– Y Lan! Mẹ xin lỗi! Con đừng hận ba mẹ nhé. Mẹ biết cuộc hôn nhân này đối với con là sự bắt ép, con không yêu Cảnh Hàn. Nhưng mẹ tin Cảnh Hàn là người đàn ông tốt nó sẽ đối xử tốt với con. – Mẹ! mẹ đừng nói nữa, giờ con chỉ muốn yên tĩnh một mình. Mọi người ra ngoài đi. – Được rồi con nghỉ ngơi đi mẹ ra ngoài tiếp khách. Bà Châu vừa bước ra, ông Khải Phong đã đứng đợi bà từ bao giờ vừa thấy bà ông đã bước lên hỏi. – Thế nào con bé ổn không? – Con bé vẫn ổn nhưng tôi biết con bé rất buồn. Khải Phong ông nghĩ chúng ta làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn với con bé không. Chúng ta bắt nó gánh vác một chuyện lớn như vậy tôi thật sự không đành lòng. – Sự việc đã đến nước này có muốn rút lại cũng không còn kịp. nữa rồi. Nhà họ Phương cũng đã đến rồi. Tôi nghĩ thiếu gia nhà họ Phương là người tuổi trẻ tài cao, tuy tính tình hơi cao ngạo một chút nhưng là đàn ông ai chẳng vậy, chỉ cần Y Lan có ý thì tôi tin Phương Cảnh Hàn không thể không động lòng. – Tôi cũng chỉ mong được như vậy. Cô bước…
Chương 51
Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi AnhTác giả: Riya KhanTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng– Y Lan! Mẹ xin lỗi! Con đừng hận ba mẹ nhé. Mẹ biết cuộc hôn nhân này đối với con là sự bắt ép, con không yêu Cảnh Hàn. Nhưng mẹ tin Cảnh Hàn là người đàn ông tốt nó sẽ đối xử tốt với con. – Mẹ! mẹ đừng nói nữa, giờ con chỉ muốn yên tĩnh một mình. Mọi người ra ngoài đi. – Được rồi con nghỉ ngơi đi mẹ ra ngoài tiếp khách. Bà Châu vừa bước ra, ông Khải Phong đã đứng đợi bà từ bao giờ vừa thấy bà ông đã bước lên hỏi. – Thế nào con bé ổn không? – Con bé vẫn ổn nhưng tôi biết con bé rất buồn. Khải Phong ông nghĩ chúng ta làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn với con bé không. Chúng ta bắt nó gánh vác một chuyện lớn như vậy tôi thật sự không đành lòng. – Sự việc đã đến nước này có muốn rút lại cũng không còn kịp. nữa rồi. Nhà họ Phương cũng đã đến rồi. Tôi nghĩ thiếu gia nhà họ Phương là người tuổi trẻ tài cao, tuy tính tình hơi cao ngạo một chút nhưng là đàn ông ai chẳng vậy, chỉ cần Y Lan có ý thì tôi tin Phương Cảnh Hàn không thể không động lòng. – Tôi cũng chỉ mong được như vậy. Cô bước… Nôn xong cảm thấy thoải mái hơn, cô ngẩng lên hùng hổ quay người lại.– Anh có bị điên không đấy hả.Cảnh Hàn không trả lời cô mà thong thả bước về phía sát mép nước.Y Lan vừa lau nước mắt nước mũi vừa hậm hực nhìn xung quanh– Đây là! chỗ này quen quen hình như mình đã từng đến đây.Cô bước lại chỗ anh đang đứng– Chỗ này là…. Tại sao anh lại đưa tôi đến đâyAnh vẫn nhìn xa ra phía dòng suối không trả lời cô.Thấy vậy cô cũng không nói gì nữa cũng đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanhỞ đây đẹp quá, mình đã từng đến đây rồi. Lâu lắm không quay lại đây. Y Lan vừa nhìn vừa đi loanh quanh ngắm lại nơi mình đã từng đến. Mọi thứ như mới diễn ra ngày hôm qua. Cảnh vật xung quanh không thay đổi là mấy, cây cỏ đang vào mùa nên hoa nở đẹp hơn lúc đó, dòng suối như thơ mộng hơn khi có thêm những cánh hoa rụng xuống và trôi theo dòng nước. Mọi thứ như cuốn băng tua chậm lại trong đầu cô. Cô cùng bạn bè nô đùa chơi trên bãi cỏ đằng kia. Cô bước chậm lại phía đó đến gốc cây cô và các bạn từng ngồi và nô đùa.