờ sáng, Tống Nhiễm đẩy cánh cửa sổ nhà nghỉ, phía dưới là mộtcon đường thẳng hướng bắc dẫn đến một trường học nhỏ. Hai bên đường là các cửahàng cao thấp xen kẽ, dân cư thấp thoáng qua những tán cây. Nhìn ra xa, mặt đường bụi bẩn, giấy vụn lá khô không người quét dọn. Nhưng bầu trời xanh ngắt, ánh mặt trời cũng rất xán lạn. Trong nhà hàng ở tầng dưới, một bà mẹ trẻ đội khăn trùm đầu, mặc áo choàng đen đang ôm đứa con nhỏ ngồi bên bàn ăn sáng. Chủ tiệm đứng sau quầy hàng, một tay thái thịt nướng, một tay cầm bánh mì. Mùi thịt nướng, đậu luộc cùng bánh mì phiêu đãng trong không khí. Trong một tiệm sửa chữa bên phố đối diện, vài người đàn ông trung niên đã sớm dắt xe máy đứng chen trước cửa, lao nhao tranh luận với thợ máy bằng thứ ngôn ngữ Đông Quốc mà Tống Nhiễm nghe không hiểu. Cách đó không… Đông Quốc trở nên mờ đi trong ánh sáng dần tắt.Lúc trở lại bên cạnh xe, trời bắt đầu tối.Rất nhiều dân bản xứ vẫn đang xếp hàng, bọn họ bọc mình trong áo khoác, nằm ngủ trên đất;trong ngực những người mẹ thì ôm những đứa con ngây thơ.Mọi người lên xe quay về.Mặt trời vừa lặn, bầu trời trong nháy mắt tối đen.Trên đường đi không có đèn, khung cảnh u ám mịt mù, từng cửa sổ như những con mắt quỷ quái.Mọi người thuận lợi về tới nơi ở, quản lý là một người phụ nữ Đông Quốc nói với họ rằng bắt đầu từ ngày mai thành phố Cáp Pha cấm đi lại ban đêm, người dân sau tám giờ tối không được ra ngoài.Tống Nhiễm hỏi: “Lại khai chiến ư?”Người phụ nữ nhún vai: “Đúng thế.”Đêm đó Tống Nhiễm ngủ không ngon, bên ngoài cứ vang lên tiếng hỏa lực với tiếng súng, không biết là ai đang đánh với ai.Cô nhớ tới Lý Toản, không biết anh đang ở nơi nào trong thành phố này, đã ngủ chưa, có an toàn hay không.

Cây Ô Liu Màu TrắngTác giả: Cửu Nguyệt HiTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcEdit: Onion2109 Beta: Minh Tâm Ngày Tống Nhiễm gặp Lý Toản là một ngày rất bình thường. Ngày 3 tháng 6, thành phố A Lặc ở phía bắc Đông Quốc nhìn qua vẫn không có gì thay đổi so với mọi ngày. Tám giờ sáng, Tống Nhiễm đẩy cánh cửa sổ nhà nghỉ, phía dưới là mộtcon đường thẳng hướng bắc dẫn đến một trường học nhỏ. Hai bên đường là các cửahàng cao thấp xen kẽ, dân cư thấp thoáng qua những tán cây. Nhìn ra xa, mặt đường bụi bẩn, giấy vụn lá khô không người quét dọn. Nhưng bầu trời xanh ngắt, ánh mặt trời cũng rất xán lạn. Trong nhà hàng ở tầng dưới, một bà mẹ trẻ đội khăn trùm đầu, mặc áo choàng đen đang ôm đứa con nhỏ ngồi bên bàn ăn sáng. Chủ tiệm đứng sau quầy hàng, một tay thái thịt nướng, một tay cầm bánh mì. Mùi thịt nướng, đậu luộc cùng bánh mì phiêu đãng trong không khí. Trong một tiệm sửa chữa bên phố đối diện, vài người đàn ông trung niên đã sớm dắt xe máy đứng chen trước cửa, lao nhao tranh luận với thợ máy bằng thứ ngôn ngữ Đông Quốc mà Tống Nhiễm nghe không hiểu. Cách đó không… Đông Quốc trở nên mờ đi trong ánh sáng dần tắt.Lúc trở lại bên cạnh xe, trời bắt đầu tối.Rất nhiều dân bản xứ vẫn đang xếp hàng, bọn họ bọc mình trong áo khoác, nằm ngủ trên đất;trong ngực những người mẹ thì ôm những đứa con ngây thơ.Mọi người lên xe quay về.Mặt trời vừa lặn, bầu trời trong nháy mắt tối đen.Trên đường đi không có đèn, khung cảnh u ám mịt mù, từng cửa sổ như những con mắt quỷ quái.Mọi người thuận lợi về tới nơi ở, quản lý là một người phụ nữ Đông Quốc nói với họ rằng bắt đầu từ ngày mai thành phố Cáp Pha cấm đi lại ban đêm, người dân sau tám giờ tối không được ra ngoài.Tống Nhiễm hỏi: “Lại khai chiến ư?”Người phụ nữ nhún vai: “Đúng thế.”Đêm đó Tống Nhiễm ngủ không ngon, bên ngoài cứ vang lên tiếng hỏa lực với tiếng súng, không biết là ai đang đánh với ai.Cô nhớ tới Lý Toản, không biết anh đang ở nơi nào trong thành phố này, đã ngủ chưa, có an toàn hay không.

Chương 20-1