– Y Lan! Mẹ xin lỗi! Con đừng hận ba mẹ nhé. Mẹ biết cuộc hôn nhân này đối với con là sự bắt ép, con không yêu Cảnh Hàn. Nhưng mẹ tin Cảnh Hàn là người đàn ông tốt nó sẽ đối xử tốt với con. – Mẹ! mẹ đừng nói nữa, giờ con chỉ muốn yên tĩnh một mình. Mọi người ra ngoài đi. – Được rồi con nghỉ ngơi đi mẹ ra ngoài tiếp khách. Bà Châu vừa bước ra, ông Khải Phong đã đứng đợi bà từ bao giờ vừa thấy bà ông đã bước lên hỏi. – Thế nào con bé ổn không? – Con bé vẫn ổn nhưng tôi biết con bé rất buồn. Khải Phong ông nghĩ chúng ta làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn với con bé không. Chúng ta bắt nó gánh vác một chuyện lớn như vậy tôi thật sự không đành lòng. – Sự việc đã đến nước này có muốn rút lại cũng không còn kịp. nữa rồi. Nhà họ Phương cũng đã đến rồi. Tôi nghĩ thiếu gia nhà họ Phương là người tuổi trẻ tài cao, tuy tính tình hơi cao ngạo một chút nhưng là đàn ông ai chẳng vậy, chỉ cần Y Lan có ý thì tôi tin Phương Cảnh Hàn không thể không động lòng. – Tôi cũng chỉ mong được như vậy. Cô bước…
Chương 67
Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi AnhTác giả: Riya KhanTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng– Y Lan! Mẹ xin lỗi! Con đừng hận ba mẹ nhé. Mẹ biết cuộc hôn nhân này đối với con là sự bắt ép, con không yêu Cảnh Hàn. Nhưng mẹ tin Cảnh Hàn là người đàn ông tốt nó sẽ đối xử tốt với con. – Mẹ! mẹ đừng nói nữa, giờ con chỉ muốn yên tĩnh một mình. Mọi người ra ngoài đi. – Được rồi con nghỉ ngơi đi mẹ ra ngoài tiếp khách. Bà Châu vừa bước ra, ông Khải Phong đã đứng đợi bà từ bao giờ vừa thấy bà ông đã bước lên hỏi. – Thế nào con bé ổn không? – Con bé vẫn ổn nhưng tôi biết con bé rất buồn. Khải Phong ông nghĩ chúng ta làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn với con bé không. Chúng ta bắt nó gánh vác một chuyện lớn như vậy tôi thật sự không đành lòng. – Sự việc đã đến nước này có muốn rút lại cũng không còn kịp. nữa rồi. Nhà họ Phương cũng đã đến rồi. Tôi nghĩ thiếu gia nhà họ Phương là người tuổi trẻ tài cao, tuy tính tình hơi cao ngạo một chút nhưng là đàn ông ai chẳng vậy, chỉ cần Y Lan có ý thì tôi tin Phương Cảnh Hàn không thể không động lòng. – Tôi cũng chỉ mong được như vậy. Cô bước… Giai Tuệ kéo cả bọn đến một chiếc bàn mà Cảnh Hàn ngồi quay lưng lại,– Ngồi đây đi, anh ta sẽ không thể thấy chúng ta.– Y Lan thấp thỏm ngồi xuống.Giai Tuệ và Mẫn Quân vẫn đang hóng mắt nhìn xem Cảnh Hàn và cô gái kia đang làm gì.Huỳnh Đông nhìn cô anh lên tiếng hỏi.– Giữa em và anh ta có vấn đề gì à.– Không có gì, bọn em vẫn vậy mà.– Em chấp nhận một cuộc hôn nhân như vậy sao. Cuộc hôn nhân với một người như vậy em cho là hạnh phúc sao. Em bỏ anh để lấy một người như vậy sao.Giai Tuệ quay lại nhìn cô nói.– Y Lan cậu thật ngốc, lấy một người như vậy cậu phải biết rằng quanh anh ta có rất nhiều ong bướm. Nếu cậu không khẳng định vị trí của mình, cậu sẽ luôn phải nhìn chồng mình đi với người đàn bà khác.– Thôi được rồi các cậu không phải quan tâm đ ến chuyện của mình đâu.Bên trong kia hai người vẫn ăn uống rất vui vẻ. Người con gái đó cười rất hạnh phúc.Giai Tuệ là người thẳng tính nên nhìn cảnh nóng mắt đó cô không nuốt nổi những đồ ăn trên bàn nữa. Du Hạo và Đàm Phong cũng đến sau đó một lát họ ngồi chung bàn cùng Cảnh Hàn.