Đó là một buổi chiều thứ Sáu bình thường như bao buổi chiều khác, phòng khám tâm lý của Nhậm Tư Đồ đón một bệnh nhân có chút bất thường. Thật ra vào tuần trước, Nhậm Tư Đồ nhận được bệnh án của bệnh nhân này từ một phòng khám khác chuyển tới. Ông lão tên Tần Tuấn Vĩ này mắc chứng nghiện trộm vặt ở mức độ trung bình. Mặc dù gia cảnh rất khá giả nhưng ông lão thường không thể kiềm chế được mà cứ tái phạm hành vi trộm vặt. Về cơ bản, người nhà của Tần Tuấn Vĩ vẫn giữ thái độ buông xuôi mặc kệ, thậm chí có một dạo còn thuê riêng một người tài xế, chuyên trách việc lén đi theo ông. Vừa thấy ông trộm đồ của người ta, người tài xế đó sẽ lập tức lẳng lặng đi vào, đút tiền cho chủ cửa hàng để giải quyết rắc rối. Mãi đến một hôm, tài xế nhất thời không theo kịp, ông Tần trộm đồ và bị bắt ngay tại trận, sau đó còn bị người ta đánh cho, lúc ấy người nhà ông Tần mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề và buộc ông phải đến khám bác sĩ tâm lý. Thật ra so với những bệnh nhân mà Nhậm Tư Đồ…
Chương 63
Ước Hẹn Phù HoaTác giả: Lam Bạch SắcTruyện Ngôn TìnhĐó là một buổi chiều thứ Sáu bình thường như bao buổi chiều khác, phòng khám tâm lý của Nhậm Tư Đồ đón một bệnh nhân có chút bất thường. Thật ra vào tuần trước, Nhậm Tư Đồ nhận được bệnh án của bệnh nhân này từ một phòng khám khác chuyển tới. Ông lão tên Tần Tuấn Vĩ này mắc chứng nghiện trộm vặt ở mức độ trung bình. Mặc dù gia cảnh rất khá giả nhưng ông lão thường không thể kiềm chế được mà cứ tái phạm hành vi trộm vặt. Về cơ bản, người nhà của Tần Tuấn Vĩ vẫn giữ thái độ buông xuôi mặc kệ, thậm chí có một dạo còn thuê riêng một người tài xế, chuyên trách việc lén đi theo ông. Vừa thấy ông trộm đồ của người ta, người tài xế đó sẽ lập tức lẳng lặng đi vào, đút tiền cho chủ cửa hàng để giải quyết rắc rối. Mãi đến một hôm, tài xế nhất thời không theo kịp, ông Tần trộm đồ và bị bắt ngay tại trận, sau đó còn bị người ta đánh cho, lúc ấy người nhà ông Tần mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề và buộc ông phải đến khám bác sĩ tâm lý. Thật ra so với những bệnh nhân mà Nhậm Tư Đồ… Thời Chung nhận lấy điện thoại. Tầm Tầm đang dựa vào lòng Thời Chung cũng vểnh đôi tai nhiều chuyện lên nghe lén. Có lẽ Tầm Tầm nghe không hiểu lắm, lúc cu cậu định đưa tai lại gần hơn một chút thì Thời Chung đã cúp máy, áy náy nói với nó: “Bây giờ bố phải về Bắc Kinh ngay, lần sau bố nấu thịt viên thủy tinh cho con được không?”“Hả?” Đối với Tầm Tầm thì đây đúng là một tin sét đánh nên cậu nhóc không nhịn được phải la lên một tiếng, hỏi với vẻ tiếc nuối: “Bố vội về đó để làm gì?”Nhậm Tư Đồ gần như là đồng thanh với Tầm Tầm: “Anh vội về đó để làm gì?”“Công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện, anh phải về giải quyết.” Thời Chung không hề lo lắng hay phiền muộn như Trợ lý Tôn, chỉ trả lời Nhậm Tư Đồ bằng một câu rất nhẹ nhàng và đơn giản.Tuy lúc này trong lòng Nhậm Tư Đồ cũng rất muốn được như Tầm Tầm, mặc kệ mọi thứ để ôm cổ Thời Chung, sống chết cũng không chịu buông tay, quấn lấy Thời Chung không cho anh đi nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi. Dù sao thì chuyện công ty vẫn quan trọng hơn, cho nên