– Này Y Lan lại đây ăn bánh đi.Cô đang mải hái hoa thì Mẫn Quân gọi cô– Được đến ngayCô chạy lại xà xuống ngồi cùng tụi bạn– Oa ngon quá ước gì ngày nào chúng ta cũng được đi chơi như vậy.– Đúng đó, hay chúng ta hẹn nhau mỗi năm sẽ đến đây một lần đi.– Được đó! được đó, cứ quyết định vậy điCô hào hứng vỗ tayHuỳnh Đông từ xa chạy lại– Y Lan lại đây cho em xem cái này– Cái gì vậy?– Cứ đi đi rồi biếtAnh kéo tay cô đến cái cây gần suối.– Nhìn đi– Oa một cái dây leo giống cái đu quá– Thích không, anh vừa nhìn thấy đã nghĩ ngay chắc là em sẽ rất thích. Em ngồi thử đi– Ngồi được ạ, liệu có đứt không.– Anh đã ngồi thử rồi, rất chắc chắn, nào anh giữ cho em, ngồi lên điCô nhón chân ngồi lên, Huỳnh Đông đứng phía sau đẩy cho cô. Cả hai đã rất vui vẻ.Đã mấy năm rồi chiếc đu bằng dây leo vẫn ở đây, xung quanh những nhánh dậy leo mang theo những chiếc lá xanh bám xung quanh như trang trí thêm cho chiếc đu thêm đẹp.– Cô đã từng đến đâyTiếng Cảnh Hàn khiến cô quay về thực tại– À! vâng. Lúc trước tôi và các bạn của mình đã từng đến đây. Chuyện cũng là mấy năm trước rồi– Có cả tên mặt trắng đóCô ngẩn lên nhìn anh. Muốn đoán ý tứ lời nói của anh.– Phải! Huỳnh Đông học cùng trường với tôi, lúc đó chúng tôi cùng tham gia hoạt động của trường.Cô thành thật trả lời anh.– Lúc đó hai người đang rất hạnh phúc– Cũng không hẳn, tôi và anh ấy lúc đó cũng mới quen, anh ấy có ngỏ ý nhưng tôi chưa chính thức nhận lời.– Có vẻ cô và anh ta rất yêu nhau.– Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là vậyAnh liếc nhìn cô lắng nghe cô nói– Chúng tôi học cùng trường, bạn bè ai cũng gán ghép cho hai đứa nói chúng tôi rất xứng đôi, hoạt động nào cũng đẩy chúng tôi thành một cặp, rồi chúng tôi như lẽ thường đến với nhau có lẽ như một thói quen rồi yêu nhau, hoạt động nào của trường, đi ăn hay làm gì đó chúng tôi cũng tự đi cùng nhau, về cùng một đội– Cô không có quen người bạn trai nào khác ư– Không! tôi chơi với bạn nam nhiều nhưng cũng chỉ là bạn thôi– Ngay từ khi vào trường tôi và Huỳnh Đông đã là một cặp cả trường ai cũng biết.– Vậy nơi này cũng được xem như là nơi kỷ niệm của hai người.
Nôn xong cảm thấy thoải mái hơn, cô ngẩng lên hùng hổ quay người lại.
– Anh có bị điên không đấy hả.
Cảnh Hàn không trả lời cô mà thong thả bước về phía sát mép nước.
Y Lan vừa lau nước mắt nước mũi vừa hậm hực nhìn xung quanh
– Đây là! chỗ này quen quen hình như mình đã từng đến đây.
Cô bước lại chỗ anh đang đứng
– Chỗ này là…. Tại sao anh lại đưa tôi đến đây
Anh vẫn nhìn xa ra phía dòng suối không trả lời cô.
Thấy vậy cô cũng không nói gì nữa cũng đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh
Ở đây đẹp quá, mình đã từng đến đây rồi. Lâu lắm không quay lại đây. Y Lan vừa nhìn vừa đi loanh quanh ngắm lại nơi mình đã từng đến. Mọi thứ như mới diễn ra ngày hôm qua. Cảnh vật xung quanh không thay đổi là mấy, cây cỏ đang vào mùa nên hoa nở đẹp hơn lúc đó, dòng suối như thơ mộng hơn khi có thêm những cánh hoa rụng xuống và trôi theo dòng nước. Mọi thứ như cuốn băng tua chậm lại trong đầu cô. Cô cùng bạn bè nô đùa chơi trên bãi cỏ đằng kia. Cô bước chậm lại phía đó đến gốc cây cô và các bạn từng ngồi và nô đùa.
– Này Y Lan lại đây ăn bánh đi.
