Tác giả:

Quân sư, ngươi cười cho tướng quân xem đi. Năm Trường Nguyên thứ 9, tướng quân Thường Châu dẫn quân đánh chiếm tọa trấn thành Tây Lang, ngăn chặn bước xâm lược của của kẻ thù Khố Hợi, bảo vệ bình yên và an toàn cho nhân dân. Thường Châu, người này nổi tiếng trượng nghĩa, ngay thẳng ở trong quân đội. Lục Thận Hành chính là người chiếm lấy thân thể này sau cái chết đột ngột của vị tướng quân này. "Tướng quân, người có đang nghe không?" Âm thanh lạnh lùng truyền đến từ kế bên, kéo suy nghĩ của Lục Thận Hành về thực tế. Hắn nhấc mày kiếm sắc bén, đáp "Có." Thanh niên mặc trường sam xanh thẫm đứng một bên, trên gương mặt thanh tú là miếng vải đen tuyền được quấn ở mắt. Anh nghe vậy thì nhẹ mím môi, nhàn nhạt nói, " Nếu Khố Hợi không có kế hoạch hoàn hảo trong đầu, chúng đã không phát binh vào thời điểm này. Tướng quân chỉ cần dẫn quân đánh trận, tìm cách cho thuộc hạ thời gian một nén nhang." Lục Thận Hành đứng dậy, sốt ruột đi đi lại lại, " Có rất nhiều cách để buộc chúng rút lui, sao…

Chương 72: 72: Tôi Làm Đại Sư Huynh

Cửa Ngày Càng NhỏTác giả: Tây Tây ĐặcTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngQuân sư, ngươi cười cho tướng quân xem đi. Năm Trường Nguyên thứ 9, tướng quân Thường Châu dẫn quân đánh chiếm tọa trấn thành Tây Lang, ngăn chặn bước xâm lược của của kẻ thù Khố Hợi, bảo vệ bình yên và an toàn cho nhân dân. Thường Châu, người này nổi tiếng trượng nghĩa, ngay thẳng ở trong quân đội. Lục Thận Hành chính là người chiếm lấy thân thể này sau cái chết đột ngột của vị tướng quân này. "Tướng quân, người có đang nghe không?" Âm thanh lạnh lùng truyền đến từ kế bên, kéo suy nghĩ của Lục Thận Hành về thực tế. Hắn nhấc mày kiếm sắc bén, đáp "Có." Thanh niên mặc trường sam xanh thẫm đứng một bên, trên gương mặt thanh tú là miếng vải đen tuyền được quấn ở mắt. Anh nghe vậy thì nhẹ mím môi, nhàn nhạt nói, " Nếu Khố Hợi không có kế hoạch hoàn hảo trong đầu, chúng đã không phát binh vào thời điểm này. Tướng quân chỉ cần dẫn quân đánh trận, tìm cách cho thuộc hạ thời gian một nén nhang." Lục Thận Hành đứng dậy, sốt ruột đi đi lại lại, " Có rất nhiều cách để buộc chúng rút lui, sao… Quán rượu quán trà trong thành Bạch Lam không còn chỗ ngồi, hai bên đường phố người bán rong thét to giọng từ đông sang tây.Tại gian lầu hai của một tửu lầu, dựa vào cửa sổ trước bàn, Lục Thận Hành tựa đầu xem phố xá náo nhiệt, Ninh Khuyết ngồi đối diện nhìn hắn.“Đại sư huynh, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”“Cay.”Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, sao y thấy vẫn còn nhẹ mà.Nhìn thấy một nam tử bề ngoài như tú tài ôm một đứa nhỏ đi ngang qua, hai mắt Lục Thận Hành trợn tròn.Hắn buột miệng thốt lên: “Vệ Giản!”.truyện đam mỹBước chân nam tử kia dừng lại, ánh mắt nghi hoặc quét qua người lạ mặt ăn vận đẹp đẽ sang trọng nọ, “Vị công tử này, ngươi biết cha chúng ta sao?”Sắc mặt Lục Thận Hành hơi đổi: “Từng có duyên gặp mặt vài lần, hắn có khỏe không?”“Cha đã rời khỏi nhân thế hơn bốn mươi năm trước rồi.”Nhìn theo hậu nhân của Vệ Giản xuống lầu rời đi, trong lòng Lục Thận Hành cảm khái.Hắn ở trong phòng qua một trăm năm, nhân sự đã đổi thay rồi.Đang chuẩn bị ăn một đũa bỗng nhiên Ninh Khuyết nôn khan một tiếng.Lục Thận Hành nhíu mày, “Làm sao vậy?”Áp xuống cơn buồn nôn đang trào lên, Ninh Khuyết lắc đầu, “Không sao.”- ------------Ờm không có lộn đâu chương này ngắn vậy thật á! nhưng mà chương sau dài như cái sớ.

