12 năm trước... - Chú Minh...!chú Minh. Chú nhìn này, chú thấy cháu có xinh không? Vừa nói cô bé với gương mặt bầu bĩnh diện trên người chiếc váy màu hồng chạy tung tăng lại chỗ một người thanh niên. Lục Thế Minh nhíu mày nhìn bé con trong lòng mình không mặn không nhạt nói. - Xấu nha, Thẩm Nhược Giai cháu năm nay đã 9 tuổi rồi sao lại mặc váy còn là màu hồng nữa chứ, xấu chết được. Không phải khi không Lục Thế Minh lại chê Nhược Giai xấu cũng không phải ý của hắn là chê cô mà cái hắn chê chính là màu hồng chói lóa của chiếc váy kia. Quả thực xấu chết đi được. Bé con của hắn vốn dĩ đã có nét rất xinh nên diện quần áo nào cũng đẹp. Duy chỉ có màu hồng là trông xấu chết đi được. - Mà không phải chú dặn rồi sao, Nhược Giai phải gọi chú bằng anh cơ mà. Sau cứ chú hoài thế? Ba Thẩm đang ngồi bên cạnh xem xét bản kế hoạch vừa nhìn hắn tạch lưỡi. - Chú hơn con bé tận 12 tuổi, nó gọi bằng chú cũng đâu có sai. Nhưng mà chú chê con bé xấu, không sợ con bé giận chú à? Hắn nghe vậy nhìn cô đang…
Chương 20: Chương 20
Chú Già Em YêuTác giả: Ngân ĐìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình12 năm trước... - Chú Minh...!chú Minh. Chú nhìn này, chú thấy cháu có xinh không? Vừa nói cô bé với gương mặt bầu bĩnh diện trên người chiếc váy màu hồng chạy tung tăng lại chỗ một người thanh niên. Lục Thế Minh nhíu mày nhìn bé con trong lòng mình không mặn không nhạt nói. - Xấu nha, Thẩm Nhược Giai cháu năm nay đã 9 tuổi rồi sao lại mặc váy còn là màu hồng nữa chứ, xấu chết được. Không phải khi không Lục Thế Minh lại chê Nhược Giai xấu cũng không phải ý của hắn là chê cô mà cái hắn chê chính là màu hồng chói lóa của chiếc váy kia. Quả thực xấu chết đi được. Bé con của hắn vốn dĩ đã có nét rất xinh nên diện quần áo nào cũng đẹp. Duy chỉ có màu hồng là trông xấu chết đi được. - Mà không phải chú dặn rồi sao, Nhược Giai phải gọi chú bằng anh cơ mà. Sau cứ chú hoài thế? Ba Thẩm đang ngồi bên cạnh xem xét bản kế hoạch vừa nhìn hắn tạch lưỡi. - Chú hơn con bé tận 12 tuổi, nó gọi bằng chú cũng đâu có sai. Nhưng mà chú chê con bé xấu, không sợ con bé giận chú à? Hắn nghe vậy nhìn cô đang… ( tiếp)- Chú....Hắn chăm chú nhìn cô một chút, lời nói thốt ra lại mang theo sự chân thành và vẻ mặt hết sức nghiêm túc.- Nhược Giai, đừng từ chối tôi có được không.Tôi thích em.Đã thích mười năm rồi.Nghe hắn nói mà cô há hốc mồm kinh ngạc.Mười năm trước...?- Chú...!chú, mười năm..., mười năm trước không phải cháu chỉ mới có tám tuổi sao?Ôi trời đất ơi, ông chú già nhà cô là tên biến thái hay yêu gâu xanh thế kia? Tám tuổi, là tám tuổi đó.Cô mới tám tuổi thì chú già đã 19 tuổi rồi.Sao chú ấy....Nhìn ánh mắt đoán già đoán non và bộ dạng ngốc nghếch của cô hắn khẽ bất lực thở dài.Hazzzzya..hắn đảm bảo cô nhóc này đang thầm nói xấu hắn đây mà.