– Xem ra tất cả bọn họ đều quen biết nhau, cậu xem cô gái kia không có vẻ gì là lạ với hai người kia.– Phải mình cũng thấy vậyMẫn Quân lên tiếng tán đồng.Lúc này những người bạn học cùng lớp với bọn họ cũng đến cả bọn huyên náo trò chuyện làm ồn cả một góc nhà hàng. Du Hạo nhanh chóng nhận ra các cô trong đám bọn họ. Anh huých vai Đàm Phong– Gặp người quen, có nên ra chào hỏi không nhỉ.Theo ánh mắt của Du Hạo, anh cũng đã nhìn ra cô đang ngồi lần trong đám người đó cạnh cô là Huỳnh Đông.Cả bọn đều là bạn cũ nên lâu không gặp nhau, gặp là lại ồn ào kể lại những kỷ niệm xưa.Nhóm người của Cảnh Hàn ăn xong đứng lên ra về, đi ngang qua bàn của cô Giai Tuệ thấy Cảnh Hàn và cô gái kia thì nóng mắt cô ý nói to– Các cậu thấy Y Lan của chúng ta sau khi ra trường đi làm còn xinh đẹp hơn trước không, lúc trước ở trường biết bao chàng trai theo đuổi đâu có phải ngọn đèn hết dầu không ai ngó tới phải không– Cũng phải, trước đây Y Lan nhận được bao nhiêu là thư tỏ tình đếm không kể hết ý nhỉ.Một người trong hội lên tiếng.– Mà Huỳnh Đông đây cũng là một trong số fan hâm mộ đó mà, hì hìCả bọn duy chỉ có ba người biết cô đã lấy Phương Cảnh Hàn nên vẫn hùa nhau ghép đôi cô và Huỳnh Đông.– Đúng! Đúng! Còn một tên mọt sách tên các cậu nhớ khôngGiai Tuệ tiếp tục bô lô ba la– Phải, Phải là Dự bốn lá phải không ( biệt danh)– Ờ đúng, mình buồn cười nhất tên đó, lúc mình đọc thư hắn viết cho Y Lan, hắn còn toàn kẹp thêm một cây cỏ 4 lá vào đó.– Mình còn nhớ tên khù khờ đó bị tụi mình chọc cho đến mặt đỏ bừng.– Không hiểu hắn nghĩ gì mà cho rằng Y Lan sẽ thích hắn. Đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.Một anh chàng hào hứng phát biểu. Y Lan không để tâm mọi người nói gì. Tâm trạng cô rối bờiCảnh Hàn nghe đến đây bước chân anh bỗng dừng lại. Nắm tay siết chặt thành quyền.– Ha ha ha hoa gì không tặng lại tặng cỏ bốn lá ha ha ha.Tiếng cười rộ lên.– Hồi đó trông thằng ngốc đó thật buồn cười lúc nào cũng xum xoe đi theo Y Lan. May cho hắn là Y Lan hiền lành thương người nên chịu nói chuyện cùng hắn.Giai Tuệ vô tâm tiếp tục thêm.
Giai Tuệ kéo cả bọn đến một chiếc bàn mà Cảnh Hàn ngồi quay lưng lại,
– Ngồi đây đi, anh ta sẽ không thể thấy chúng ta.
– Y Lan thấp thỏm ngồi xuống.
Giai Tuệ và Mẫn Quân vẫn đang hóng mắt nhìn xem Cảnh Hàn và cô gái kia đang làm gì.
Huỳnh Đông nhìn cô anh lên tiếng hỏi.
– Giữa em và anh ta có vấn đề gì à.
– Không có gì, bọn em vẫn vậy mà.
– Em chấp nhận một cuộc hôn nhân như vậy sao. Cuộc hôn nhân với một người như vậy em cho là hạnh phúc sao. Em bỏ anh để lấy một người như vậy sao.
Giai Tuệ quay lại nhìn cô nói.
– Y Lan cậu thật ngốc, lấy một người như vậy cậu phải biết rằng quanh anh ta có rất nhiều ong bướm. Nếu cậu không khẳng định vị trí của mình, cậu sẽ luôn phải nhìn chồng mình đi với người đàn bà khác.
– Thôi được rồi các cậu không phải quan tâm đ ến chuyện của mình đâu.
Bên trong kia hai người vẫn ăn uống rất vui vẻ. Người con gái đó cười rất hạnh phúc.
Giai Tuệ là người thẳng tính nên nhìn cảnh nóng mắt đó cô không nuốt nổi những đồ ăn trên bàn nữa. Du Hạo và Đàm Phong cũng đến sau đó một lát họ ngồi chung bàn cùng Cảnh Hàn.
