Trước khi vào truyện, mình có lưu ý nho nhỏ: Mọi nhân vật, sự kiện, chức vụ, hành động của các nhân vật đều là HƯ CẤU, không có mục đích cổ súy, khích bác, đả kích bất kì cá nhân, ngành nghề, tệ nạn,...!nào. ________________________________________________ - Sơ Sênh, con phải sống, nhất định phải sống! Trong dòng nước ngập tràn mùi bùn đất tanh tưởi, từng đợt sóng vỗ như muốn xé xác toàn bộ những ngư dân trên đảo, người mẹ khắc khổ không ngừng hét lớn về phía đứa con gái yêu mới chừng mười tuổi. Sơ Sênh được mẹ đặt trên một tấm ván lớn, không ngừng trôi nổi, dập dềnh trên mặt nước, vì sợ hãi hoảng loạn mà nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt bờ môi nứt nẻ. Cha mẹ cô bé nhìn theo bóng hình con gái, nước mắt lưng tròng, sau đó ôm chặt nhau, dần dần chìm sâu xuống lòng biển lạnh lẽo. Chiếc thuyền mưu sinh cuối cùng của gia đình ông Sơ cứ như thế bị chìm dần vào trong quên lãng. Sơ Sênh nhìn theo tàn dư của chiếc thuyền đánh cá, miệng không ngừng gọi cha mẹ. Cuối cùng, vì mệt mỏi quá độ, cô bé…
Chương 20: 20: Cảnh Cáo
Ngạn Thiếu Truy ThêTác giả: RosepeaTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTrước khi vào truyện, mình có lưu ý nho nhỏ: Mọi nhân vật, sự kiện, chức vụ, hành động của các nhân vật đều là HƯ CẤU, không có mục đích cổ súy, khích bác, đả kích bất kì cá nhân, ngành nghề, tệ nạn,...!nào. ________________________________________________ - Sơ Sênh, con phải sống, nhất định phải sống! Trong dòng nước ngập tràn mùi bùn đất tanh tưởi, từng đợt sóng vỗ như muốn xé xác toàn bộ những ngư dân trên đảo, người mẹ khắc khổ không ngừng hét lớn về phía đứa con gái yêu mới chừng mười tuổi. Sơ Sênh được mẹ đặt trên một tấm ván lớn, không ngừng trôi nổi, dập dềnh trên mặt nước, vì sợ hãi hoảng loạn mà nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt bờ môi nứt nẻ. Cha mẹ cô bé nhìn theo bóng hình con gái, nước mắt lưng tròng, sau đó ôm chặt nhau, dần dần chìm sâu xuống lòng biển lạnh lẽo. Chiếc thuyền mưu sinh cuối cùng của gia đình ông Sơ cứ như thế bị chìm dần vào trong quên lãng. Sơ Sênh nhìn theo tàn dư của chiếc thuyền đánh cá, miệng không ngừng gọi cha mẹ. Cuối cùng, vì mệt mỏi quá độ, cô bé… Monaco tức giận, giậm mạnh chân xuống đất.Tiếng dép cao gót nện từng tiếng lộc cộc bước về phía cầu thang, khiến người làm giật nảy mình.Monaco đưa tay quệt lên thành cầu thang, chau mày nhìn lớp bụi bẩn còn dính trên da, tức giận mở miệng mắng:- Mắt mũi các người mù mở hết rồi hay sao? Có trông thấy bụi còn bám dày đặc trên cầu thang không?Nghê Tình vốn được phân công phụ trách lau dọn phòng khách, vừa nghe thấy Monaco phàn nàn liền vội vàng cầm giẻ lau chạy tới.Mặc dù bản thân cô vốn không ưa Monaco, thế nhưng Nghê Tình chỉ là phận làm đầy tớ, không dám ho he, dễ gì mất việc như chơi.