Tác giả:

– Y Lan! Mẹ xin lỗi! Con đừng hận ba mẹ nhé. Mẹ biết cuộc hôn nhân này đối với con là sự bắt ép, con không yêu Cảnh Hàn. Nhưng mẹ tin Cảnh Hàn là người đàn ông tốt nó sẽ đối xử tốt với con. – Mẹ! mẹ đừng nói nữa, giờ con chỉ muốn yên tĩnh một mình. Mọi người ra ngoài đi. – Được rồi con nghỉ ngơi đi mẹ ra ngoài tiếp khách. Bà Châu vừa bước ra, ông Khải Phong đã đứng đợi bà từ bao giờ vừa thấy bà ông đã bước lên hỏi. – Thế nào con bé ổn không? – Con bé vẫn ổn nhưng tôi biết con bé rất buồn. Khải Phong ông nghĩ chúng ta làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn với con bé không. Chúng ta bắt nó gánh vác một chuyện lớn như vậy tôi thật sự không đành lòng. – Sự việc đã đến nước này có muốn rút lại cũng không còn kịp. nữa rồi. Nhà họ Phương cũng đã đến rồi. Tôi nghĩ thiếu gia nhà họ Phương là người tuổi trẻ tài cao, tuy tính tình hơi cao ngạo một chút nhưng là đàn ông ai chẳng vậy, chỉ cần Y Lan có ý thì tôi tin Phương Cảnh Hàn không thể không động lòng. – Tôi cũng chỉ mong được như vậy. Cô bước…

