Tác giả:

Translator: Sangria. Nếu có ai hỏi biến thành một bà lão có cảm giác gì, Ninh Mông cảm thấy mình hoàn toàn có thể trả lời câu hỏi này. Thật sự quá đáng sợ. Cô cố gắng tiếp nhận sự thật này, cô vươn tay xuyên qua ánh nắng ngoài cửa sổ. Nếp nhăn, khô khốc, làn da chảy xệ. Cô nuốt nước miếng, giơ một bàn tay khác từ trong chăn ra sờ lên. Hai tay đặt cạnh nhau càng lộ rõ. Không phải cô hoa mắt, nó thật sự rất giống vỏ cây già cỗi của mùa thu. Cho dù cô ngã bệnh nằm viện rất lâu, cô vẫn nhớ rõ làn da mình được nhiều người ngưỡng mộ, vừa trắng vừa mềm, sờ lên còn nhẵn mịn. Cứ cho là vì thiếu ánh mặt trời, khiến làn da xấu đi nhưng cũng phải là làn da của thiếu nữ chứ, dù có tệ đến đâu thì cũng không thể có nếp nhăn chứ? Thế nào mà trong nháy mắt lại biến thành làn da chỉ người già mới có? Ý thức được tình hình bất thường, Ninh Mông lập tức vùng vẫy trên giường muốn ngồi dậy. Kết quả cựa quậy hồi lâu, cái chăn chỉ xê dịch được chút xíu, còn chưa lật được lên. Hình như cô biến thành một bà…

Chương 52

Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam ChínhTác giả: Khương Chi NgưTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTranslator: Sangria. Nếu có ai hỏi biến thành một bà lão có cảm giác gì, Ninh Mông cảm thấy mình hoàn toàn có thể trả lời câu hỏi này. Thật sự quá đáng sợ. Cô cố gắng tiếp nhận sự thật này, cô vươn tay xuyên qua ánh nắng ngoài cửa sổ. Nếp nhăn, khô khốc, làn da chảy xệ. Cô nuốt nước miếng, giơ một bàn tay khác từ trong chăn ra sờ lên. Hai tay đặt cạnh nhau càng lộ rõ. Không phải cô hoa mắt, nó thật sự rất giống vỏ cây già cỗi của mùa thu. Cho dù cô ngã bệnh nằm viện rất lâu, cô vẫn nhớ rõ làn da mình được nhiều người ngưỡng mộ, vừa trắng vừa mềm, sờ lên còn nhẵn mịn. Cứ cho là vì thiếu ánh mặt trời, khiến làn da xấu đi nhưng cũng phải là làn da của thiếu nữ chứ, dù có tệ đến đâu thì cũng không thể có nếp nhăn chứ? Thế nào mà trong nháy mắt lại biến thành làn da chỉ người già mới có? Ý thức được tình hình bất thường, Ninh Mông lập tức vùng vẫy trên giường muốn ngồi dậy. Kết quả cựa quậy hồi lâu, cái chăn chỉ xê dịch được chút xíu, còn chưa lật được lên. Hình như cô biến thành một bà… Editor: MuscatMột bàn tay lạnh lẽo phủ lên tay cậu.Phần tua rua của khăn quàng cổ bị móc đến bên này, Thời Thích nghe được rõ ràng tiếng thở dài đầy thoải mái của cô cho dù rất nhỏ.Cả người giống như đi ăn trộm.Ninh Mông lén nhìn chung quanh, căn bản không ai chú ý tới cuối dãy này, cái này làm cho cô yên tâm không ít.Lúc trước chủ nhiệm lớp nói muốn sắp xếp chỗ ngồi lại lần nữa, kết quả không biết đã xảy ra chuyện gì, chỗ ngồi vẫn không có đổi.Có điều cô ngồi bàn cuối cũng không sao, bởi vì lớp 1 là phòng nhỏ, cũng chỉ có hơn ba mươi người trong phòng học mà thôi, cô ở chỗ này có