- Em đừng có nghĩ nữa.Ngày bé em quả thực rất xinh.Tôi lại được ba em chiếu cố rất nhiều, hay đến nhà em chơi.Gặp em ngay từ những ngày đầu tôi chỉ xem em là em gái không hơn không kém.Ngày bé, em một câu chú ơi, hai câu chú à rồi dần lớn lên.Năm em mười ba tuổi tôi đã không còn cảm nhận được thứ tình cảm mà bản thân luôn mặc niệm là tình anh em đó nữa.Tôi biết em mười năm, còn thích em nếu tính đúng thì đến hiện tại đã được năm năm rồi bé con ạ.Cô đưa cặp mắt long lanh sang khẽ nhìn hắn rồi lại cụp mắt nhìn xuống bàn tay cả hai đang lồng vào nhau kia khẽ bối rối.Việc cô thích Lục Thế Minh là thật, cô cũng thích thầm chú ấy ba năm rồi.Vì sợ bản thân bị cho là kẻ không hiểu chuyện lại co suy nghĩ không đứng đắng với anh em tốt của ba nên cô chọn cách trốn chạy.Việc nghe con tim hay theo lí trí thì cô chọn lí trí, vì không muốn mất đi thứ tình cảm chú- cháu ấy nên cô đành giấu nhẹm đi tình cảm đơn phương vừa chớm nở ở trong lòng mà đề nghị đi du học.Vốn tưởng đâu ở đất nước xa sôi này cô sẽ dần có cuộc sống mới, có cơ hội quen bao người mới thì sẽ dần quên đi thứ tình cảm sai lệch kia.Nào ngờ mới sang Úc chẳng bao lâu, ông chú già kia bất ngờ có động thái lạ.Nào là đổi cách xưng hô, nào là hay nhắn tin gọi điện cho cô với mức độ không phải dạng vừa làm cô cứ cảm thấy hai người cứ như người yêu hơn là chú-cháu.Sợ bản thân lại sinh ra ảo tưởng nên cô tập quen các bạn mới.Vừa thân được vài người bạn khác giới thì chưa bao lâu người ta lại chuyển trường hay chuyển lớp chẳng rõ nguyên do.Sau vài lần chú sang đây cô đã thấy là lạ, đến hôm nay cô mới vỡ lẽ.Thì ra người cô thầm thích cũng thích cô.Hơn nữa còn là thích cô từ rất lâu về trước.- Chú, thật sự thích cháu sao?- Ừm.Nghe một tiếng " ừm " ấy sao lòng cô vui quá.Cứ nghĩ đó chỉ là cảm xúc nhất thời sẽ bỏ lỡ ở thanh xuân.Thật không ngờ có một ngày lại thành sự thật.Nhịn không được, cô lại tiếp tục hỏi.- Chú ưu tú như thế, hoàn hảo như thế sao lại thích một cô nhóc như cháu? Cháu chẳng có gì cho chú cả, địa vị hay công việc gì đó lại càng không hơn nữa nhà cháu chỉ bán thuốc thôi...Chưa để cô nói hết, ngón tay thon dài kia đã đưa lên môi chặn lại những lời sắp nói ra của cô.Hắn dừng chân lại không đi nữa, kéo lấy bả vai cô quay lại đối diện với người mình nói.- Thích là thích, chẳng có lí do gì cả.Là tôi tự chúng tiếng sét ái tình của em nên thích không được à? Như em nói, tôi đã có tất cả thì cần em có gì nữa để làm gì.Tôi cần em thôi.Nhà em bán thuốc thì sau này tôi sẽ làm rễ nhà bán thuốc không phải là được rồi sao?Nói một tràng dài hắn nhìn cô cười khẽ.- Như em đã từng hứa, sau này sẽ nuôi cơm tôi.Thiết nghĩ bây giờ em cũng nên chịu trách nhiệm là được rồi.Em không được trốn, mau trả lời tôi đi.Làm bạn gái tôi nhé?Nhìn vào khuôn mặt điển trai đang tự mãn kia làm cô không khỏi lắc đầu.Hình như là cô bị gài có đúng không? Cô là tự dâng mình lên miệng sói à?- Chú à...!nhưng....!- Không cho phép nhưng.Tự nhiên bị nhìn chăm chăm như thế, cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc mắt đối mắt với hắn cả.Ánh mắt nghiêm túc ấy chẳng ăn nhập với những câu nói ngã ngớn bông đùa vừa rồi làm cô hơi bối rối.Hít vào một hơi thật sâu, cô mới từ tốn đưa ra quyết định.