Chương 106

Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi AnhTác giả: Riya KhanTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng– Y Lan! Mẹ xin lỗi! Con đừng hận ba mẹ nhé. Mẹ biết cuộc hôn nhân này đối với con là sự bắt ép, con không yêu Cảnh Hàn. Nhưng mẹ tin Cảnh Hàn là người đàn ông tốt nó sẽ đối xử tốt với con. – Mẹ! mẹ đừng nói nữa, giờ con chỉ muốn yên tĩnh một mình. Mọi người ra ngoài đi. – Được rồi con nghỉ ngơi đi mẹ ra ngoài tiếp khách. Bà Châu vừa bước ra, ông Khải Phong đã đứng đợi bà từ bao giờ vừa thấy bà ông đã bước lên hỏi. – Thế nào con bé ổn không? – Con bé vẫn ổn nhưng tôi biết con bé rất buồn. Khải Phong ông nghĩ chúng ta làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn với con bé không. Chúng ta bắt nó gánh vác một chuyện lớn như vậy tôi thật sự không đành lòng. – Sự việc đã đến nước này có muốn rút lại cũng không còn kịp. nữa rồi. Nhà họ Phương cũng đã đến rồi. Tôi nghĩ thiếu gia nhà họ Phương là người tuổi trẻ tài cao, tuy tính tình hơi cao ngạo một chút nhưng là đàn ông ai chẳng vậy, chỉ cần Y Lan có ý thì tôi tin Phương Cảnh Hàn không thể không động lòng. – Tôi cũng chỉ mong được như vậy. Cô bước… Chương 106 Ngoại truyệnMột chiếc xe sang trọng dừng lại trước tòa nhà Phương thị vệ sĩ nhanh chóng chạy xuống mở cửa. Y Lan cẩn thận bước xuống xe. Một tay cô ôm chiếc bụng to kềnh cảng của mình.Trong phòng họp Cảnh Hàn đang có cuộc họp quan trọng với các lãnh đạo chủ chốt của công ty. Trợ lý Trần chạy đến nói nhỏ vào tai anh.– Chủ tịch, phu nhân đang ở dưới đại sảnh.Cảnh Hàn nghe vậy liền xô ghế đứng dậy.– Tan họp, mang hết báo cáo đến văn phòng cho tôi.Tất cả mọi người ngẩn ra chưa hiểu gì thì anh đã đi khuất dạng sau cửa.Trợ lý Trần nhìn theo bóng lưng anh lắc đầu cười.– Từ ngày có vợ chủ tịch như không còn là chính mình nữa.Trước đây giờ giấc luôn nghiêm chỉnh. Ai làm việc với anh đều cảm thấy áp lực và ngạt thở. Nhưng gần đây anh bỏ rất nhiều cuộc họp quan trọng. Có khi còn không đến công ty.Mọi người lục đục rời khỏi phòng.Cảnh Hàn chạy xuống đến sảnh.– Sao em lại tới đây, chẳng phải đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao. Em sắp sinh rồi đi lại phải cần thận một chút– Em muốn mang đồ ăn cho anh. Anh chẳng phải đang họp sao. Anh đi họp đi.– Không quan trọng, xem báo cáo là được rồi.Anh đưa cô vào văn phòng.Y Lan bỏ đồ ăn, cô mang theo ra.– Em lại xuống bếp hả, sao phải vất vả vậy. Có người làm để họ làm đi.– Em gần đây rất thích nấu ăn. Tay nghề cũng khá lên rất nhiều.Em muốn sau này sẽ nấu cho con của chúng ta ăn.– Việc gì phải vất vả như vậy, đã có người làm rồi.– Nhưng em vẫn thích tự mình làm hơn. Mẹ cũng nói em nên vận động sẽ dễ sinh hơn.– Em về nhà ba mẹ sao. Ba mẹ thế nào dạo này anh bận không qua thăm họ được.– Ba mẹ rất tốt, công ty dạo này làm ăn rất ổn. Ba mẹ biết anh bận nên không trách đâu. Anh mau ăn đi xem có ngon không.Hai người ăn với nhau rất vui vẻ. Ăn xong anh giúp có thu dọn hộp vào túi giữ nhiệt.– Thôi em về đây, em mà ở đây anh lại không làm việc được.– Ai nói vậy chứ. Việc anh cần quan tâm bây giờ chính là em và con. Không có việc nào quan trọng cả. Phải không con yêu.Anh xoa bụng côCô cười ôm anh một cái.– Được rồi em về đây.– Anh đưa em về.Anh cầm túi cơm đứng lên ôm cô ra cửa.Vừa đi được vài bước cô bồng cảm thấy một cái gì trong cơ thể như bục một cái. Bụng cô nhói lên rất đau. Cô ôm bụng kêu lên– Á– Sao vậy, em không sao chứ.Cô tái mặt nhìn xuống chân mình. Một dòng nước đang chảy ra từ cơ thể cô.Cảnh Hàn thấy vậy cuống lên– Y Lan em không sao chứ.– Cảnh Hàn em đau.… bụng.Cô hổn hển nói.Cảnh Hàn cuống lên.– Anh đưa em đi bệnh viện.Anh liền bế cô lên chạy ra cửa.– Nhanh, báo cho bệnh viện. Bảo lái xe lấy xe đi.Đám thư ký hốt hoảng lục giục làm theo lời anh.Chiếc xe nhanh chóng lao điCảnh Hàn ngồi phía sau ôm cô– Y Lan đừng sợ, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay đây.Cô đưa tay sờ mặt anh. Cố nén đau nói.– Cảnh Hàn không sao đâu, anh đừng lo.Trước cửa bệnh viện các bác sĩ đã đứng chờ sẵn. Khi cô đến liền đưa cô lên xe đẩy đưa vào phòng sinh.Cảnh Hàn được bác sĩ cho mặc áo vô trùng theo vào phòng sinh cùng cô.Anh lo lắng nắm tay có, nhìn bác sĩ thao tác trợ sinh giúp cô. Y Lan đau đến vã mồ hôi. Cô cắn răng chịu đau làm theo hướng dẫn của bác sĩ.-Oa oa oaTiếng khóc vang cả phòng sinh. Cảnh Hàn thở phào hôn lên trán cô.– Cảm ơn em.Bác sĩ mang em bé đến cho hai người xem mặt.– Chúc mừng hai người là một bé trai rất kháu khỉnh. Bây giờ sẽ để em bé được da kề da với mẹ nhé.Bác sĩ để em bé nằm lên ngực cô.Cảm giác hạnh phúc lúc này thật vô hạn.Cảnh Hàn nắm tay nhỏ của em bé. Anh rất nhẹ nhàng, anh sợ mình vụng về làm đau con.