thể thấy bảng rõ lắm.Dòng nhiệt ấm nóng cuồn cuộn không ngừng từ trên tay cậu truyền đến thân thể của cô, Ninh Mông cuối cùng cảm thấy âm khí lạnh lẽo từ xương cốt đã bớt đi một chút, cô buông tay.Cô nghiêng mặt nhìn về phía Thời Thích: “Cho mình mượn che tí xíu.”Thời Thích xụ mặt, rồi sau đó lại xoay đầu nhìn cô, khóe miệng hơi giật giật, nói: “Cậu duỗi tay lại đây.”Cậu có thể trực tiếp rút ra sao?Ninh Mông cảm giác da mặt nóng bừng, nhưng da mặt thì làm sao mà so được với thoải mái, dù sao che trong chốc lát cũng sẽ không mất miếng thịt nào mà.Có điều có nhiệt độ của cậu, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.Cái lạnh từ trong xương cốt đột nhiên tan biến, cô chỉ cần dời tay đi cảm giác rất lạnh, nếu lại đụng vào thì sẽ rất ấm.Cháu trai thể chất tốt như vậy, quả thực chính là bảo bối ấm áp.Ninh Mông hỏi hệ thống: “Qua mùa đôngrồi còn sẽ lạnh như vậy không? Chẳng lẽ phải luôn lạnh đến ngày ta chết ư?”Hệ thống nói: “Nguyên nhân do mùa đông thôi, mùa xuân sẽ tốt hơn một chút, nhưng là sẽ lạnh hơn so với người bình thường… Nếu khi đó âm khí vẫn rất nặng, như vậy sẽ vô cùng lạnh.”Ninh Mông ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Có biện pháp giải quyết không?”Hệ thống nói: “Không có. Âm khí nhập thể, đã chui vào tay chân vào trong xương cốt, đã hợp nhất với thân thể.”Ninh Mông: “……”Muốn chửi thề ghê, lúc ấy cô không nên trực tiếp đi lấy dao găm, bộ dạng hiện tại này làm cô vừa hối hận lại vừa cảm thấy mình lấy được đồ vậy cũng tốt lắm rồi.Haizz, sao mà đời mình thảm vậy.Một tiết học đi qua, cô còn nhúc nhích không ít.Mỗi lần mu bàn tay che lại hơi lâu tí xíu, cô liền đem tay của Thời Thích lật qua lật lại, rồi sau đó nắm chặt tay của cậu thành nắm đấm nhét ở trong lòng bàn tay.Thời Thích cảm giác như là đang chiên cá vậy.Nhưng cậu không thể nói gì, thấy bộ dạng cô lạnh đến mức co ro thành cục bông, chỉ có thể tùy cô mà thôi.

Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam ChínhTác giả: Khương Chi NgưTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTranslator: Sangria. Nếu có ai hỏi biến thành một bà lão có cảm giác gì, Ninh Mông cảm thấy mình hoàn toàn có thể trả lời câu hỏi này. Thật sự quá đáng sợ. Cô cố gắng tiếp nhận sự thật này, cô vươn tay xuyên qua ánh nắng ngoài cửa sổ. Nếp nhăn, khô khốc, làn da chảy xệ. Cô nuốt nước miếng, giơ một bàn tay khác từ trong chăn ra sờ lên. Hai tay đặt cạnh nhau càng lộ rõ. Không phải cô hoa mắt, nó thật sự rất giống vỏ cây già cỗi của mùa thu. Cho dù cô ngã bệnh nằm viện rất lâu, cô vẫn nhớ rõ làn da mình được nhiều người ngưỡng mộ, vừa trắng vừa mềm, sờ lên còn nhẵn mịn. Cứ cho là vì thiếu ánh mặt trời, khiến làn da xấu đi nhưng cũng phải là làn da của thiếu nữ chứ, dù có tệ đến đâu thì cũng không thể có nếp nhăn chứ? Thế