- Được, cháu đồng ý.Mong sau này chú chiếu cố bạn gái nhỏ như cháu nhiều hơn.Nghe được câu trả lời đồng ý được thốt ra từ miệng cô làm hắn vui sướng đến sắp phát điên.Vậy là kỉ niệm mười năm quen biết, trước khi cùng cô đón chào tuổi 18 thật hồng hắn cũng đã chính thức có được danh phận khi đi cạnh bên cô gái mà hắn dùng cả thanh xuân để yêu thích này.Chẳng biết giấu niềm vui vào đâu, hắn liền nhanh tay dùng vòng tay khỏe khoắn của mình mà nhấc cô quay một vòng, ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướng.Theo như khởi đầu tốt đẹp này, không bao lâu nữa hắn liền có thể rước nàng về dinh.- Bạn gái nhỏ à.Em nên sửa lại cách gọi đi.Tôi không muốn làm chú của em nữa đâu mà.Giọng nói nũng nịu của hắn cất lên làm cô không khỏi bật cười.- Chú...!à nhầm anh.Từ từ đã nhé, để cháu à quên, để em tập quen dần.Nhưng gọi chú cũng hay mà, em thích gọi như thế.- Anh già lắm sao?Cô nghe hắn hỏi thế liền lắc đầu nguầy nguậy.- Không, không già!Nghe vậy hắn liền mĩm cười.- Vậy đừng gọi anh là chú nữa nhé.Cô nhìn hắn cười cười, tranh thủ lúc hắn không để ý buông tay mình ra bước lên một bước rồi nói.- Dạ vâng.Chú già của em.Nói xong liền lè lưỡi trêu hắn rồi chạy đi.………tác giả: NĐ.
( tiếp)
- Chú....
Hắn chăm chú nhìn cô một chút, lời nói thốt ra lại mang theo sự chân thành và vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
- Nhược Giai, đừng từ chối tôi có được không.
Tôi thích em.
Đã thích mười năm rồi.
Nghe hắn nói mà cô há hốc mồm kinh ngạc.
Mười năm trước...?
- Chú...!chú, mười năm..., mười năm trước không phải cháu chỉ mới có tám tuổi sao?
Ôi trời đất ơi, ông chú già nhà cô là tên biến thái hay yêu gâu xanh thế kia? Tám tuổi, là tám tuổi đó.
Cô mới tám tuổi thì chú già đã 19 tuổi rồi.
Sao chú ấy....
Nhìn ánh mắt đoán già đoán non và bộ dạng ngốc nghếch của cô hắn khẽ bất lực thở dài.
Hazzzzya..
hắn đảm bảo cô nhóc này đang thầm nói xấu hắn đây mà.
- Em đừng có nghĩ nữa.
Ngày bé em quả thực rất xinh.
Tôi lại được ba em chiếu cố rất nhiều, hay đến nhà em chơi.
Gặp em ngay từ những ngày đầu tôi chỉ xem em là em gái không hơn không kém.
Ngày bé, em một câu chú ơi, hai câu chú à rồi dần lớn lên.
Năm em mười ba tuổi tôi đã không còn cảm nhận được thứ tình cảm mà bản thân luôn mặc niệm là tình anh em đó nữa.
Tôi biết em mười năm, còn thích em nếu tính đúng thì đến hiện tại đã được năm năm rồi bé con ạ.
Cô đưa cặp mắt long lanh sang khẽ nhìn hắn rồi lại cụp mắt nhìn xuống bàn tay cả hai đang lồng vào nhau kia khẽ bối rối.
Việc cô thích Lục Thế Minh là thật, cô cũng thích thầm chú ấy ba năm rồi.
Vì sợ bản thân bị cho là kẻ không hiểu chuyện lại co suy nghĩ không đứng đắng với anh em tốt của ba nên cô chọn cách trốn chạy.
Việc nghe con tim hay theo lí trí thì cô chọn lí trí, vì không muốn mất đi thứ tình cảm chú- cháu ấy nên cô đành giấu nhẹm đi tình cảm đơn phương vừa chớm nở ở trong lòng mà đề nghị đi du học.
Vốn tưởng đâu ở đất nước xa sôi này cô sẽ dần có cuộc sống mới, có cơ hội quen bao người mới thì sẽ dần quên đi thứ tình cảm sai lệch kia.
Nào ngờ mới sang Úc chẳng bao lâu, ông chú già kia bất ngờ có động thái lạ.
Nào là đổi cách xưng hô, nào là hay nhắn tin gọi điện cho cô với mức độ không phải dạng vừa làm cô cứ cảm thấy hai người cứ như người yêu hơn là chú-cháu.
Sợ bản thân lại sinh ra ảo tưởng nên cô tập quen các bạn mới.