Chương 106 Ngoại truyện

Một chiếc xe sang trọng dừng lại trước tòa nhà Phương thị vệ sĩ nhanh chóng chạy xuống mở cửa. Y Lan cẩn thận bước xuống xe. Một tay cô ôm chiếc bụng to kềnh cảng của mình.

Trong phòng họp Cảnh Hàn đang có cuộc họp quan trọng với các lãnh đạo chủ chốt của công ty. Trợ lý Trần chạy đến nói nhỏ vào tai anh.

– Chủ tịch, phu nhân đang ở dưới đại sảnh.

Cảnh Hàn nghe vậy liền xô ghế đứng dậy.

– Tan họp, mang hết báo cáo đến văn phòng cho tôi.

Tất cả mọi người ngẩn ra chưa hiểu gì thì anh đã đi khuất dạng sau cửa.

Trợ lý Trần nhìn theo bóng lưng anh lắc đầu cười.

– Từ ngày có vợ chủ tịch như không còn là chính mình nữa.

Trước đây giờ giấc luôn nghiêm chỉnh. Ai làm việc với anh đều cảm thấy áp lực và ngạt thở. Nhưng gần đây anh bỏ rất nhiều cuộc họp quan trọng. Có khi còn không đến công ty.

Mọi người lục đục rời khỏi phòng.

Cảnh Hàn chạy xuống đến sảnh.

– Sao em lại tới đây, chẳng phải đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao. Em sắp sinh rồi đi lại phải cần thận một chút

– Em muốn mang đồ ăn cho anh. Anh chẳng phải đang họp sao. Anh đi họp đi.

– Không quan trọng, xem báo cáo là được rồi.

Anh đưa cô vào văn phòng.

Y Lan bỏ đồ ăn, cô mang theo ra.

– Em lại xuống bếp hả, sao phải vất vả vậy. Có người làm để họ làm đi.

– Em gần đây rất thích nấu ăn. Tay nghề cũng khá lên rất nhiều.

Em muốn sau này sẽ nấu cho con của chúng ta ăn.

– Việc gì phải vất vả như vậy, đã có người làm rồi.

– Nhưng em vẫn thích tự mình làm hơn. Mẹ cũng nói em nên vận động sẽ dễ sinh hơn.

– Em về nhà ba mẹ sao. Ba mẹ thế nào dạo này anh bận không qua thăm họ được.

– Ba mẹ rất tốt, công ty dạo này làm ăn rất ổn. Ba mẹ biết anh bận nên không trách đâu. Anh mau ăn đi xem có ngon không.

Hai người ăn với nhau rất vui vẻ. Ăn xong anh giúp có thu dọn hộp vào túi giữ nhiệt.

– Thôi em về đây, em mà ở đây anh lại không làm việc được.

– Ai nói vậy chứ. Việc anh cần quan tâm bây giờ chính là em và con. Không có việc nào quan trọng cả. Phải không con yêu.

Anh xoa bụng cô

Cô cười ôm anh một cái.

– Được rồi em về đây.

– Anh đưa em về.

Anh cầm túi cơm đứng lên ôm cô ra cửa.

Vừa đi được vài bước cô bồng cảm thấy một cái gì trong cơ thể như bục một cái. Bụng cô nhói lên rất đau. Cô ôm bụng kêu lên

– Á

– Sao vậy, em không sao chứ.

Cô tái mặt nhìn xuống chân mình. Một dòng nước đang chảy ra từ cơ thể cô.

Cảnh Hàn thấy vậy cuống lên

– Y Lan em không sao chứ.

– Cảnh Hàn em đau.… bụng.

Cô hổn hển nói.

Cảnh Hàn cuống lên.

– Anh đưa em đi bệnh viện.

Anh liền bế cô lên chạy ra cửa.

– Nhanh, báo cho bệnh viện. Bảo lái xe lấy xe đi.

Đám thư ký hốt hoảng lục giục làm theo lời anh.

Chiếc xe nhanh chóng lao đi

Cảnh Hàn ngồi phía sau ôm cô

– Y Lan đừng sợ, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay đây.