– Xem ra tất cả bọn họ đều quen biết nhau, cậu xem cô gái kia không có vẻ gì là lạ với hai người kia.
– Phải mình cũng thấy vậy
Mẫn Quân lên tiếng tán đồng.
Lúc này những người bạn học cùng lớp với bọn họ cũng đến cả bọn huyên náo trò chuyện làm ồn cả một góc nhà hàng. Du Hạo nhanh chóng nhận ra các cô trong đám bọn họ. Anh huých vai Đàm Phong
– Gặp người quen, có nên ra chào hỏi không nhỉ.
Theo ánh mắt của Du Hạo, anh cũng đã nhìn ra cô đang ngồi lần trong đám người đó cạnh cô là Huỳnh Đông.
Cả bọn đều là bạn cũ nên lâu không gặp nhau, gặp là lại ồn ào kể lại những kỷ niệm xưa.
Nhóm người của Cảnh Hàn ăn xong đứng lên ra về, đi ngang qua bàn của cô Giai Tuệ thấy Cảnh Hàn và cô gái kia thì nóng mắt cô ý nói to
– Các cậu thấy Y Lan của chúng ta sau khi ra trường đi làm còn xinh đẹp hơn trước không, lúc trước ở trường biết bao chàng trai theo đuổi đâu có phải ngọn đèn hết dầu không ai ngó tới phải không
– Cũng phải, trước đây Y Lan nhận được bao nhiêu là thư tỏ tình đếm không kể hết ý nhỉ.
Một người trong hội lên tiếng.
– Mà Huỳnh Đông đây cũng là một trong số fan hâm mộ đó mà, hì hì
Cả bọn duy chỉ có ba người biết cô đã lấy Phương Cảnh Hàn nên vẫn hùa nhau ghép đôi cô và Huỳnh Đông.
– Đúng! Đúng! Còn một tên mọt sách tên các cậu nhớ không
Giai Tuệ tiếp tục bô lô ba la
– Phải, Phải là Dự bốn lá phải không ( biệt danh)
– Ờ đúng, mình buồn cười nhất tên đó, lúc mình đọc thư hắn viết cho Y Lan, hắn còn toàn kẹp thêm một cây cỏ 4 lá vào đó.
– Mình còn nhớ tên khù khờ đó bị tụi mình chọc cho đến mặt đỏ bừng.
– Không hiểu hắn nghĩ gì mà cho rằng Y Lan sẽ thích hắn. Đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Một anh chàng hào hứng phát biểu. Y Lan không để tâm mọi người nói gì. Tâm trạng cô rối bời
Cảnh Hàn nghe đến đây bước chân anh bỗng dừng lại. Nắm tay siết chặt thành quyền.
– Ha ha ha hoa gì không tặng lại tặng cỏ bốn lá ha ha ha.
Tiếng cười rộ lên.
– Hồi đó trông thằng ngốc đó thật buồn cười lúc nào cũng xum xoe đi theo Y Lan. May cho hắn là Y Lan hiền lành thương người nên chịu nói chuyện cùng hắn.
Giai Tuệ vô tâm tiếp tục thêm.
Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi AnhTác giả: Riya KhanTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng– Y Lan! Mẹ xin lỗi! Con đừng hận ba mẹ nhé. Mẹ biết cuộc hôn nhân này đối với con là sự bắt ép, con không yêu Cảnh Hàn. Nhưng mẹ tin Cảnh Hàn là người đàn ông tốt nó sẽ đối xử tốt với con. – Mẹ! mẹ đừng nói nữa, giờ con chỉ muốn yên tĩnh một mình. Mọi người ra ngoài đi. – Được rồi con nghỉ ngơi đi mẹ ra ngoài tiếp khách. Bà Châu vừa bước ra, ông Khải Phong đã đứng đợi bà từ bao giờ vừa thấy bà ông đã bước lên hỏi. – Thế nào con bé ổn không? – Con bé vẫn ổn nhưng tôi biết con bé rất buồn. Khải Phong ông nghĩ chúng ta làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn với con bé không. Chúng ta bắt nó gánh vác một chuyện lớn như vậy tôi thật sự không đành lòng. – Sự việc đã đến nước này có muốn rút lại cũng không còn kịp. nữa rồi. Nhà họ Phương cũng đã đến rồi. Tôi nghĩ thiếu gia nhà họ Phương là người tuổi trẻ tài cao, tuy tính tình hơi cao ngạo một chút nhưng là đàn ông ai chẳng vậy, chỉ cần Y Lan có ý thì tôi tin Phương Cảnh Hàn không thể không động lòng. – Tôi cũng chỉ mong được như vậy. Cô bước… Giai Tuệ kéo cả bọn đến một chiếc bàn mà Cảnh Hàn ngồi quay lưng lại,– Ngồi đây đi, anh ta sẽ không thể thấy chúng ta.