Vừa thân được vài người bạn khác giới thì chưa bao lâu người ta lại chuyển trường hay chuyển lớp chẳng rõ nguyên do.
Sau vài lần chú sang đây cô đã thấy là lạ, đến hôm nay cô mới vỡ lẽ.
Thì ra người cô thầm thích cũng thích cô.
Hơn nữa còn là thích cô từ rất lâu về trước.
- Chú, thật sự thích cháu sao?
- Ừm.
Nghe một tiếng " ừm " ấy sao lòng cô vui quá.
Cứ nghĩ đó chỉ là cảm xúc nhất thời sẽ bỏ lỡ ở thanh xuân.
Thật không ngờ có một ngày lại thành sự thật.
Nhịn không được, cô lại tiếp tục hỏi.
- Chú ưu tú như thế, hoàn hảo như thế sao lại thích một cô nhóc như cháu? Cháu chẳng có gì cho chú cả, địa vị hay công việc gì đó lại càng không hơn nữa nhà cháu chỉ bán thuốc thôi...
Chưa để cô nói hết, ngón tay thon dài kia đã đưa lên môi chặn lại những lời sắp nói ra của cô.
Hắn dừng chân lại không đi nữa, kéo lấy bả vai cô quay lại đối diện với người mình nói.
- Thích là thích, chẳng có lí do gì cả.
Là tôi tự chúng tiếng sét ái tình của em nên thích không được à? Như em nói, tôi đã có tất cả thì cần em có gì nữa để làm gì.
Tôi cần em thôi.
Nhà em bán thuốc thì sau này tôi sẽ làm rễ nhà bán thuốc không phải là được rồi sao?
Nói một tràng dài hắn nhìn cô cười khẽ.
- Như em đã từng hứa, sau này sẽ nuôi cơm tôi.
Thiết nghĩ bây giờ em cũng nên chịu trách nhiệm là được rồi.
Em không được trốn, mau trả lời tôi đi.
Làm bạn gái tôi nhé?
Nhìn vào khuôn mặt điển trai đang tự mãn kia làm cô không khỏi lắc đầu.
Hình như là cô bị gài có đúng không? Cô là tự dâng mình lên miệng sói à?
- Chú à...!nhưng....!
- Không cho phép nhưng.
Tự nhiên bị nhìn chăm chăm như thế, cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc mắt đối mắt với hắn cả.
Ánh mắt nghiêm túc ấy chẳng ăn nhập với những câu nói ngã ngớn bông đùa vừa rồi làm cô hơi bối rối.
Hít vào một hơi thật sâu, cô mới từ tốn đưa ra quyết định.
- Được, cháu đồng ý.
Mong sau này chú chiếu cố bạn gái nhỏ như cháu nhiều hơn.
Nghe được câu trả lời đồng ý được thốt ra từ miệng cô làm hắn vui sướng đến sắp phát điên.
Vậy là kỉ niệm mười năm quen biết, trước khi cùng cô đón chào tuổi 18 thật hồng hắn cũng đã chính thức có được danh phận khi đi cạnh bên cô gái mà hắn dùng cả thanh xuân để yêu thích này.
Chẳng biết giấu niềm vui vào đâu, hắn liền nhanh tay dùng vòng tay khỏe khoắn của mình mà nhấc cô quay một vòng, ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướng.
Theo như khởi đầu tốt đẹp này, không bao lâu nữa hắn liền có thể rước nàng về dinh.
- Bạn gái nhỏ à.
Em nên sửa lại cách gọi đi.
Tôi không muốn làm chú của em nữa đâu mà.
Giọng nói nũng nịu của hắn cất lên làm cô không khỏi bật cười.
- Chú...!à nhầm anh.
Từ từ đã nhé, để cháu à quên, để em tập quen dần.
Nhưng gọi chú cũng hay mà, em thích gọi như thế.
- Anh già lắm sao?
Cô nghe hắn hỏi thế liền lắc đầu nguầy nguậy.
- Không, không già!
Nghe vậy hắn liền mĩm cười.
- Vậy đừng gọi anh là chú nữa nhé.
Cô nhìn hắn cười cười, tranh thủ lúc hắn không để ý buông tay mình ra bước lên một bước rồi nói.
- Dạ vâng.
Chú già của em.
Nói xong liền lè lưỡi trêu hắn rồi chạy đi.
…
…
…
tác giả: NĐ.
