Tác giả:

-Aaaaaaa. Vương Bá, nếu ta chết, dù có làm ma ta cũng sẽ không bao giờ để cho ngươi sống yên ổn. Trong một toà cung điện đã cũ nát, giọng một nữ nhân vang lên. Chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ biết nàng đã bị đám người trong này hành hạ như thế nào. Nàng bị chúng trói chặt trên chiếc cọc bằng gỗ. Bộ quần áo rách rưới, cả thân thể chằng chịt những vết thương. Những vết thương ấy thậm chí còn đang rỉ máu. Gương mặt vốn xinh đẹp nay cũng đã bị những vết đánh đập, vết máu kia làm cho xấu đi. Nam nhân tên Vương Bá ở phía trước bỗng tiến gần về phía nàng. Bàn tay to lớn, thô bạo của hắn bóp chặt chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng. Hắn nở nụ cười đầy kinh tởm: -Ngươi nghĩ ngươi có thể làm được gì khi không có ta? Hahaha! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Vương Bá giơ cánh tay toan muốn dạy dỗ lại nàng, bên ngoài bất ngờ phát ra một giọng nói lạnh đến thấu xương: -Dừng lại. Tiếp theo đó là bóng dáng của một nam nhân bước vào, chàng mặc bộ cổ phục màu đen trông vừa cao ngạo lại vừa độc ác. Ánh mắt đằng đằng sát…

Chương 62: 62: Người Tình Kiếp Trước

Vương Gia Ta Trùng Sinh Là Để Yêu Ngài!Tác giả: Huynh HuyhtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh-Aaaaaaa. Vương Bá, nếu ta chết, dù có làm ma ta cũng sẽ không bao giờ để cho ngươi sống yên ổn. Trong một toà cung điện đã cũ nát, giọng một nữ nhân vang lên. Chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ biết nàng đã bị đám người trong này hành hạ như thế nào. Nàng bị chúng trói chặt trên chiếc cọc bằng gỗ. Bộ quần áo rách rưới, cả thân thể chằng chịt những vết thương. Những vết thương ấy thậm chí còn đang rỉ máu. Gương mặt vốn xinh đẹp nay cũng đã bị những vết đánh đập, vết máu kia làm cho xấu đi. Nam nhân tên Vương Bá ở phía trước bỗng tiến gần về phía nàng. Bàn tay to lớn, thô bạo của hắn bóp chặt chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng. Hắn nở nụ cười đầy kinh tởm: -Ngươi nghĩ ngươi có thể làm được gì khi không có ta? Hahaha! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Vương Bá giơ cánh tay toan muốn dạy dỗ lại nàng, bên ngoài bất ngờ phát ra một giọng nói lạnh đến thấu xương: -Dừng lại. Tiếp theo đó là bóng dáng của một nam nhân bước vào, chàng mặc bộ cổ phục màu đen trông vừa cao ngạo lại vừa độc ác. Ánh mắt đằng đằng sát… -Đợi em học xong, chúng ta kết hôn được không? Anh thật sự rất muốn kết hôn với em.Lời cầu hôn bất ngờ của Dương Lục khiến Ái Nhược Lam rơi vào trầm tư.Cô bắt đầu lạc vào trong chính những dòng suy nghĩ của bản thân.Cô không biết anh nói như vậy là vì anh thật sự yêu cô hay chỉ là muốn chọc tức người phụ nữ tên Hoa Chi Hà kia.Thấy cô im lặng, Dương Lục cũng không muốn làm khó cô liền lên tiếng:-Không cần phải trả lời vội đâu.Em cứ suy nghĩ thật kĩ đi.Anh đợi em!Buổi tối hôm ấy, Ái Nhược Lam rơi vào một giấc mơ.Giấc mơ ấy chân thực đến lạ thường.Khung cảnh trong giấc mơ giống như trong những bộ phim cổ trang mà cô thường xem.Và cô đã thấy Dương Lục trong bộ y phục màu trắng cùng