- Tiểu thư Monaco, tôi sẽ lau lại cẩn thận.Chát!Một cái tát trời giáng đáp mạnh lên má Nghê Tình.Cú đánh này của Monaco khiến Nghê Tình ngã nhào sang một bên, loạng choạng đập mặt vào thành cầu thang.Trên má trắng ngần in hằn năm vết ngón tay đỏ ửng.- Phu nhân Monaco! Nhắc lại, là phu nhân.Cô nghe rõ chưa?Monaco giơ chân đạp mạnh lên người Nghê Tình, hùng hổ tuyên bố.Sẵn cô ta đã tức với Sơ Sênh, nhân tiện lần này liền đổ giậu bìm leo, trút giận lên người Nghê Tình cho thỏa lòng hả dạ.Nghê Tình đáng thương ôm mặt khóc nức nở, quỳ rạp van xin Monaco tha cho mình.Những người làm còn lại không ai dám lên tiếng.Monaco cùng ông chủ của họ chưa kết hôn mà cô ta đã thị oai như thế này, chỉ e hai tháng sau, toàn bộ tôn ti trật tự trong Ngạn gia đều sẽ bị Monaco phá sạch.Không khí trong biệt thự lập tức trùng xuống, ngay cả cử động mạnh họ cũng không dám.Gương mặt kẻ nào người nấy sợ sệt, căng thẳng tột độ.- Cô dám tát người của tôi?Từ trên lầu cao, Sơ Sênh nhếch môi chất vấn.Người phụ nữ này đã hoàn toàn không coi ai ra gì.Cô ta cho rằng, được Ngạn Bách Ngôn đồng ý kết hôn có nghĩa là Monaco đã hoàn toàn trở thành chủ nhân tối cao trong Ngạn gia.Chuyện riêng giữa hai người họ, Sơ Sênh không quan tâm.Thế nhưng cô ta dám cả gan giở trò ngay trong chính biệt thự, Sơ Sênh đừng hòng bỏ qua.Trông thấy tiểu thư của mình, người làm trong Ngạn gia đều thở phào nhẹ nhõm, mừng thầm trong lòng.Đối với họ, Sơ Sênh chính là vị cứu tinh duy nhất ngay lúc này.Monaco bình thản rút chân ra khỏi người Nghê Tình, cười nhạt đáp:- Cô ta hỗn láo, không biết thân biết phận, tôi thay Ngạn gia dạy dỗ, há chẳng phải quá tốt hay sao?Sơ Sênh vươn tay đỡ Nghê Tình đứng dậy, đoạn ra hiệu cho quản gia dìu ra bên ngoài.Chờ cho người làm đều đi hết, trong phòng lúc này chỉ còn Sơ Sênh cùng Monaco mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.Monaco vênh mặt thách thức.Cô ta không tin Sơ Sênh dám cả gan giở trò chống đối.Rốt cuộc, Sơ Sênh cũng không phải con đẻ của Ngạn Bách Ngôn, quyền hạn trong cái nhà này cũng chỉ bằng con tép.Bốp!Sơ Sênh cười lạnh, vung tay tát thẳng lên mặt Monaco.Bị đánh bất ngờ, Monaco sửng sốt, ngơ ngác nhìn đối phương không dứt.Sơ Sênh kia vậy mà dám đánh cô ta?- Cô...!cô...- Cô đánh người của tôi bao nhiêu, tôi trả lại cô bấy nhiêu.Sơ Sênh cong môi, hà hơi thổi vào lòng bàn tay, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vô cùng sắc lạnh.- Cô chưa chính thức trở thành vợ của cha nuôi, đồng nghĩa với việc cô vẫn là người ngoài, còn tôi mới là chủ nhân của cái nhà này.Người của tôi, đích thân tôi quản.Không cần cô can thiệp!Chưa đợi Monaco kịp phản ứng, Sơ Sênh quay người đi thẳng.Những người giúp việc khi nãy vẫn còn đang đứng nép ở khe cửa hòng xem trò hay, đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, nở nụ cười vô cùng hả hê.Monaco đưa tay ôm ghì má, tức đến run lẩy bẩy.- Chết tiệt! Dám xem thường tôi, cô hãy đợi đấy!.
