Tịch Hy cho người tìm hiểu biết Tịch Trí đang ở khách sạn. Ngay lập tức cô đích thân lái xe tới tìm em trai. Kim Ưng lo sợ lái xe đuổi theo, đi theo nhị tiểu thư bao năm, anh biết nhất định sẽ có chuyện. Đúng lúc Tịch Hy tới sảnh khách sạn thấy em mình vút qua rất nhanh, trên đường khá nhiều phương tiện, mất vài phút cô mới bắt kịp. Tịch Trí vừa tỉnh dậy sau một đêm say, cậu không để ý chiếc xe thể thao trắng bám đuôi mình. Tới khi Tịch Hy đánh lái sang làn, phanh gấp chắn ngay trước mặt thì Tịch Trí mới sợ hãi. Anh không sợ hai chiếc xe đâm nhau, mà sợ chủ của chiếc xe trước mặt. Chiếc xe trắng phanh tới mức tạo cả một vệt dài đen trên mặt đường, còn toé cả lửa. Nhìn thấy Tịch Hy đang lẳng lặng mở cốp cầm chiếc gậy bóng chày ra, Tịch Trí co rúm bấm khoá cửa xe. - Chết tiệt, mình lại gây ra chuyện gì rồi sao! Tịch Hy gõ cửa ra lệnh: - MỞ CỬA? Tịch Trí thấy chị nghiến răng nhìn mình chằm chằm đầy sát khí, anh chỉ lắc lắc đầu: - Em ...không mở đâu? Không nhiều lời, dứt khoát, Tịch Hy…
Chương 5: 5: Trong Nguy Có Cơ
Ngang Tài Ngang SứcTác giả: Hoa Tiểu LêTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTịch Hy cho người tìm hiểu biết Tịch Trí đang ở khách sạn. Ngay lập tức cô đích thân lái xe tới tìm em trai. Kim Ưng lo sợ lái xe đuổi theo, đi theo nhị tiểu thư bao năm, anh biết nhất định sẽ có chuyện. Đúng lúc Tịch Hy tới sảnh khách sạn thấy em mình vút qua rất nhanh, trên đường khá nhiều phương tiện, mất vài phút cô mới bắt kịp. Tịch Trí vừa tỉnh dậy sau một đêm say, cậu không để ý chiếc xe thể thao trắng bám đuôi mình. Tới khi Tịch Hy đánh lái sang làn, phanh gấp chắn ngay trước mặt thì Tịch Trí mới sợ hãi. Anh không sợ hai chiếc xe đâm nhau, mà sợ chủ của chiếc xe trước mặt. Chiếc xe trắng phanh tới mức tạo cả một vệt dài đen trên mặt đường, còn toé cả lửa. Nhìn thấy Tịch Hy đang lẳng lặng mở cốp cầm chiếc gậy bóng chày ra, Tịch Trí co rúm bấm khoá cửa xe. - Chết tiệt, mình lại gây ra chuyện gì rồi sao! Tịch Hy gõ cửa ra lệnh: - MỞ CỬA? Tịch Trí thấy chị nghiến răng nhìn mình chằm chằm đầy sát khí, anh chỉ lắc lắc đầu: - Em ...không mở đâu? Không nhiều lời, dứt khoát, Tịch Hy… Y như dự đoán, trong cuộc họp, Tịch Hy chỉ biết đứng im chịu trận, xin lỗi và hứa hẹn thời gian một tuần để xoay chuyển tình thế.Các trưởng bối nể tình nên đồng ý, dù sao, Tịch Hy trong mắt họ là một người tài năng.Tiễn các cổ đông lớn ra khỏi phòng họp xong, nụ cười gượng gạo của cô ngay lập tức vụt tắt.Cô điềm tĩnh nhìn Tịch Văn không một cái chớp mắt:- Tôi không phải sợ anh, tôi chưa muốn động vào thôi.Đừng thách thức tôi, lo cho mình đi.Nể tình bố, tôi chưa đạp đổ cái ghế tổng giám đốc của anh thì hãy tem tém lại.Rồi cô ném cho Tịch Văn ánh mắt khinh thường mới rời đi.Tịch Văn thấy cô bị làm khó thì hả dạ, nhưng lời vừa rồi làm anh ta chột dạ.Tịch Hy lấy đâu ra cái tự tin lúc này mà cảnh cáo cứ như nắm thóp được anh vậy.