mái tóc dài.Anh nhìn cô bằng đôi mắt trìu mến, giọng anh ấm áp gọi tên cô:-Nhược Lam!Trong mơ, cô cũng rất tự nhiên chạy đến ôm lấy anh.Giữa hai người dường như không có một chút khoảng cách nào hết.Và rồi những hình ảnh hạnh phúc của Dương Lục và cô cứ dần dần xuất hiện.Từ những cái ôm đến nụ hôn ngọt ngào, từ những câu nói quan tâm đến những lời yêu thương.Tỉnh dậy sau giấc mơ ấy, Ái Nhược Lam nhìn mọi thứ xung quanh mình.Giấc mơ đêm hôm qua cũng thật là khó hiểu.Tự nhiên cô lại mơ thấy những thứ không hề có thật như vậy.Nhưng mà không thể phủ nhận rằng cô ở trong mơ rất hạnh phúc.Cô được Dương Lục yêu thương và chăm sóc vô cùng cẩn thận.Và ở đó với anh cô chính là duy nhất.Những ngày tiếp theo, Ái Nhược Lam luôn mơ đến giấc mơ ấy.Cô bắt đầu lo lắng thật rồi.-Hạ Hạ, dạo này tớ hay nằm mơ về một thứ rất lạ.-Sao vậy?-Tớ luôn mơ một giấc mơ, nó cứ lặp đi lặp lại.Mọi thứ trong ấy đều rất thân thuộc với tớ.Trong đó có một anh chàng luôn xuất hiện đều đặn.Anh ấy cũng rất yêu thương tớ.Giang Hạ nhíu mày.Cô bắt đầu suy nghĩ về lời nói của Ái Nhược Lam.Sau một hồi suy nghĩ, cô vội nói:-Liệu có khi nào là...duyên âm không?-Duyên âm?-Cậu không biết gì sao? Dạo này tớ thấy có nhiều trường hợp người tình kiếp trước tìm về đó.Ái Nhược Lam vẫn không hiểu lắm liền hỏi:-Người tình kiếp trước sao?-Ừm.Cậu không biết gì sao? Để tớ nói thế này cho cậu dễ hiểu nhé.Chàng trai trong giấc mơ mà cậu mơ thấy chính là người yêu hoặc chồng của cậu ở kiếp trước.Hai người chắc chắn đã trải qua một cuộc tình ngọt ngào.Sau này sau khi hai cậu không còn sống nữa, cậu đã siêu thoát và trở thành Ái Nhược Lam của kiếp này còn người con trai kia thì không.Trong lòng anh ấy vẫn luôn nhung nhớ và vương vấn về cậu nên đã sử dụng giấc mơ để có thể đến ở bên cậu.Cậu hiểu rồi chứ?Ái Nhược Lam không tin những câu chuyện ma quỷ này lắm nhưng vẫn hỏi tiếp:-Vậy duyên âm có ảnh hưởng gì đến tớ không?-Thông thường là không.Họ chỉ là nhớ cậu quá nên mới xuất hiện thôi.Nhưng nếu cậu có biểu hiện gì khác thường quá thì nên tới chỗ của các pháp sư họ sẽ giúp cậu loại bỏ duyên âm ấy.Mà người con trai trong giấc mơ của cậu có đẹp trai không vậy?Suy nghĩ một chút, Ái Nhược Lam khẽ gật đầu.Giang Hạ thấy vậy lại càng phấn khích hơn:-Hai người có những hành động gì thân mật với nhau không?Ái Nhược Lam nghe câu hỏi này hai gò má liền đỏ bừng, bắt đầu lúng túng:-Không...không có! Cậu đừng suy nghĩ bậy.Giang Hạ thấy khuôn mặt xấu hổ của Ái Nhược Lam liền biết được ngay những câu chuyện đã xảy ra không hề đơn giản như Ái Nhược Lam nói.Nói cho cùng hai người chơi với nhau cũng đã lâu như vậy rồi, Giang Hạ cô đây còn không thể hiểu nổi người bạn thân của mình sao?-Lam Lam cậu nói dối.Khuôn mặt của cậu viết rõ chữ "nói dối" rồi đó.Cậu còn muốn lừa mình sao?Ái Nhược Lam vội vã chạy về chỗ ngồi của mình.Cánh tay nhỏ còn không quên phẩy phẩy phủ nhận:-Không có! Không có thật mà.Tớ về chỗ đây.Bye bye!Ngồi xuống ghế, trong đầu Ái Nhược Lam luôn xuất hiện lại những câu nói của Giang Hạ."Người tình kiếp trước...rất yêu mình sao?"