Ngạn Thiếu Truy ThêTác giả: RosepeaTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTrước khi vào truyện, mình có lưu ý nho nhỏ: Mọi nhân vật, sự kiện, chức vụ, hành động của các nhân vật đều là HƯ CẤU, không có mục đích cổ súy, khích bác, đả kích bất kì cá nhân, ngành nghề, tệ nạn,...!nào. ________________________________________________ - Sơ Sênh, con phải sống, nhất định phải sống! Trong dòng nước ngập tràn mùi bùn đất tanh tưởi, từng đợt sóng vỗ như muốn xé xác toàn bộ những ngư dân trên đảo, người mẹ khắc khổ không ngừng hét lớn về phía đứa con gái yêu mới chừng mười tuổi. Sơ Sênh được mẹ đặt trên một tấm ván lớn, không ngừng trôi nổi, dập dềnh trên mặt nước, vì sợ hãi hoảng loạn mà nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt bờ môi nứt nẻ. Cha mẹ cô bé nhìn theo bóng hình con gái, nước mắt lưng tròng, sau đó ôm chặt nhau, dần dần chìm sâu xuống lòng biển lạnh lẽo. Chiếc thuyền mưu sinh cuối cùng của gia đình ông Sơ cứ như thế bị chìm dần vào trong quên lãng. Sơ Sênh nhìn theo tàn dư của chiếc thuyền đánh cá, miệng không ngừng gọi cha mẹ. Cuối cùng, vì mệt mỏi quá độ, cô bé… Monaco tức giận, giậm mạnh chân xuống đất.Tiếng dép cao gót nện từng tiếng lộc cộc bước về phía cầu thang, khiến người làm giật nảy mình.Monaco đưa tay quệt lên thành cầu thang, chau mày nhìn lớp bụi bẩn còn dính trên da, tức giận mở miệng mắng:- Mắt mũi các người mù mở hết rồi hay sao? Có trông thấy bụi còn bám dày đặc trên cầu thang không?Nghê Tình vốn được phân công phụ trách lau dọn phòng khách, vừa nghe thấy Monaco phàn nàn liền vội vàng cầm giẻ lau chạy tới.Mặc dù bản thân cô vốn không ưa Monaco, thế nhưng Nghê Tình chỉ là phận làm đầy tớ, không dám ho he, dễ gì mất việc như chơi.- Tiểu thư Monaco, tôi sẽ lau lại cẩn thận.Chát!Một cái tát trời giáng đáp mạnh lên má Nghê Tình.Cú đánh này của Monaco khiến Nghê Tình ngã nhào sang một bên, loạng choạng đập mặt vào thành cầu thang.Trên má trắng ngần in hằn năm vết ngón tay đỏ ửng.- Phu nhân Monaco! Nhắc lại, là phu nhân.Cô nghe rõ chưa?Monaco giơ chân đạp mạnh lên người Nghê Tình, hùng hổ tuyên bố.Sẵn cô ta đã tức với Sơ Sênh, nhân tiện lần này liền đổ giậu bìm leo, trút giận lên người Nghê Tình cho thỏa lòng hả dạ.Nghê Tình đáng thương ôm mặt khóc nức nở, quỳ rạp van xin Monaco tha cho mình.Những người làm còn lại không ai dám lên tiếng.Monaco cùng ông chủ của họ chưa kết hôn mà cô ta đã thị oai như thế này, chỉ e hai tháng sau, toàn bộ tôn ti trật tự trong Ngạn gia đều sẽ bị Monaco phá sạch.Không khí trong biệt thự lập tức trùng xuống, ngay cả cử động mạnh họ cũng không dám.Gương mặt kẻ nào người nấy sợ sệt, căng thẳng tột độ.- Cô dám tát người của tôi?Từ trên lầu cao, Sơ Sênh nhếch môi chất vấn.Người phụ nữ này đã hoàn toàn không coi ai ra gì.Cô ta cho rằng, được Ngạn Bách Ngôn đồng ý kết hôn có nghĩa là Monaco đã hoàn toàn trở thành chủ nhân tối cao trong Ngạn gia.Chuyện riêng giữa hai người họ, Sơ Sênh không quan tâm.Thế nhưng cô ta dám cả gan giở trò ngay trong chính biệt thự, Sơ Sênh đừng hòng bỏ qua.Trông thấy tiểu thư của mình, người làm trong Ngạn gia đều thở phào nhẹ nhõm, mừng thầm trong lòng.