Cửa Ngày Càng NhỏTác giả: Tây Tây ĐặcTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngQuân sư, ngươi cười cho tướng quân xem đi. Năm Trường Nguyên thứ 9, tướng quân Thường Châu dẫn quân đánh chiếm tọa trấn thành Tây Lang, ngăn chặn bước xâm lược của của kẻ thù Khố Hợi, bảo vệ bình yên và an toàn cho nhân dân. Thường Châu, người này nổi tiếng trượng nghĩa, ngay thẳng ở trong quân đội. Lục Thận Hành chính là người chiếm lấy thân thể này sau cái chết đột ngột của vị tướng quân này. "Tướng quân, người có đang nghe không?" Âm thanh lạnh lùng truyền đến từ kế bên, kéo suy nghĩ của Lục Thận Hành về thực tế. Hắn nhấc mày kiếm sắc bén, đáp "Có." Thanh niên mặc trường sam xanh thẫm đứng một bên, trên gương mặt thanh tú là miếng vải đen tuyền được quấn ở mắt. Anh nghe vậy thì nhẹ mím môi, nhàn nhạt nói, " Nếu Khố Hợi không có kế hoạch hoàn hảo trong đầu, chúng đã không phát binh vào thời điểm này. Tướng quân chỉ cần dẫn quân đánh trận, tìm cách cho thuộc hạ thời gian một nén nhang." Lục Thận Hành đứng dậy, sốt ruột đi đi lại lại, " Có rất nhiều cách để buộc chúng rút lui, sao… Quán rượu quán trà trong thành Bạch Lam không còn chỗ ngồi, hai bên đường phố người bán rong thét to giọng từ đông sang tây.Tại gian lầu hai của một tửu lầu, dựa vào cửa sổ trước bàn, Lục Thận Hành tựa đầu xem phố xá náo nhiệt, Ninh Khuyết ngồi đối diện nhìn hắn.“Đại sư huynh, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”“Cay.”Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, sao y thấy vẫn còn nhẹ mà.Nhìn thấy một nam tử bề ngoài như tú tài ôm một đứa nhỏ đi ngang qua, hai mắt Lục Thận Hành trợn tròn.Hắn buột miệng thốt lên: “Vệ Giản!”.truyện đam mỹBước chân nam tử kia dừng lại, ánh mắt nghi hoặc quét qua người lạ mặt ăn vận đẹp đẽ sang trọng nọ, “Vị công tử này, ngươi biết cha chúng ta sao?”Sắc mặt Lục Thận Hành hơi đổi: “Từng có duyên gặp mặt vài lần, hắn có khỏe không?”“Cha đã rời khỏi nhân thế hơn bốn mươi năm trước rồi.”Nhìn theo hậu nhân của Vệ Giản xuống lầu rời đi, trong lòng Lục Thận Hành cảm khái.Hắn ở trong phòng qua một trăm năm, nhân sự đã đổi thay rồi.Đang chuẩn bị ăn một đũa bỗng nhiên Ninh Khuyết nôn khan một tiếng.Lục Thận Hành nhíu mày, “Làm sao vậy?”Áp xuống cơn buồn nôn đang trào lên, Ninh Khuyết lắc đầu, “Không sao.”- ------------Ờm không có lộn đâu chương này ngắn vậy thật á! nhưng mà chương sau dài như cái sớ.