Chú Già Em YêuTác giả: Ngân ĐìnhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình12 năm trước... - Chú Minh...!chú Minh. Chú nhìn này, chú thấy cháu có xinh không? Vừa nói cô bé với gương mặt bầu bĩnh diện trên người chiếc váy màu hồng chạy tung tăng lại chỗ một người thanh niên. Lục Thế Minh nhíu mày nhìn bé con trong lòng mình không mặn không nhạt nói. - Xấu nha, Thẩm Nhược Giai cháu năm nay đã 9 tuổi rồi sao lại mặc váy còn là màu hồng nữa chứ, xấu chết được. Không phải khi không Lục Thế Minh lại chê Nhược Giai xấu cũng không phải ý của hắn là chê cô mà cái hắn chê chính là màu hồng chói lóa của chiếc váy kia. Quả thực xấu chết đi được. Bé con của hắn vốn dĩ đã có nét rất xinh nên diện quần áo nào cũng đẹp. Duy chỉ có màu hồng là trông xấu chết đi được. - Mà không phải chú dặn rồi sao, Nhược Giai phải gọi chú bằng anh cơ mà. Sau cứ chú hoài thế? Ba Thẩm đang ngồi bên cạnh xem xét bản kế hoạch vừa nhìn hắn tạch lưỡi. - Chú hơn con bé tận 12 tuổi, nó gọi bằng chú cũng đâu có sai. Nhưng mà chú chê con bé xấu, không sợ con bé giận chú à? Hắn nghe vậy nhìn cô đang… ( tiếp)- Chú....Hắn chăm chú nhìn cô một chút, lời nói thốt ra lại mang theo sự chân thành và vẻ mặt hết sức nghiêm túc.- Nhược Giai, đừng từ chối tôi có được không.Tôi thích em.Đã thích mười năm rồi.Nghe hắn nói mà cô há hốc mồm kinh ngạc.Mười năm trước...?- Chú...!chú, mười năm..., mười năm trước không phải cháu chỉ mới có tám tuổi sao?Ôi trời đất ơi, ông chú già nhà cô là tên biến thái hay yêu gâu xanh thế kia? Tám tuổi, là tám tuổi đó.Cô mới tám tuổi thì chú già đã 19 tuổi rồi.Sao chú ấy....Nhìn ánh mắt đoán già đoán non và bộ dạng ngốc nghếch của cô hắn khẽ bất lực thở dài.Hazzzzya..hắn đảm bảo cô nhóc này đang thầm nói xấu hắn đây mà.- Em đừng có nghĩ nữa.Ngày bé em quả thực rất xinh.Tôi lại được ba em chiếu cố rất nhiều, hay đến nhà em chơi.Gặp em ngay từ những ngày đầu tôi chỉ xem em là em gái không hơn không kém.Ngày bé, em một câu chú ơi, hai câu chú à rồi dần lớn lên.Năm em mười ba tuổi tôi đã không còn cảm nhận được thứ tình cảm mà bản thân luôn mặc niệm là tình anh em đó nữa.Tôi biết em mười năm, còn thích em nếu tính đúng thì đến hiện tại đã được năm năm rồi bé con ạ.Cô đưa cặp mắt long lanh sang khẽ nhìn hắn rồi lại cụp mắt nhìn xuống bàn tay cả hai đang lồng vào nhau kia khẽ bối rối.Việc cô thích Lục Thế Minh là thật, cô cũng thích thầm chú ấy ba năm rồi.Vì sợ bản thân bị cho là kẻ không hiểu chuyện lại co suy nghĩ không đứng đắng với anh em tốt của ba nên cô chọn cách trốn chạy.Việc nghe con tim hay theo lí trí thì cô chọn lí trí, vì không muốn mất đi thứ tình cảm chú- cháu ấy nên cô đành giấu nhẹm đi tình cảm đơn phương vừa chớm nở ở trong lòng mà đề nghị đi du học.Vốn tưởng đâu ở đất nước xa sôi này cô sẽ dần có cuộc sống mới, có cơ hội quen bao người mới thì sẽ dần quên đi thứ tình cảm sai lệch kia.Nào ngờ mới sang Úc chẳng bao lâu, ông chú già kia bất ngờ có động thái lạ.Nào là đổi cách xưng hô, nào là hay nhắn tin gọi điện cho cô với mức độ không phải dạng vừa làm cô cứ cảm thấy hai người cứ như người yêu hơn là chú-cháu.Sợ bản thân lại sinh ra ảo tưởng nên cô tập quen các bạn mới.Vừa thân được vài người bạn khác giới thì chưa bao lâu người ta lại chuyển trường hay chuyển lớp chẳng rõ nguyên do.Sau vài lần chú sang đây cô đã thấy là lạ, đến hôm nay cô mới vỡ lẽ.Thì ra người cô thầm thích cũng thích cô.Hơn nữa còn là thích cô từ rất lâu về trước.