Đúng là giờ Tịch Hy không thèm để ý đến Tịch Văn.Lúc ở chỗ Vân Trì, cô ra xe đã bị Cố Hải đuổi theo đưa cho một tập tài liêụ.Nói là phòng lúc cấp thiết.Cô mở ra xem, kinh ngạc một hồi.Tịch Văn bình thường cao cao tại thượng, tỏ ra mình này nọ, lại có một đứa con ngoài giá thú.Ở cái giới thượng lưu này, chuyện ngoại tình như cơm bữa, nhưng để lại hậu quả như này thì đúng là ngu xuẩn.Tịch Văn còn phải nhờ nhiều nhà vợ mới được như hiện tại, tuy nhiên chị dâu đã cưới mấy năm chưa có con.Nếu để vụ này truyền ra ngoài, anh ta nhất định sẽ thê thảm.Tịch Hy phải tìm cách một tuần nhận được cái gật đầu của Tần Lãnh.Kể cả anh ta không lấy cô, thì cô cũng phải khiến anh ta đầu tư một khoản lớn vào Tịch thị.Chỉ cần tin Tần gia liên hợp với Tịch gia thôi cũng khiến công ty cô thêm uy tín và giá cổ phiếu ổn định lại.Suy tính một lúc, cô gọi điện cho Tần phu nhân đồng ý xem mắt.Tuy cảm thấy hơi mất giá nhưng Tịch Hy không còn cách nào tốt hơn.Dù Vân Trì sẵn sàng vung tài lực để cứu cánh cô, nhưng cô biết cô phải đền ơn bằng chính bản thân mình.Sao cô có thể nhận lấy thứ Vân Trì phải đổ bao mồ hôi và máu để có được.Rồi lại chễm chệ ở bên anh khi mà cô không có tình yêu.Như thế là bất công với Vân Trì.***Tần Lãnh ngày nào cũng nghe mẹ giục đi xem mắt.Khi bà nói tới cái tên Tịch Hy sắp tới sẽ gặp anh, anh có chút ấn tượng.Ai cũng nghe về huyền thoại nữ tổng tài nổi như cồn của giới giải trí này.Hơn nữa, Tần phu nhân kể với anh về cô nhiều hơn những cô gái khác.Nhấp một ngụm trà đặc, anh nhàn nhạt đáp:- Con sẽ gặp cô ấy.Mẹ sắp xếp đi ạ!Lần đầu thấy Tần Lãnh chủ động nhận lời đi xem mắt, Tần phu nhân vui mừng còn không kịp.Quả thực, anh muốn trực tiếp gặp xem cô gái này có gì thú vị.Dĩ nhiên anh biết, cô ấy sẽ có ý đồ với mình.Nhưng anh vẫn muốn thử.***Về căn hộ riêng thì trời đã tối.Tịch Hy không lạ khi thấy Tịch Trí ở đây.Cô không ở Tịch gia vì Tịch Văn đang ở đó.Cô không muốn phải tốn thời gian công sức để đối phó mấy chuyện vặt vãnh ở nhà với anh ta.- Nói!Cô thậm chí chỉ liếc qua Tịch Trí một cái, rồi đi lại tủ rượu, mở một chai rồi rót thứ chất lỏng màu hổ phách ra ly.Vốn cô định bảo em trai uống cùng, nhưng nghĩ về vết thương lúc sáng, cô lại thôi.- Chị, uống rượu không tốt đâu!- Vì ai mà chị phải thế?- Chị Hy, em xin lỗi, em xin hứa sẽ không làm chị phiền lòng nữa.Em biết chị đã vất vả bao nhiêu, đều do em, em sai rồi.Đây sẽ là lần cuối em gây phiền phức cho chị.Tịch Trí cúi gằm mặt, không dám thở mạnh.Tịch Hy đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, chỉ lạnh lùng đáp:- Tới rồi thì ở đây một hôm luôn đi.Giờ em cũng đang bị cánh săn tin tìm chụp ảnh.Tịch Hy không dễ nguôi ngoai được, bởi lần này có thể cô phải hi sinh chính bản thân mình.Chỉ mong rằng, trong nguy sẽ có cơ!.