Nhậm Tư Đồ chỉ cười cười. “Anh đi đi, không sao đâu.”Nhậm Tư Đồ vừa nói vừa kéo Tầm Tầm đang leo lên người Thời Chung không chịu xuống qua chỗ mình, Tầm Tầm ấm ức bĩu môi, ra điều kiện: “Vậy lần sau con không chỉ muốn ăn thịt viên thủy tinh mà còn muốn ăn đầu cá nấu hạt tiêu.”Thời Chung lập tức đồng ý, sau khi căn dặn lái xe một câu “đưa bà Thời về nhà” thì bảo lái xe dừng lại bên đường, chuẩn bị xuống xe với Trợ lý Tôn, bắt taxi về lại Bắc Kinh.Bà Thời…Cách gọi này được thốt ra từ miệng của Thời Chung hết sức tự nhiên, giống như là nước chảy mây trôi. Nhưng đối với Nhậm Tư Đồ thì nó vẫn không thuận miệng cho lắm. Trong lúc cô còn đang thất thần, lẳng lặng nghiền ngẫm cách xưng hô khiến cô cảm thấy ngọt ngào đến tận tim gan này thì Thời Chung đã xuống xe, đứng bên ngoài nói vọng vào trong: “Đúng rồi, anh đã gọi cho công ty chuyển nhà, ngày mai em về lại Bắc Kinh thì dọn đồ đạc sang nhà anh.”Trước đây, Nhậm Tư Đồ cũng đã nghe qua những câu đại loại như vậy nhưng chưa đầy một trăm tám mươi ngày ngắn ngủi, ý nghĩa của câu nói này đã hoàn toàn khác trước. Bọn họ không còn đơn thuần là ở chung với nhau nữa mà đã chính thức bắt đầu cuộc sống hôn nhân…
Thời Chung nhận lấy điện thoại. Tầm Tầm đang dựa vào lòng Thời Chung cũng vểnh đôi tai nhiều chuyện lên nghe lén. Có lẽ Tầm Tầm nghe không hiểu lắm, lúc cu cậu định đưa tai lại gần hơn một chút thì Thời Chung đã cúp máy, áy náy nói với nó: “Bây giờ bố phải về Bắc Kinh ngay, lần sau bố nấu thịt viên thủy tinh cho con được không?”
“Hả?” Đối với Tầm Tầm thì đây đúng là một tin sét đánh nên cậu nhóc không nhịn được phải la lên một tiếng, hỏi với vẻ tiếc nuối: “Bố vội về đó để làm gì?”
Nhậm Tư Đồ gần như là đồng thanh với Tầm Tầm: “Anh vội về đó để làm gì?”
“Công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện, anh phải về giải quyết.” Thời Chung không hề lo lắng hay phiền muộn như Trợ lý Tôn, chỉ trả lời Nhậm Tư Đồ bằng một câu rất nhẹ nhàng và đơn giản.
Tuy lúc này trong lòng Nhậm Tư Đồ cũng rất muốn được như Tầm Tầm, mặc kệ mọi thứ để ôm cổ Thời Chung, sống chết cũng không chịu buông tay, quấn lấy Thời Chung không cho anh đi nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi. Dù sao thì chuyện công ty vẫn quan trọng hơn, cho nên Nhậm Tư Đồ chỉ cười cười. “Anh đi đi, không sao đâu.”
Nhậm Tư Đồ vừa nói vừa kéo Tầm Tầm đang leo lên người Thời Chung không chịu xuống qua chỗ mình, Tầm Tầm ấm ức bĩu môi, ra điều kiện: “Vậy lần sau con không chỉ muốn ăn thịt viên thủy tinh mà còn muốn ăn đầu cá nấu hạt tiêu.”
Thời Chung lập tức đồng ý, sau khi căn dặn lái xe một câu “đưa bà Thời về nhà” thì bảo lái xe dừng lại bên đường, chuẩn bị xuống xe với Trợ lý Tôn, bắt taxi về lại Bắc Kinh.
Bà Thời…
Cách gọi này được thốt ra từ miệng của Thời Chung hết sức tự nhiên, giống như là nước chảy mây trôi. Nhưng đối với Nhậm Tư Đồ thì nó vẫn không thuận miệng cho lắm. Trong lúc cô còn đang thất thần, lẳng lặng nghiền ngẫm cách xưng hô khiến cô cảm thấy ngọt ngào đến tận tim gan này thì Thời Chung đã xuống xe, đứng bên ngoài nói vọng vào trong: “Đúng rồi, anh đã gọi cho công ty chuyển nhà, ngày mai em về lại Bắc Kinh thì dọn đồ đạc sang nhà anh.”