Cô đang mải hái hoa thì Mẫn Quân gọi cô
– Được đến ngay
Cô chạy lại xà xuống ngồi cùng tụi bạn
– Oa ngon quá ước gì ngày nào chúng ta cũng được đi chơi như vậy.
– Đúng đó, hay chúng ta hẹn nhau mỗi năm sẽ đến đây một lần đi.
– Được đó! được đó, cứ quyết định vậy đi
Cô hào hứng vỗ tay
Huỳnh Đông từ xa chạy lại
– Y Lan lại đây cho em xem cái này
– Cái gì vậy?
– Cứ đi đi rồi biết
Anh kéo tay cô đến cái cây gần suối.
– Nhìn đi
– Oa một cái dây leo giống cái đu quá
– Thích không, anh vừa nhìn thấy đã nghĩ ngay chắc là em sẽ rất thích. Em ngồi thử đi
– Ngồi được ạ, liệu có đứt không.
– Anh đã ngồi thử rồi, rất chắc chắn, nào anh giữ cho em, ngồi lên đi
Cô nhón chân ngồi lên, Huỳnh Đông đứng phía sau đẩy cho cô. Cả hai đã rất vui vẻ.
Đã mấy năm rồi chiếc đu bằng dây leo vẫn ở đây, xung quanh những nhánh dậy leo mang theo những chiếc lá xanh bám xung quanh như trang trí thêm cho chiếc đu thêm đẹp.
– Cô đã từng đến đây
Tiếng Cảnh Hàn khiến cô quay về thực tại
– À! vâng. Lúc trước tôi và các bạn của mình đã từng đến đây. Chuyện cũng là mấy năm trước rồi
– Có cả tên mặt trắng đó
Cô ngẩn lên nhìn anh. Muốn đoán ý tứ lời nói của anh.
– Phải! Huỳnh Đông học cùng trường với tôi, lúc đó chúng tôi cùng tham gia hoạt động của trường.
Cô thành thật trả lời anh.
– Lúc đó hai người đang rất hạnh phúc
– Cũng không hẳn, tôi và anh ấy lúc đó cũng mới quen, anh ấy có ngỏ ý nhưng tôi chưa chính thức nhận lời.
– Có vẻ cô và anh ta rất yêu nhau.
– Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là vậy
Anh liếc nhìn cô lắng nghe cô nói
– Chúng tôi học cùng trường, bạn bè ai cũng gán ghép cho hai đứa nói chúng tôi rất xứng đôi, hoạt động nào cũng đẩy chúng tôi thành một cặp, rồi chúng tôi như lẽ thường đến với nhau có lẽ như một thói quen rồi yêu nhau, hoạt động nào của trường, đi ăn hay làm gì đó chúng tôi cũng tự đi cùng nhau, về cùng một đội
– Cô không có quen người bạn trai nào khác ư
– Không! tôi chơi với bạn nam nhiều nhưng cũng chỉ là bạn thôi
– Ngay từ khi vào trường tôi và Huỳnh Đông đã là một cặp cả trường ai cũng biết.
– Vậy nơi này cũng được xem như là nơi kỷ niệm của hai người.
Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi AnhTác giả: Riya KhanTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng– Y Lan! Mẹ xin lỗi! Con đừng hận ba mẹ nhé. Mẹ biết cuộc hôn nhân này đối với con là sự bắt ép, con không yêu Cảnh Hàn. Nhưng mẹ tin Cảnh Hàn là người đàn ông tốt nó sẽ đối xử tốt với con. – Mẹ! mẹ đừng nói nữa, giờ con chỉ muốn yên tĩnh một mình. Mọi người ra ngoài đi. – Được rồi con nghỉ ngơi đi mẹ ra ngoài tiếp khách. Bà Châu vừa bước ra, ông Khải Phong đã đứng đợi bà từ bao giờ vừa thấy bà ông đã bước lên hỏi. – Thế nào con bé ổn không? – Con bé vẫn ổn nhưng tôi biết con bé rất buồn. Khải Phong ông nghĩ chúng ta làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn với con bé không. Chúng ta bắt nó gánh vác một chuyện lớn như vậy tôi thật sự không đành lòng. – Sự việc đã đến nước này có muốn rút lại cũng không còn kịp. nữa rồi. Nhà họ Phương cũng đã đến rồi. Tôi nghĩ thiếu gia nhà họ Phương là người tuổi trẻ tài cao, tuy tính tình hơi cao ngạo một chút nhưng là đàn ông ai chẳng vậy, chỉ cần Y Lan có ý thì tôi tin Phương Cảnh Hàn không thể không động lòng. – Tôi cũng chỉ mong được như vậy. Cô bước… Nôn xong cảm thấy thoải mái hơn, cô ngẩng lên hùng hổ quay người lại.