Y như dự đoán, trong cuộc họp, Tịch Hy chỉ biết đứng im chịu trận, xin lỗi và hứa hẹn thời gian một tuần để xoay chuyển tình thế.
Các trưởng bối nể tình nên đồng ý, dù sao, Tịch Hy trong mắt họ là một người tài năng.
Tiễn các cổ đông lớn ra khỏi phòng họp xong, nụ cười gượng gạo của cô ngay lập tức vụt tắt.
Cô điềm tĩnh nhìn Tịch Văn không một cái chớp mắt:
- Tôi không phải sợ anh, tôi chưa muốn động vào thôi.
Đừng thách thức tôi, lo cho mình đi.
Nể tình bố, tôi chưa đạp đổ cái ghế tổng giám đốc của anh thì hãy tem tém lại.
Rồi cô ném cho Tịch Văn ánh mắt khinh thường mới rời đi.
Tịch Văn thấy cô bị làm khó thì hả dạ, nhưng lời vừa rồi làm anh ta chột dạ.
Tịch Hy lấy đâu ra cái tự tin lúc này mà cảnh cáo cứ như nắm thóp được anh vậy.
Đúng là giờ Tịch Hy không thèm để ý đến Tịch Văn.
Lúc ở chỗ Vân Trì, cô ra xe đã bị Cố Hải đuổi theo đưa cho một tập tài liêụ.
Nói là phòng lúc cấp thiết.
Cô mở ra xem, kinh ngạc một hồi.
Tịch Văn bình thường cao cao tại thượng, tỏ ra mình này nọ, lại có một đứa con ngoài giá thú.
Ở cái giới thượng lưu này, chuyện ngoại tình như cơm bữa, nhưng để lại hậu quả như này thì đúng là ngu xuẩn.
Tịch Văn còn phải nhờ nhiều nhà vợ mới được như hiện tại, tuy nhiên chị dâu đã cưới mấy năm chưa có con.
Nếu để vụ này truyền ra ngoài, anh ta nhất định sẽ thê thảm.
Tịch Hy phải tìm cách một tuần nhận được cái gật đầu của Tần Lãnh.
Kể cả anh ta không lấy cô, thì cô cũng phải khiến anh ta đầu tư một khoản lớn vào Tịch thị.
Chỉ cần tin Tần gia liên hợp với Tịch gia thôi cũng khiến công ty cô thêm uy tín và giá cổ phiếu ổn định lại.
Suy tính một lúc, cô gọi điện cho Tần phu nhân đồng ý xem mắt.
Tuy cảm thấy hơi mất giá nhưng Tịch Hy không còn cách nào tốt hơn.
Dù Vân Trì sẵn sàng vung tài lực để cứu cánh cô, nhưng cô biết cô phải đền ơn bằng chính bản thân mình.
Sao cô có thể nhận lấy thứ Vân Trì phải đổ bao mồ hôi và máu để có được.
Rồi lại chễm chệ ở bên anh khi mà cô không có tình yêu.
Như thế là bất công với Vân Trì.
***
Tần Lãnh ngày nào cũng nghe mẹ giục đi xem mắt.