– Y Lan thấp thỏm ngồi xuống.Giai Tuệ và Mẫn Quân vẫn đang hóng mắt nhìn xem Cảnh Hàn và cô gái kia đang làm gì.Huỳnh Đông nhìn cô anh lên tiếng hỏi.– Giữa em và anh ta có vấn đề gì à.– Không có gì, bọn em vẫn vậy mà.– Em chấp nhận một cuộc hôn nhân như vậy sao. Cuộc hôn nhân với một người như vậy em cho là hạnh phúc sao. Em bỏ anh để lấy một người như vậy sao.Giai Tuệ quay lại nhìn cô nói.– Y Lan cậu thật ngốc, lấy một người như vậy cậu phải biết rằng quanh anh ta có rất nhiều ong bướm. Nếu cậu không khẳng định vị trí của mình, cậu sẽ luôn phải nhìn chồng mình đi với người đàn bà khác.– Thôi được rồi các cậu không phải quan tâm đ ến chuyện của mình đâu.Bên trong kia hai người vẫn ăn uống rất vui vẻ. Người con gái đó cười rất hạnh phúc.Giai Tuệ là người thẳng tính nên nhìn cảnh nóng mắt đó cô không nuốt nổi những đồ ăn trên bàn nữa. Du Hạo và Đàm Phong cũng đến sau đó một lát họ ngồi chung bàn cùng Cảnh Hàn.– Xem ra tất cả bọn họ đều quen biết nhau, cậu xem cô gái kia không có vẻ gì là lạ với hai người kia.– Phải mình cũng thấy vậyMẫn Quân lên tiếng tán đồng.Lúc này những người bạn học cùng lớp với bọn họ cũng đến cả bọn huyên náo trò chuyện làm ồn cả một góc nhà hàng. Du Hạo nhanh chóng nhận ra các cô trong đám bọn họ. Anh huých vai Đàm Phong– Gặp người quen, có nên ra chào hỏi không nhỉ.Theo ánh mắt của Du Hạo, anh cũng đã nhìn ra cô đang ngồi lần trong đám người đó cạnh cô là Huỳnh Đông.Cả bọn đều là bạn cũ nên lâu không gặp nhau, gặp là lại ồn ào kể lại những kỷ niệm xưa.Nhóm người của Cảnh Hàn ăn xong đứng lên ra về, đi ngang qua bàn của cô Giai Tuệ thấy Cảnh Hàn và cô gái kia thì nóng mắt cô ý nói to– Các cậu thấy Y Lan của chúng ta sau khi ra trường đi làm còn xinh đẹp hơn trước không, lúc trước ở trường biết bao chàng trai theo đuổi đâu có phải ngọn đèn hết dầu không ai ngó tới phải không– Cũng phải, trước đây Y Lan nhận được bao nhiêu là thư tỏ tình đếm không kể hết ý nhỉ.Một người trong hội lên tiếng.– Mà Huỳnh Đông đây cũng là một trong số fan hâm mộ đó mà, hì hìCả bọn duy chỉ có ba người biết cô đã lấy Phương Cảnh Hàn nên vẫn hùa nhau ghép đôi cô và Huỳnh Đông.– Đúng! Đúng! Còn một tên mọt sách tên các cậu nhớ khôngGiai Tuệ tiếp tục bô lô ba la– Phải, Phải là Dự bốn lá phải không ( biệt danh)– Ờ đúng, mình buồn cười nhất tên đó, lúc mình đọc thư hắn viết cho Y Lan, hắn còn toàn kẹp thêm một cây cỏ 4 lá vào đó.– Mình còn nhớ tên khù khờ đó bị tụi mình chọc cho đến mặt đỏ bừng.– Không hiểu hắn nghĩ gì mà cho rằng Y Lan sẽ thích hắn. Đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.Một anh chàng hào hứng phát biểu. Y Lan không để tâm mọi người nói gì. Tâm trạng cô rối bờiCảnh Hàn nghe đến đây bước chân anh bỗng dừng lại. Nắm tay siết chặt thành quyền.– Ha ha ha hoa gì không tặng lại tặng cỏ bốn lá ha ha ha.Tiếng cười rộ lên.– Hồi đó trông thằng ngốc đó thật buồn cười lúc nào cũng xum xoe đi theo Y Lan. May cho hắn là Y Lan hiền lành thương người nên chịu nói chuyện cùng hắn.Giai Tuệ vô tâm tiếp tục thêm.