Trước đây, Nhậm Tư Đồ cũng đã nghe qua những câu đại loại như vậy nhưng chưa đầy một trăm tám mươi ngày ngắn ngủi, ý nghĩa của câu nói này đã hoàn toàn khác trước. Bọn họ không còn đơn thuần là ở chung với nhau nữa mà đã chính thức bắt đầu cuộc sống hôn nhân…
Ước Hẹn Phù HoaTác giả: Lam Bạch SắcTruyện Ngôn TìnhĐó là một buổi chiều thứ Sáu bình thường như bao buổi chiều khác, phòng khám tâm lý của Nhậm Tư Đồ đón một bệnh nhân có chút bất thường. Thật ra vào tuần trước, Nhậm Tư Đồ nhận được bệnh án của bệnh nhân này từ một phòng khám khác chuyển tới. Ông lão tên Tần Tuấn Vĩ này mắc chứng nghiện trộm vặt ở mức độ trung bình. Mặc dù gia cảnh rất khá giả nhưng ông lão thường không thể kiềm chế được mà cứ tái phạm hành vi trộm vặt. Về cơ bản, người nhà của Tần Tuấn Vĩ vẫn giữ thái độ buông xuôi mặc kệ, thậm chí có một dạo còn thuê riêng một người tài xế, chuyên trách việc lén đi theo ông. Vừa thấy ông trộm đồ của người ta, người tài xế đó sẽ lập tức lẳng lặng đi vào, đút tiền cho chủ cửa hàng để giải quyết rắc rối. Mãi đến một hôm, tài xế nhất thời không theo kịp, ông Tần trộm đồ và bị bắt ngay tại trận, sau đó còn bị người ta đánh cho, lúc ấy người nhà ông Tần mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề và buộc ông phải đến khám bác sĩ tâm lý. Thật ra so với những bệnh nhân mà Nhậm Tư Đồ… Thời Chung nhận lấy điện thoại. Tầm Tầm đang dựa vào lòng Thời Chung cũng vểnh đôi tai nhiều chuyện lên nghe lén. Có lẽ Tầm Tầm nghe không hiểu lắm, lúc cu cậu định đưa tai lại gần hơn một chút thì Thời Chung đã cúp máy, áy náy nói với nó: “Bây giờ bố phải về Bắc Kinh ngay, lần sau bố nấu thịt viên thủy tinh cho con được không?”“Hả?” Đối với Tầm Tầm thì đây đúng là một tin sét đánh nên cậu nhóc không nhịn được phải la lên một tiếng, hỏi với vẻ tiếc nuối: “Bố vội về đó để làm gì?”Nhậm Tư Đồ gần như là đồng thanh với Tầm Tầm: “Anh vội về đó để làm gì?”“Công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện, anh phải về giải quyết.” Thời Chung không hề lo lắng hay phiền muộn như Trợ lý Tôn, chỉ trả lời Nhậm Tư Đồ bằng một câu rất nhẹ nhàng và đơn giản.Tuy lúc này trong lòng Nhậm Tư Đồ cũng rất muốn được như Tầm Tầm, mặc kệ mọi thứ để ôm cổ Thời Chung, sống chết cũng không chịu buông tay, quấn lấy Thời Chung không cho anh đi nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi. Dù sao thì chuyện công ty vẫn quan trọng hơn, cho nên Nhậm Tư Đồ chỉ cười cười. “Anh đi đi, không sao đâu.”Nhậm Tư Đồ vừa nói vừa kéo Tầm Tầm đang leo lên người Thời Chung không chịu xuống qua chỗ mình, Tầm Tầm ấm ức bĩu môi, ra điều kiện: “Vậy lần sau con không chỉ muốn ăn thịt viên thủy tinh mà còn muốn ăn đầu cá nấu hạt tiêu.”Thời Chung lập tức đồng ý, sau khi căn dặn lái xe một câu “đưa bà Thời về nhà” thì bảo lái xe dừng lại bên đường, chuẩn bị xuống xe với Trợ lý Tôn, bắt taxi về lại Bắc Kinh.Bà Thời…Cách gọi này được thốt ra từ miệng của Thời Chung hết sức tự nhiên, giống như là nước chảy mây trôi. Nhưng đối với Nhậm Tư Đồ thì nó vẫn không thuận miệng cho lắm. Trong lúc cô còn đang thất thần, lẳng lặng nghiền ngẫm cách xưng hô khiến cô cảm thấy ngọt ngào đến tận tim gan này thì Thời Chung đã xuống xe, đứng bên ngoài nói vọng vào trong: “Đúng rồi, anh đã gọi cho công ty chuyển nhà, ngày mai em về lại Bắc Kinh thì dọn đồ đạc sang nhà anh.”Trước đây, Nhậm Tư Đồ cũng đã nghe qua những câu đại loại như vậy nhưng chưa đầy một trăm tám mươi ngày ngắn ngủi, ý nghĩa của câu nói này đã hoàn toàn khác trước. Bọn họ không còn đơn thuần là ở chung với nhau nữa mà đã chính thức bắt đầu cuộc sống hôn nhân…