Vương Gia Ta Trùng Sinh Là Để Yêu Ngài!Tác giả: Huynh HuyhtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh-Aaaaaaa. Vương Bá, nếu ta chết, dù có làm ma ta cũng sẽ không bao giờ để cho ngươi sống yên ổn. Trong một toà cung điện đã cũ nát, giọng một nữ nhân vang lên. Chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ biết nàng đã bị đám người trong này hành hạ như thế nào. Nàng bị chúng trói chặt trên chiếc cọc bằng gỗ. Bộ quần áo rách rưới, cả thân thể chằng chịt những vết thương. Những vết thương ấy thậm chí còn đang rỉ máu. Gương mặt vốn xinh đẹp nay cũng đã bị những vết đánh đập, vết máu kia làm cho xấu đi. Nam nhân tên Vương Bá ở phía trước bỗng tiến gần về phía nàng. Bàn tay to lớn, thô bạo của hắn bóp chặt chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng. Hắn nở nụ cười đầy kinh tởm: -Ngươi nghĩ ngươi có thể làm được gì khi không có ta? Hahaha! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Vương Bá giơ cánh tay toan muốn dạy dỗ lại nàng, bên ngoài bất ngờ phát ra một giọng nói lạnh đến thấu xương: -Dừng lại. Tiếp theo đó là bóng dáng của một nam nhân bước vào, chàng mặc bộ cổ phục màu đen trông vừa cao ngạo lại vừa độc ác. Ánh mắt đằng đằng sát… -Đợi em học xong, chúng ta kết hôn được không? Anh thật sự rất muốn kết hôn với em.Lời cầu hôn bất ngờ của Dương Lục khiến Ái Nhược Lam rơi vào trầm tư.Cô bắt đầu lạc vào trong chính những dòng suy nghĩ của bản thân.Cô không biết anh nói như vậy là vì anh thật sự yêu cô hay chỉ là muốn chọc tức người phụ nữ tên Hoa Chi Hà kia.Thấy cô im lặng, Dương Lục cũng không muốn làm khó cô liền lên tiếng:-Không cần phải trả lời vội đâu.Em cứ suy nghĩ thật kĩ đi.Anh đợi em!Buổi tối hôm ấy, Ái Nhược Lam rơi vào một giấc mơ.Giấc mơ ấy chân thực đến lạ thường.Khung cảnh trong giấc mơ giống như trong những bộ phim cổ trang mà cô thường xem.Và cô đã thấy Dương Lục trong bộ y phục màu trắng cùng mái tóc dài.Anh nhìn cô bằng đôi mắt trìu mến, giọng anh ấm áp gọi tên cô:-Nhược Lam!Trong mơ, cô cũng rất tự nhiên chạy đến ôm lấy anh.Giữa hai người dường như không có một chút khoảng cách nào hết.Và rồi những hình ảnh hạnh phúc của Dương Lục và cô cứ dần dần xuất hiện.Từ những cái ôm đến nụ hôn ngọt ngào, từ những câu nói quan tâm đến những lời yêu thương.Tỉnh dậy sau giấc mơ ấy, Ái Nhược Lam nhìn mọi thứ xung quanh mình.Giấc mơ đêm hôm qua cũng thật là khó hiểu.Tự nhiên cô lại mơ thấy những thứ không hề có thật như vậy.Nhưng mà không thể phủ nhận rằng cô ở trong mơ rất hạnh phúc.Cô được Dương Lục yêu thương và chăm sóc vô cùng cẩn thận.Và ở đó với anh cô chính là duy nhất.Những ngày tiếp theo, Ái Nhược Lam luôn mơ đến giấc mơ ấy.Cô bắt đầu lo lắng thật rồi.-Hạ Hạ, dạo này tớ hay nằm mơ về một thứ rất lạ.-Sao vậy?-Tớ luôn mơ một giấc mơ, nó cứ lặp đi lặp lại.Mọi thứ trong ấy đều rất thân thuộc với tớ.Trong đó có một anh chàng luôn xuất hiện đều đặn.Anh ấy cũng rất yêu thương tớ.Giang Hạ nhíu mày.Cô bắt đầu suy nghĩ về lời nói của Ái Nhược Lam.Sau một hồi suy nghĩ, cô vội nói:-Liệu có khi nào là...duyên âm không?-Duyên âm?-Cậu không biết gì sao? Dạo này tớ thấy có nhiều trường hợp người tình kiếp trước tìm về đó.Ái Nhược Lam vẫn không hiểu lắm liền hỏi:-Người tình kiếp trước sao?