nào mà trong nháy mắt lại biến thành làn da chỉ người già mới có? Ý thức được tình hình bất thường, Ninh Mông lập tức vùng vẫy trên giường muốn ngồi dậy. Kết quả cựa quậy hồi lâu, cái chăn chỉ xê dịch được chút xíu, còn chưa lật được lên. Hình như cô biến thành một bà… Editor: MuscatMột bàn tay lạnh lẽo phủ lên tay cậu.Phần tua rua của khăn quàng cổ bị móc đến bên này, Thời Thích nghe được rõ ràng tiếng thở dài đầy thoải mái của cô cho dù rất nhỏ.Cả người giống như đi ăn trộm.Ninh Mông lén nhìn chung quanh, căn bản không ai chú ý tới cuối dãy này, cái này làm cho cô yên tâm không ít.Lúc trước chủ nhiệm lớp nói muốn sắp xếp chỗ ngồi lại lần nữa, kết quả không biết đã xảy ra chuyện gì, chỗ ngồi vẫn không có đổi.Có điều cô ngồi bàn cuối cũng không sao, bởi vì lớp 1 là phòng nhỏ, cũng chỉ có hơn ba mươi người trong phòng học mà thôi, cô ở chỗ này có thể thấy bảng rõ lắm.Dòng nhiệt ấm nóng cuồn cuộn không ngừng từ trên tay cậu truyền đến thân thể của cô, Ninh Mông cuối cùng cảm thấy âm khí lạnh lẽo từ xương cốt đã bớt đi một chút, cô buông tay.Cô nghiêng mặt nhìn về phía Thời Thích: “Cho mình mượn che tí xíu.”Thời Thích xụ mặt, rồi sau đó lại xoay đầu nhìn cô, khóe miệng hơi giật giật, nói: “Cậu duỗi tay lại đây.”Cậu có thể trực tiếp rút ra sao?Ninh Mông cảm giác da mặt nóng bừng, nhưng da mặt thì làm sao mà so được với thoải mái, dù sao che trong chốc lát cũng sẽ không mất miếng thịt nào mà.Có điều có nhiệt độ của cậu, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.Cái lạnh từ trong xương cốt đột nhiên tan biến, cô chỉ cần dời tay đi cảm giác rất lạnh, nếu lại đụng vào thì sẽ rất ấm.Cháu trai thể chất tốt như vậy, quả thực chính là bảo bối ấm áp.Ninh Mông hỏi hệ thống: “Qua mùa đôngrồi còn sẽ lạnh như vậy không? Chẳng lẽ phải luôn lạnh đến ngày ta chết ư?”Hệ thống nói: “Nguyên nhân do mùa đông thôi, mùa xuân sẽ tốt hơn một chút, nhưng là sẽ lạnh hơn so với người bình thường… Nếu khi đó âm khí vẫn rất nặng, như vậy sẽ vô cùng lạnh.”Ninh Mông ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Có biện pháp giải quyết không?”Hệ thống nói: “Không có. Âm khí nhập thể, đã chui vào tay chân vào trong xương cốt, đã hợp nhất với thân thể.”Ninh Mông: “……”Muốn chửi thề ghê, lúc ấy cô không nên trực tiếp đi lấy dao găm, bộ dạng hiện tại này làm cô vừa hối hận lại vừa cảm thấy mình lấy được đồ vậy cũng tốt lắm rồi.Haizz, sao mà đời mình thảm vậy.Một tiết học đi qua, cô còn nhúc nhích không ít.Mỗi lần mu bàn tay che lại hơi lâu tí xíu, cô liền đem tay của Thời Thích lật qua lật lại, rồi sau đó nắm chặt tay của cậu thành nắm đấm nhét ở trong lòng bàn tay.Thời Thích cảm giác như là đang chiên cá vậy.Nhưng cậu không thể nói gì, thấy bộ dạng cô lạnh đến mức co ro thành cục bông, chỉ có thể tùy cô mà thôi.

Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam ChínhTác giả: Khương Chi NgưTruyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTranslator: Sangria. Nếu có ai hỏi biến thành một bà lão có cảm giác gì, Ninh Mông cảm thấy mình hoàn toàn có thể trả lời câu hỏi này. Thật sự quá đáng sợ. Cô cố gắng tiếp nhận sự thật này, cô vươn tay xuyên qua ánh nắng ngoài cửa sổ. Nếp nhăn, khô khốc, làn da chảy xệ. Cô nuốt nước miếng, giơ một bàn tay khác từ trong chăn ra sờ lên. Hai tay đặt cạnh nhau càng lộ rõ. Không phải cô hoa mắt, nó thật sự rất giống vỏ cây già cỗi của mùa thu. Cho dù cô ngã bệnh nằm viện rất lâu, cô vẫn nhớ rõ làn da mình được nhiều người ngưỡng mộ, vừa trắng vừa mềm, sờ lên còn nhẵn mịn. Cứ cho là vì thiếu ánh mặt trời, khiến làn da xấu đi nhưng cũng phải là làn da của thiếu nữ chứ, dù có tệ đến đâu thì cũng không thể có nếp nhăn chứ? Thế nào mà trong nháy mắt lại biến thành làn da chỉ người già mới có? Ý thức được tình hình bất thường, Ninh Mông lập tức vùng vẫy trên giường muốn ngồi dậy. Kết quả cựa quậy hồi lâu, cái chăn chỉ xê dịch được chút xíu, còn chưa lật được lên. Hình như cô biến thành một bà… Editor: MuscatMột bàn tay lạnh lẽo phủ lên tay cậu.Phần tua rua của khăn quàng cổ bị móc đến bên này, Thời Thích nghe được rõ ràng tiếng thở dài đầy thoải mái của cô cho dù rất nhỏ.Cả người giống như đi ăn trộm.Ninh Mông lén nhìn chung quanh, căn bản không ai chú ý tới cuối dãy này, cái này làm cho cô yên tâm không ít.Lúc trước chủ nhiệm lớp nói muốn sắp xếp chỗ ngồi lại lần nữa, kết quả không biết đã xảy ra chuyện gì, chỗ ngồi vẫn không có đổi.Có điều cô ngồi bàn cuối cũng không sao, bởi vì lớp 1 là phòng nhỏ, cũng chỉ có hơn ba mươi người trong phòng học mà thôi, cô ở chỗ này có thể thấy bảng rõ lắm.Dòng nhiệt ấm nóng cuồn cuộn không ngừng từ trên tay cậu truyền đến thân thể của cô, Ninh Mông cuối cùng cảm thấy âm khí lạnh lẽo từ xương cốt đã bớt đi một chút, cô buông tay.Cô nghiêng mặt nhìn về phía Thời Thích: “Cho mình mượn che tí xíu.”Thời Thích xụ mặt, rồi sau đó lại xoay đầu nhìn cô, khóe miệng hơi giật giật, nói: “Cậu duỗi tay lại đây.”Cậu có thể trực tiếp rút ra sao?Ninh Mông cảm giác da mặt nóng bừng, nhưng da mặt thì làm sao mà so được với thoải mái, dù sao che trong chốc lát cũng sẽ không mất miếng thịt nào mà.Có điều có nhiệt độ của cậu, cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.Cái lạnh từ trong xương cốt đột nhiên tan biến, cô chỉ cần dời tay đi cảm giác rất lạnh, nếu lại đụng vào thì sẽ rất ấm.Cháu trai thể chất tốt như vậy, quả thực chính là bảo bối ấm áp.Ninh Mông hỏi hệ thống: “Qua mùa đôngrồi còn sẽ lạnh như vậy không? Chẳng lẽ phải luôn lạnh đến ngày ta chết ư?”Hệ thống nói: “Nguyên nhân do mùa đông thôi, mùa xuân sẽ tốt hơn một chút, nhưng là sẽ lạnh hơn so với người bình thường… Nếu khi đó âm khí vẫn rất nặng, như vậy sẽ vô cùng lạnh.”Ninh Mông ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Có biện pháp giải quyết không?”Hệ thống nói: “Không có. Âm khí nhập thể, đã chui vào tay chân vào trong xương cốt, đã hợp nhất với thân thể.”Ninh Mông: “……”Muốn chửi thề ghê, lúc ấy cô không nên trực tiếp đi lấy dao găm, bộ dạng hiện tại này làm cô vừa hối hận lại vừa cảm thấy mình lấy được đồ vậy cũng tốt lắm rồi.Haizz, sao mà đời mình thảm vậy.Một tiết học đi qua, cô còn nhúc nhích không ít.Mỗi lần mu bàn tay che lại hơi lâu tí xíu, cô liền đem tay của Thời Thích lật qua lật lại, rồi sau đó nắm chặt tay của cậu thành nắm đấm nhét ở trong lòng bàn tay.Thời Thích cảm giác như là đang chiên cá vậy.Nhưng cậu không thể nói gì, thấy bộ dạng cô lạnh đến mức co ro thành cục bông, chỉ có thể tùy cô mà thôi.

Chương 52