Đối với họ, Sơ Sênh chính là vị cứu tinh duy nhất ngay lúc này.Monaco bình thản rút chân ra khỏi người Nghê Tình, cười nhạt đáp:- Cô ta hỗn láo, không biết thân biết phận, tôi thay Ngạn gia dạy dỗ, há chẳng phải quá tốt hay sao?Sơ Sênh vươn tay đỡ Nghê Tình đứng dậy, đoạn ra hiệu cho quản gia dìu ra bên ngoài.Chờ cho người làm đều đi hết, trong phòng lúc này chỉ còn Sơ Sênh cùng Monaco mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.Monaco vênh mặt thách thức.Cô ta không tin Sơ Sênh dám cả gan giở trò chống đối.Rốt cuộc, Sơ Sênh cũng không phải con đẻ của Ngạn Bách Ngôn, quyền hạn trong cái nhà này cũng chỉ bằng con tép.Bốp!Sơ Sênh cười lạnh, vung tay tát thẳng lên mặt Monaco.Bị đánh bất ngờ, Monaco sửng sốt, ngơ ngác nhìn đối phương không dứt.Sơ Sênh kia vậy mà dám đánh cô ta?- Cô...!cô...- Cô đánh người của tôi bao nhiêu, tôi trả lại cô bấy nhiêu.Sơ Sênh cong môi, hà hơi thổi vào lòng bàn tay, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vô cùng sắc lạnh.- Cô chưa chính thức trở thành vợ của cha nuôi, đồng nghĩa với việc cô vẫn là người ngoài, còn tôi mới là chủ nhân của cái nhà này.Người của tôi, đích thân tôi quản.Không cần cô can thiệp!Chưa đợi Monaco kịp phản ứng, Sơ Sênh quay người đi thẳng.Những người giúp việc khi nãy vẫn còn đang đứng nép ở khe cửa hòng xem trò hay, đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, nở nụ cười vô cùng hả hê.Monaco đưa tay ôm ghì má, tức đến run lẩy bẩy.- Chết tiệt! Dám xem thường tôi, cô hãy đợi đấy!.
Ngạn Thiếu Truy ThêTác giả: RosepeaTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTrước khi vào truyện, mình có lưu ý nho nhỏ: Mọi nhân vật, sự kiện, chức vụ, hành động của các nhân vật đều là HƯ CẤU, không có mục đích cổ súy, khích bác, đả kích bất kì cá nhân, ngành nghề, tệ nạn,...!nào. ________________________________________________ - Sơ Sênh, con phải sống, nhất định phải sống! Trong dòng nước ngập tràn mùi bùn đất tanh tưởi, từng đợt sóng vỗ như muốn xé xác toàn bộ những ngư dân trên đảo, người mẹ khắc khổ không ngừng hét lớn về phía đứa con gái yêu mới chừng mười tuổi. Sơ Sênh được mẹ đặt trên một tấm ván lớn, không ngừng trôi nổi, dập dềnh trên mặt nước, vì sợ hãi hoảng loạn mà nhắm nghiền hai mắt, cắn chặt bờ môi nứt nẻ. Cha mẹ cô bé nhìn theo bóng hình con gái, nước mắt lưng tròng, sau đó ôm chặt nhau, dần dần chìm sâu xuống lòng biển lạnh lẽo. Chiếc thuyền mưu sinh cuối cùng của gia đình ông Sơ cứ như thế bị chìm dần vào trong quên lãng. Sơ Sênh nhìn theo tàn dư của chiếc thuyền đánh cá, miệng không ngừng gọi cha mẹ. Cuối cùng, vì mệt mỏi quá độ, cô bé… Monaco tức giận, giậm mạnh chân xuống đất.Tiếng dép cao gót nện từng tiếng lộc cộc bước về phía cầu thang, khiến người làm giật nảy mình.Monaco đưa tay quệt lên thành cầu thang, chau mày nhìn lớp bụi bẩn còn dính trên da, tức giận mở miệng mắng:- Mắt mũi các người mù mở hết rồi hay sao? Có trông thấy bụi còn bám dày đặc trên cầu thang không?Nghê Tình vốn được phân công phụ trách lau dọn phòng khách, vừa nghe thấy Monaco phàn nàn liền vội vàng cầm giẻ lau chạy tới.Mặc dù bản thân cô vốn không ưa Monaco, thế nhưng Nghê Tình chỉ là phận làm đầy tớ, không dám ho he, dễ gì mất việc như chơi.