– Anh có bị điên không đấy hả.Cảnh Hàn không trả lời cô mà thong thả bước về phía sát mép nước.Y Lan vừa lau nước mắt nước mũi vừa hậm hực nhìn xung quanh– Đây là! chỗ này quen quen hình như mình đã từng đến đây.Cô bước lại chỗ anh đang đứng– Chỗ này là…. Tại sao anh lại đưa tôi đến đâyAnh vẫn nhìn xa ra phía dòng suối không trả lời cô.Thấy vậy cô cũng không nói gì nữa cũng đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanhỞ đây đẹp quá, mình đã từng đến đây rồi. Lâu lắm không quay lại đây. Y Lan vừa nhìn vừa đi loanh quanh ngắm lại nơi mình đã từng đến. Mọi thứ như mới diễn ra ngày hôm qua. Cảnh vật xung quanh không thay đổi là mấy, cây cỏ đang vào mùa nên hoa nở đẹp hơn lúc đó, dòng suối như thơ mộng hơn khi có thêm những cánh hoa rụng xuống và trôi theo dòng nước. Mọi thứ như cuốn băng tua chậm lại trong đầu cô. Cô cùng bạn bè nô đùa chơi trên bãi cỏ đằng kia. Cô bước chậm lại phía đó đến gốc cây cô và các bạn từng ngồi và nô đùa.– Này Y Lan lại đây ăn bánh đi.Cô đang mải hái hoa thì Mẫn Quân gọi cô– Được đến ngayCô chạy lại xà xuống ngồi cùng tụi bạn– Oa ngon quá ước gì ngày nào chúng ta cũng được đi chơi như vậy.– Đúng đó, hay chúng ta hẹn nhau mỗi năm sẽ đến đây một lần đi.– Được đó! được đó, cứ quyết định vậy điCô hào hứng vỗ tayHuỳnh Đông từ xa chạy lại– Y Lan lại đây cho em xem cái này– Cái gì vậy?– Cứ đi đi rồi biếtAnh kéo tay cô đến cái cây gần suối.– Nhìn đi– Oa một cái dây leo giống cái đu quá– Thích không, anh vừa nhìn thấy đã nghĩ ngay chắc là em sẽ rất thích. Em ngồi thử đi– Ngồi được ạ, liệu có đứt không.– Anh đã ngồi thử rồi, rất chắc chắn, nào anh giữ cho em, ngồi lên điCô nhón chân ngồi lên, Huỳnh Đông đứng phía sau đẩy cho cô. Cả hai đã rất vui vẻ.Đã mấy năm rồi chiếc đu bằng dây leo vẫn ở đây, xung quanh những nhánh dậy leo mang theo những chiếc lá xanh bám xung quanh như trang trí thêm cho chiếc đu thêm đẹp.– Cô đã từng đến đâyTiếng Cảnh Hàn khiến cô quay về thực tại– À! vâng. Lúc trước tôi và các bạn của mình đã từng đến đây. Chuyện cũng là mấy năm trước rồi– Có cả tên mặt trắng đóCô ngẩn lên nhìn anh. Muốn đoán ý tứ lời nói của anh.– Phải! Huỳnh Đông học cùng trường với tôi, lúc đó chúng tôi cùng tham gia hoạt động của trường.Cô thành thật trả lời anh.– Lúc đó hai người đang rất hạnh phúc– Cũng không hẳn, tôi và anh ấy lúc đó cũng mới quen, anh ấy có ngỏ ý nhưng tôi chưa chính thức nhận lời.– Có vẻ cô và anh ta rất yêu nhau.– Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là vậyAnh liếc nhìn cô lắng nghe cô nói– Chúng tôi học cùng trường, bạn bè ai cũng gán ghép cho hai đứa nói chúng tôi rất xứng đôi, hoạt động nào cũng đẩy chúng tôi thành một cặp, rồi chúng tôi như lẽ thường đến với nhau có lẽ như một thói quen rồi yêu nhau, hoạt động nào của trường, đi ăn hay làm gì đó chúng tôi cũng tự đi cùng nhau, về cùng một đội– Cô không có quen người bạn trai nào khác ư– Không! tôi chơi với bạn nam nhiều nhưng cũng chỉ là bạn thôi– Ngay từ khi vào trường tôi và Huỳnh Đông đã là một cặp cả trường ai cũng biết.– Vậy nơi này cũng được xem như là nơi kỷ niệm của hai người.