-Ừm.Cậu không biết gì sao? Để tớ nói thế này cho cậu dễ hiểu nhé.Chàng trai trong giấc mơ mà cậu mơ thấy chính là người yêu hoặc chồng của cậu ở kiếp trước.Hai người chắc chắn đã trải qua một cuộc tình ngọt ngào.Sau này sau khi hai cậu không còn sống nữa, cậu đã siêu thoát và trở thành Ái Nhược Lam của kiếp này còn người con trai kia thì không.Trong lòng anh ấy vẫn luôn nhung nhớ và vương vấn về cậu nên đã sử dụng giấc mơ để có thể đến ở bên cậu.Cậu hiểu rồi chứ?Ái Nhược Lam không tin những câu chuyện ma quỷ này lắm nhưng vẫn hỏi tiếp:-Vậy duyên âm có ảnh hưởng gì đến tớ không?-Thông thường là không.Họ chỉ là nhớ cậu quá nên mới xuất hiện thôi.Nhưng nếu cậu có biểu hiện gì khác thường quá thì nên tới chỗ của các pháp sư họ sẽ giúp cậu loại bỏ duyên âm ấy.Mà người con trai trong giấc mơ của cậu có đẹp trai không vậy?Suy nghĩ một chút, Ái Nhược Lam khẽ gật đầu.Giang Hạ thấy vậy lại càng phấn khích hơn:-Hai người có những hành động gì thân mật với nhau không?Ái Nhược Lam nghe câu hỏi này hai gò má liền đỏ bừng, bắt đầu lúng túng:-Không...không có! Cậu đừng suy nghĩ bậy.Giang Hạ thấy khuôn mặt xấu hổ của Ái Nhược Lam liền biết được ngay những câu chuyện đã xảy ra không hề đơn giản như Ái Nhược Lam nói.Nói cho cùng hai người chơi với nhau cũng đã lâu như vậy rồi, Giang Hạ cô đây còn không thể hiểu nổi người bạn thân của mình sao?-Lam Lam cậu nói dối.Khuôn mặt của cậu viết rõ chữ "nói dối" rồi đó.Cậu còn muốn lừa mình sao?Ái Nhược Lam vội vã chạy về chỗ ngồi của mình.Cánh tay nhỏ còn không quên phẩy phẩy phủ nhận:-Không có! Không có thật mà.Tớ về chỗ đây.Bye bye!Ngồi xuống ghế, trong đầu Ái Nhược Lam luôn xuất hiện lại những câu nói của Giang Hạ."Người tình kiếp trước...rất yêu mình sao?"

Vương Gia Ta Trùng Sinh Là Để Yêu Ngài!Tác giả: Huynh HuyhtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh-Aaaaaaa. Vương Bá, nếu ta chết, dù có làm ma ta cũng sẽ không bao giờ để cho ngươi sống yên ổn. Trong một toà cung điện đã cũ nát, giọng một nữ nhân vang lên. Chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ biết nàng đã bị đám người trong này hành hạ như thế nào. Nàng bị chúng trói chặt trên chiếc cọc bằng gỗ. Bộ quần áo rách rưới, cả thân thể chằng chịt những vết thương. Những vết thương ấy thậm chí còn đang rỉ máu. Gương mặt vốn xinh đẹp nay cũng đã bị những vết đánh đập, vết máu kia làm cho xấu đi. Nam nhân tên Vương Bá ở phía trước bỗng tiến gần về phía nàng. Bàn tay to lớn, thô bạo của hắn bóp chặt chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng. Hắn nở nụ cười đầy kinh tởm: -Ngươi nghĩ ngươi có thể làm được gì khi không có ta? Hahaha! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Vương Bá giơ cánh tay toan muốn dạy dỗ lại nàng, bên ngoài bất ngờ phát ra một giọng nói lạnh đến thấu xương: -Dừng lại. Tiếp theo đó là bóng dáng của một nam nhân bước vào, chàng mặc bộ cổ phục màu đen trông vừa cao ngạo lại vừa độc ác. Ánh mắt đằng đằng sát… -Đợi em học xong, chúng ta kết hôn được không? Anh thật sự rất muốn kết hôn với em.Lời cầu hôn bất ngờ của Dương Lục khiến Ái Nhược Lam rơi vào trầm tư.Cô bắt đầu lạc vào trong chính những dòng suy nghĩ của bản thân.Cô không biết anh nói như vậy là vì anh thật sự yêu cô hay chỉ là muốn chọc tức người phụ nữ tên Hoa Chi Hà kia.Thấy cô im lặng, Dương Lục cũng không muốn làm khó cô liền lên tiếng:-Không cần phải trả lời vội đâu.Em cứ suy nghĩ thật kĩ đi.Anh