- Tiểu thư Monaco, tôi sẽ lau lại cẩn thận.Chát!Một cái tát trời giáng đáp mạnh lên má Nghê Tình.Cú đánh này của Monaco khiến Nghê Tình ngã nhào sang một bên, loạng choạng đập mặt vào thành cầu thang.Trên má trắng ngần in hằn năm vết ngón tay đỏ ửng.- Phu nhân Monaco! Nhắc lại, là phu nhân.Cô nghe rõ chưa?Monaco giơ chân đạp mạnh lên người Nghê Tình, hùng hổ tuyên bố.Sẵn cô ta đã tức với Sơ Sênh, nhân tiện lần này liền đổ giậu bìm leo, trút giận lên người Nghê Tình cho thỏa lòng hả dạ.Nghê Tình đáng thương ôm mặt khóc nức nở, quỳ rạp van xin Monaco tha cho mình.Những người làm còn lại không ai dám lên tiếng.Monaco cùng ông chủ của họ chưa kết hôn mà cô ta đã thị oai như thế này, chỉ e hai tháng sau, toàn bộ tôn ti trật tự trong Ngạn gia đều sẽ bị Monaco phá sạch.Không khí trong biệt thự lập tức trùng xuống, ngay cả cử động mạnh họ cũng không dám.Gương mặt kẻ nào người nấy sợ sệt, căng thẳng tột độ.- Cô dám tát người của tôi?Từ trên lầu cao, Sơ Sênh nhếch môi chất vấn.Người phụ nữ này đã hoàn toàn không coi ai ra gì.Cô ta cho rằng, được Ngạn Bách Ngôn đồng ý kết hôn có nghĩa là Monaco đã hoàn toàn trở thành chủ nhân tối cao trong Ngạn gia.Chuyện riêng giữa hai người họ, Sơ Sênh không quan tâm.Thế nhưng cô ta dám cả gan giở trò ngay trong chính biệt thự, Sơ Sênh đừng hòng bỏ qua.Trông thấy tiểu thư của mình, người làm trong Ngạn gia đều thở phào nhẹ nhõm, mừng thầm trong lòng.Đối với họ, Sơ Sênh chính là vị cứu tinh duy nhất ngay lúc này.Monaco bình thản rút chân ra khỏi người Nghê Tình, cười nhạt đáp:- Cô ta hỗn láo, không biết thân biết phận, tôi thay Ngạn gia dạy dỗ, há chẳng phải quá tốt hay sao?Sơ Sênh vươn tay đỡ Nghê Tình đứng dậy, đoạn ra hiệu cho quản gia dìu ra bên ngoài.Chờ cho người làm đều đi hết, trong phòng lúc này chỉ còn Sơ Sênh cùng Monaco mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.Monaco vênh mặt thách thức.Cô ta không tin Sơ Sênh dám cả gan giở trò chống đối.Rốt cuộc, Sơ Sênh cũng không phải con đẻ của Ngạn Bách Ngôn, quyền hạn trong cái nhà này cũng chỉ bằng con tép.Bốp!Sơ Sênh cười lạnh, vung tay tát thẳng lên mặt Monaco.Bị đánh bất ngờ, Monaco sửng sốt, ngơ ngác nhìn đối phương không dứt.Sơ Sênh kia vậy mà dám đánh cô ta?- Cô...!cô...- Cô đánh người của tôi bao nhiêu, tôi trả lại cô bấy nhiêu.Sơ Sênh cong môi, hà hơi thổi vào lòng bàn tay, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vô cùng sắc lạnh.- Cô chưa chính thức trở thành vợ của cha nuôi, đồng nghĩa với việc cô vẫn là người ngoài, còn tôi mới là chủ nhân của cái nhà này.Người của tôi, đích thân tôi quản.Không cần cô can thiệp!Chưa đợi Monaco kịp phản ứng, Sơ Sênh quay người đi thẳng.Những người giúp việc khi nãy vẫn còn đang đứng nép ở khe cửa hòng xem trò hay, đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, nở nụ cười vô cùng hả hê.Monaco đưa tay ôm ghì má, tức đến run lẩy bẩy.- Chết tiệt! Dám xem thường tôi, cô hãy đợi đấy!.