Cô đưa tay sờ mặt anh. Cố nén đau nói.

– Cảnh Hàn không sao đâu, anh đừng lo.

Trước cửa bệnh viện các bác sĩ đã đứng chờ sẵn. Khi cô đến liền đưa cô lên xe đẩy đưa vào phòng sinh.

Cảnh Hàn được bác sĩ cho mặc áo vô trùng theo vào phòng sinh cùng cô.

Anh lo lắng nắm tay có, nhìn bác sĩ thao tác trợ sinh giúp cô. Y Lan đau đến vã mồ hôi. Cô cắn răng chịu đau làm theo hướng dẫn của bác sĩ.

-Oa oa oa

Tiếng khóc vang cả phòng sinh. Cảnh Hàn thở phào hôn lên trán cô.

– Cảm ơn em.

Bác sĩ mang em bé đến cho hai người xem mặt.

– Chúc mừng hai người là một bé trai rất kháu khỉnh. Bây giờ sẽ để em bé được da kề da với mẹ nhé.

Bác sĩ để em bé nằm lên ngực cô.

Cảm giác hạnh phúc lúc này thật vô hạn.

Cảnh Hàn nắm tay nhỏ của em bé. Anh rất nhẹ nhàng, anh sợ mình vụng về làm đau con.

Cô Vợ Bé Nhỏ Đừng Nghĩ Thoát Khỏi AnhTác giả: Riya KhanTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng– Y Lan! Mẹ xin lỗi! Con đừng hận ba mẹ nhé. Mẹ biết cuộc hôn nhân này đối với con là sự bắt ép, con không yêu Cảnh Hàn. Nhưng mẹ tin Cảnh Hàn là người đàn ông tốt nó sẽ đối xử tốt với con. – Mẹ! mẹ đừng nói nữa, giờ con chỉ muốn yên tĩnh một mình. Mọi người ra ngoài đi. – Được rồi con nghỉ ngơi đi mẹ ra ngoài tiếp khách. Bà Châu vừa bước ra, ông Khải Phong đã đứng đợi bà từ bao giờ vừa thấy bà ông đã bước lên hỏi. – Thế nào con bé ổn không? – Con bé vẫn ổn nhưng tôi biết con bé rất buồn. Khải Phong ông nghĩ chúng ta làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn với con bé không. Chúng ta bắt nó gánh vác một chuyện lớn như vậy tôi thật sự không đành lòng. – Sự việc đã đến nước này có muốn rút lại cũng không còn kịp. nữa rồi. Nhà họ Phương cũng đã đến rồi. Tôi nghĩ thiếu gia nhà họ Phương là người tuổi trẻ tài cao, tuy tính tình hơi cao ngạo một chút nhưng là đàn ông ai chẳng vậy, chỉ cần Y Lan có ý thì tôi tin Phương Cảnh Hàn không thể không động lòng. – Tôi cũng chỉ mong được như vậy. Cô bước… Chương 106 Ngoại truyệnMột chiếc xe sang trọng dừng lại trước tòa nhà Phương thị vệ sĩ nhanh chóng chạy xuống mở cửa. Y Lan cẩn thận bước xuống xe. Một tay cô ôm chiếc bụng to kềnh cảng của mình.Trong phòng họp Cảnh Hàn đang có cuộc họp quan trọng với các lãnh đạo chủ chốt của công ty. Trợ lý Trần chạy đến nói nhỏ vào tai anh.– Chủ tịch, phu nhân đang ở dưới đại sảnh.Cảnh Hàn nghe vậy liền xô ghế đứng dậy.– Tan họp, mang hết báo cáo đến văn phòng cho tôi.Tất cả mọi người ngẩn ra chưa hiểu gì thì anh đã đi khuất dạng sau cửa.Trợ lý Trần nhìn theo bóng lưng anh lắc đầu cười.– Từ ngày có vợ chủ tịch như không còn là chính mình nữa.Trước đây giờ giấc luôn nghiêm chỉnh. Ai làm việc với anh đều cảm thấy áp lực và ngạt thở. Nhưng gần đây anh bỏ rất nhiều cuộc họp quan trọng. Có khi còn không đến công ty.Mọi người lục đục rời khỏi phòng.Cảnh Hàn chạy xuống đến sảnh.