đợi em!Buổi tối hôm ấy, Ái Nhược Lam rơi vào một giấc mơ.Giấc mơ ấy chân thực đến lạ thường.Khung cảnh trong giấc mơ giống như trong những bộ phim cổ trang mà cô thường xem.Và cô đã thấy Dương Lục trong bộ y phục màu trắng cùng mái tóc dài.Anh nhìn cô bằng đôi mắt trìu mến, giọng anh ấm áp gọi tên cô:-Nhược Lam!Trong mơ, cô cũng rất tự nhiên chạy đến ôm lấy anh.Giữa hai người dường như không có một chút khoảng cách nào hết.Và rồi những hình ảnh hạnh phúc của Dương Lục và cô cứ dần dần xuất hiện.Từ những cái ôm đến nụ hôn ngọt ngào, từ những câu nói quan tâm đến những lời yêu thương.Tỉnh dậy sau giấc mơ ấy, Ái Nhược Lam nhìn mọi thứ xung quanh mình.Giấc mơ đêm hôm qua cũng thật là khó hiểu.Tự nhiên cô lại mơ thấy những thứ không hề có thật như vậy.Nhưng mà không thể phủ nhận rằng cô ở trong mơ rất hạnh phúc.Cô được Dương Lục yêu thương và chăm sóc vô cùng cẩn thận.Và ở đó với anh cô chính là duy nhất.Những ngày tiếp theo, Ái Nhược Lam luôn mơ đến giấc mơ ấy.Cô bắt đầu lo lắng thật rồi.-Hạ Hạ, dạo này tớ hay nằm mơ về một thứ rất lạ.-Sao vậy?-Tớ luôn mơ một giấc mơ, nó cứ lặp đi lặp lại.Mọi thứ trong ấy đều rất thân thuộc với tớ.Trong đó có một anh chàng luôn xuất hiện đều đặn.Anh ấy cũng rất yêu thương tớ.Giang Hạ nhíu mày.Cô bắt đầu suy nghĩ về lời nói của Ái Nhược Lam.Sau một hồi suy nghĩ, cô vội nói:-Liệu có khi nào là...duyên âm không?-Duyên âm?-Cậu không biết gì sao? Dạo này tớ thấy có nhiều trường hợp người tình kiếp trước tìm về đó.Ái Nhược Lam vẫn không hiểu lắm liền hỏi:-Người tình kiếp trước sao?-Ừm.Cậu không biết gì sao? Để tớ nói thế này cho cậu dễ hiểu nhé.Chàng trai trong giấc mơ mà cậu mơ thấy chính là người yêu hoặc chồng của cậu ở kiếp trước.Hai người chắc chắn đã trải qua một cuộc tình ngọt ngào.Sau này sau khi hai cậu không còn sống nữa, cậu đã siêu thoát và trở thành Ái Nhược Lam của kiếp này còn người con trai kia thì không.Trong lòng anh ấy vẫn luôn nhung nhớ và vương vấn về cậu nên đã sử dụng giấc mơ để có thể đến ở bên cậu.Cậu hiểu rồi chứ?Ái Nhược Lam không tin những câu chuyện ma quỷ này lắm nhưng vẫn hỏi tiếp:-Vậy duyên âm có ảnh hưởng gì đến tớ không?-Thông thường là không.Họ chỉ là nhớ cậu quá nên mới xuất hiện thôi.Nhưng nếu cậu có biểu hiện gì khác thường quá thì nên tới chỗ của các pháp sư họ sẽ giúp cậu loại bỏ duyên âm ấy.Mà người con trai trong giấc mơ của cậu có đẹp trai không vậy?Suy nghĩ một chút, Ái Nhược Lam khẽ gật đầu.Giang Hạ thấy vậy lại càng phấn khích hơn:-Hai người có những hành động gì thân mật với nhau không?Ái Nhược Lam nghe câu hỏi này hai gò má liền đỏ bừng, bắt đầu lúng túng:-Không...không có! Cậu đừng suy nghĩ bậy.Giang Hạ thấy khuôn mặt xấu hổ của Ái Nhược Lam liền biết được ngay những câu chuyện đã xảy ra không hề đơn giản như Ái Nhược Lam nói.Nói cho cùng hai người chơi với nhau cũng đã lâu như vậy rồi, Giang Hạ cô đây còn không thể hiểu nổi người bạn thân của mình sao?-Lam Lam cậu nói dối.Khuôn mặt của cậu viết rõ chữ "nói dối" rồi đó.Cậu còn muốn lừa mình sao?Ái Nhược Lam vội vã chạy về chỗ ngồi của mình.Cánh tay nhỏ còn không quên phẩy phẩy phủ nhận:-Không có! Không có thật mà.Tớ về chỗ đây.Bye bye!Ngồi xuống ghế, trong đầu Ái Nhược Lam luôn xuất hiện lại những câu nói của Giang Hạ."Người tình kiếp trước...rất yêu mình sao?"

Chương 62: 62: Người Tình Kiếp Trước