Cửa Ngày Càng NhỏTác giả: Tây Tây ĐặcTruyện Đam Mỹ, Truyện Hệ Thống, Truyện Xuyên KhôngQuân sư, ngươi cười cho tướng quân xem đi. Năm Trường Nguyên thứ 9, tướng quân Thường Châu dẫn quân đánh chiếm tọa trấn thành Tây Lang, ngăn chặn bước xâm lược của của kẻ thù Khố Hợi, bảo vệ bình yên và an toàn cho nhân dân. Thường Châu, người này nổi tiếng trượng nghĩa, ngay thẳng ở trong quân đội. Lục Thận Hành chính là người chiếm lấy thân thể này sau cái chết đột ngột của vị tướng quân này. "Tướng quân, người có đang nghe không?" Âm thanh lạnh lùng truyền đến từ kế bên, kéo suy nghĩ của Lục Thận Hành về thực tế. Hắn nhấc mày kiếm sắc bén, đáp "Có." Thanh niên mặc trường sam xanh thẫm đứng một bên, trên gương mặt thanh tú là miếng vải đen tuyền được quấn ở mắt. Anh nghe vậy thì nhẹ mím môi, nhàn nhạt nói, " Nếu Khố Hợi không có kế hoạch hoàn hảo trong đầu, chúng đã không phát binh vào thời điểm này. Tướng quân chỉ cần dẫn quân đánh trận, tìm cách cho thuộc hạ thời gian một nén nhang." Lục Thận Hành đứng dậy, sốt ruột đi đi lại lại, " Có rất nhiều cách để buộc chúng rút lui, sao… Quán rượu quán trà trong thành Bạch Lam không còn chỗ ngồi, hai bên đường phố người bán rong thét to giọng từ đông sang tây.Tại gian lầu hai của một tửu lầu, dựa vào cửa sổ trước bàn, Lục Thận Hành tựa đầu xem phố xá náo nhiệt, Ninh Khuyết ngồi đối diện nhìn hắn.“Đại sư huynh, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”“Cay.”Ninh Khuyết khẽ nhíu mày, sao y thấy vẫn còn nhẹ mà.Nhìn thấy một nam tử bề ngoài như tú tài ôm một đứa nhỏ đi ngang qua, hai mắt Lục Thận Hành trợn tròn.Hắn buột miệng thốt lên: “Vệ Giản!”.truyện đam mỹBước chân nam tử kia dừng lại, ánh mắt nghi hoặc quét qua người lạ mặt ăn vận đẹp đẽ sang trọng nọ, “Vị công tử này, ngươi biết cha chúng ta sao?”Sắc mặt Lục Thận Hành hơi đổi: “Từng có duyên gặp mặt vài lần, hắn có khỏe không?”“Cha đã rời khỏi nhân thế hơn bốn mươi năm trước rồi.”Nhìn theo hậu nhân của Vệ Giản xuống lầu rời đi, trong lòng Lục Thận Hành cảm khái.Hắn ở trong phòng qua một trăm năm, nhân sự đã đổi thay rồi.Đang chuẩn bị ăn một đũa bỗng nhiên Ninh Khuyết nôn khan một tiếng.Lục Thận Hành nhíu mày, “Làm sao vậy?”Áp xuống cơn buồn nôn đang trào lên, Ninh Khuyết lắc đầu, “Không sao.”- ------------Ờm không có lộn đâu chương này ngắn vậy thật á! nhưng mà chương sau dài như cái sớ.

Chương 72: 72: Tôi Làm Đại Sư Huynh