- Chú, thật sự thích cháu sao?- Ừm.Nghe một tiếng " ừm " ấy sao lòng cô vui quá.Cứ nghĩ đó chỉ là cảm xúc nhất thời sẽ bỏ lỡ ở thanh xuân.Thật không ngờ có một ngày lại thành sự thật.Nhịn không được, cô lại tiếp tục hỏi.- Chú ưu tú như thế, hoàn hảo như thế sao lại thích một cô nhóc như cháu? Cháu chẳng có gì cho chú cả, địa vị hay công việc gì đó lại càng không hơn nữa nhà cháu chỉ bán thuốc thôi...Chưa để cô nói hết, ngón tay thon dài kia đã đưa lên môi chặn lại những lời sắp nói ra của cô.Hắn dừng chân lại không đi nữa, kéo lấy bả vai cô quay lại đối diện với người mình nói.- Thích là thích, chẳng có lí do gì cả.Là tôi tự chúng tiếng sét ái tình của em nên thích không được à? Như em nói, tôi đã có tất cả thì cần em có gì nữa để làm gì.Tôi cần em thôi.Nhà em bán thuốc thì sau này tôi sẽ làm rễ nhà bán thuốc không phải là được rồi sao?Nói một tràng dài hắn nhìn cô cười khẽ.- Như em đã từng hứa, sau này sẽ nuôi cơm tôi.Thiết nghĩ bây giờ em cũng nên chịu trách nhiệm là được rồi.Em không được trốn, mau trả lời tôi đi.Làm bạn gái tôi nhé?Nhìn vào khuôn mặt điển trai đang tự mãn kia làm cô không khỏi lắc đầu.Hình như là cô bị gài có đúng không? Cô là tự dâng mình lên miệng sói à?- Chú à...!nhưng....!- Không cho phép nhưng.Tự nhiên bị nhìn chăm chăm như thế, cô chẳng còn cách nào khác ngoài việc mắt đối mắt với hắn cả.Ánh mắt nghiêm túc ấy chẳng ăn nhập với những câu nói ngã ngớn bông đùa vừa rồi làm cô hơi bối rối.Hít vào một hơi thật sâu, cô mới từ tốn đưa ra quyết định.- Được, cháu đồng ý.Mong sau này chú chiếu cố bạn gái nhỏ như cháu nhiều hơn.Nghe được câu trả lời đồng ý được thốt ra từ miệng cô làm hắn vui sướng đến sắp phát điên.Vậy là kỉ niệm mười năm quen biết, trước khi cùng cô đón chào tuổi 18 thật hồng hắn cũng đã chính thức có được danh phận khi đi cạnh bên cô gái mà hắn dùng cả thanh xuân để yêu thích này.Chẳng biết giấu niềm vui vào đâu, hắn liền nhanh tay dùng vòng tay khỏe khoắn của mình mà nhấc cô quay một vòng, ánh mắt không giấu nổi niềm vui sướng.Theo như khởi đầu tốt đẹp này, không bao lâu nữa hắn liền có thể rước nàng về dinh.- Bạn gái nhỏ à.Em nên sửa lại cách gọi đi.Tôi không muốn làm chú của em nữa đâu mà.Giọng nói nũng nịu của hắn cất lên làm cô không khỏi bật cười.- Chú...!à nhầm anh.Từ từ đã nhé, để cháu à quên, để em tập quen dần.Nhưng gọi chú cũng hay mà, em thích gọi như thế.- Anh già lắm sao?Cô nghe hắn hỏi thế liền lắc đầu nguầy nguậy.- Không, không già!Nghe vậy hắn liền mĩm cười.- Vậy đừng gọi anh là chú nữa nhé.Cô nhìn hắn cười cười, tranh thủ lúc hắn không để ý buông tay mình ra bước lên một bước rồi nói.- Dạ vâng.Chú già của em.Nói xong liền lè lưỡi trêu hắn rồi chạy đi.………tác giả: NĐ.