– Sao em lại tới đây, chẳng phải đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao. Em sắp sinh rồi đi lại phải cần thận một chút– Em muốn mang đồ ăn cho anh. Anh chẳng phải đang họp sao. Anh đi họp đi.– Không quan trọng, xem báo cáo là được rồi.Anh đưa cô vào văn phòng.Y Lan bỏ đồ ăn, cô mang theo ra.– Em lại xuống bếp hả, sao phải vất vả vậy. Có người làm để họ làm đi.– Em gần đây rất thích nấu ăn. Tay nghề cũng khá lên rất nhiều.Em muốn sau này sẽ nấu cho con của chúng ta ăn.– Việc gì phải vất vả như vậy, đã có người làm rồi.– Nhưng em vẫn thích tự mình làm hơn. Mẹ cũng nói em nên vận động sẽ dễ sinh hơn.– Em về nhà ba mẹ sao. Ba mẹ thế nào dạo này anh bận không qua thăm họ được.– Ba mẹ rất tốt, công ty dạo này làm ăn rất ổn. Ba mẹ biết anh bận nên không trách đâu. Anh mau ăn đi xem có ngon không.Hai người ăn với nhau rất vui vẻ. Ăn xong anh giúp có thu dọn hộp vào túi giữ nhiệt.– Thôi em về đây, em mà ở đây anh lại không làm việc được.– Ai nói vậy chứ. Việc anh cần quan tâm bây giờ chính là em và con. Không có việc nào quan trọng cả. Phải không con yêu.Anh xoa bụng côCô cười ôm anh một cái.– Được rồi em về đây.– Anh đưa em về.Anh cầm túi cơm đứng lên ôm cô ra cửa.Vừa đi được vài bước cô bồng cảm thấy một cái gì trong cơ thể như bục một cái. Bụng cô nhói lên rất đau. Cô ôm bụng kêu lên– Á– Sao vậy, em không sao chứ.Cô tái mặt nhìn xuống chân mình. Một dòng nước đang chảy ra từ cơ thể cô.Cảnh Hàn thấy vậy cuống lên– Y Lan em không sao chứ.– Cảnh Hàn em đau.… bụng.Cô hổn hển nói.Cảnh Hàn cuống lên.– Anh đưa em đi bệnh viện.Anh liền bế cô lên chạy ra cửa.– Nhanh, báo cho bệnh viện. Bảo lái xe lấy xe đi.Đám thư ký hốt hoảng lục giục làm theo lời anh.Chiếc xe nhanh chóng lao điCảnh Hàn ngồi phía sau ôm cô– Y Lan đừng sợ, chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay đây.Cô đưa tay sờ mặt anh. Cố nén đau nói.– Cảnh Hàn không sao đâu, anh đừng lo.Trước cửa bệnh viện các bác sĩ đã đứng chờ sẵn. Khi cô đến liền đưa cô lên xe đẩy đưa vào phòng sinh.Cảnh Hàn được bác sĩ cho mặc áo vô trùng theo vào phòng sinh cùng cô.Anh lo lắng nắm tay có, nhìn bác sĩ thao tác trợ sinh giúp cô. Y Lan đau đến vã mồ hôi. Cô cắn răng chịu đau làm theo hướng dẫn của bác sĩ.-Oa oa oaTiếng khóc vang cả phòng sinh. Cảnh Hàn thở phào hôn lên trán cô.– Cảm ơn em.Bác sĩ mang em bé đến cho hai người xem mặt.– Chúc mừng hai người là một bé trai rất kháu khỉnh. Bây giờ sẽ để em bé được da kề da với mẹ nhé.Bác sĩ để em bé nằm lên ngực cô.Cảm giác hạnh phúc lúc này thật vô hạn.Cảnh Hàn nắm tay nhỏ của em bé. Anh rất nhẹ nhàng, anh sợ mình vụng về làm đau con.

Chương 106