Khi bà nói tới cái tên Tịch Hy sắp tới sẽ gặp anh, anh có chút ấn tượng.
Ai cũng nghe về huyền thoại nữ tổng tài nổi như cồn của giới giải trí này.
Hơn nữa, Tần phu nhân kể với anh về cô nhiều hơn những cô gái khác.
Nhấp một ngụm trà đặc, anh nhàn nhạt đáp:
- Con sẽ gặp cô ấy.
Mẹ sắp xếp đi ạ!
Lần đầu thấy Tần Lãnh chủ động nhận lời đi xem mắt, Tần phu nhân vui mừng còn không kịp.
Quả thực, anh muốn trực tiếp gặp xem cô gái này có gì thú vị.
Dĩ nhiên anh biết, cô ấy sẽ có ý đồ với mình.
Nhưng anh vẫn muốn thử.
***
Về căn hộ riêng thì trời đã tối.
Tịch Hy không lạ khi thấy Tịch Trí ở đây.
Cô không ở Tịch gia vì Tịch Văn đang ở đó.
Cô không muốn phải tốn thời gian công sức để đối phó mấy chuyện vặt vãnh ở nhà với anh ta.
- Nói!
Cô thậm chí chỉ liếc qua Tịch Trí một cái, rồi đi lại tủ rượu, mở một chai rồi rót thứ chất lỏng màu hổ phách ra ly.
Vốn cô định bảo em trai uống cùng, nhưng nghĩ về vết thương lúc sáng, cô lại thôi.
- Chị, uống rượu không tốt đâu!
- Vì ai mà chị phải thế?
- Chị Hy, em xin lỗi, em xin hứa sẽ không làm chị phiền lòng nữa.
Em biết chị đã vất vả bao nhiêu, đều do em, em sai rồi.
Đây sẽ là lần cuối em gây phiền phức cho chị.
Tịch Trí cúi gằm mặt, không dám thở mạnh.
Tịch Hy đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, chỉ lạnh lùng đáp:
- Tới rồi thì ở đây một hôm luôn đi.
Giờ em cũng đang bị cánh săn tin tìm chụp ảnh.
Tịch Hy không dễ nguôi ngoai được, bởi lần này có thể cô phải hi sinh chính bản thân mình.
Chỉ mong rằng, trong nguy sẽ có cơ!.
Ngang Tài Ngang SứcTác giả: Hoa Tiểu LêTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngTịch Hy cho người tìm hiểu biết Tịch Trí đang ở khách sạn. Ngay lập tức cô đích thân lái xe tới tìm em trai. Kim Ưng lo sợ lái xe đuổi theo, đi theo nhị tiểu thư bao năm, anh biết nhất định sẽ có chuyện. Đúng lúc Tịch Hy tới sảnh khách sạn thấy em mình vút qua rất nhanh, trên đường khá nhiều phương tiện, mất vài phút cô mới bắt kịp. Tịch Trí vừa tỉnh dậy sau một đêm say, cậu không để ý chiếc xe thể thao trắng bám đuôi mình. Tới khi Tịch Hy đánh lái sang làn, phanh gấp chắn ngay trước mặt thì Tịch Trí mới sợ hãi. Anh không sợ hai chiếc xe đâm nhau, mà sợ chủ của chiếc xe trước mặt. Chiếc xe trắng phanh tới mức tạo cả một vệt dài đen trên mặt đường, còn toé cả lửa. Nhìn thấy Tịch Hy đang lẳng lặng mở cốp cầm chiếc gậy bóng chày ra, Tịch Trí co rúm bấm khoá cửa xe. - Chết tiệt, mình lại gây ra chuyện gì rồi sao! Tịch Hy gõ cửa ra lệnh: - MỞ CỬA? Tịch Trí thấy chị nghiến răng nhìn mình chằm chằm đầy sát khí, anh chỉ lắc lắc đầu: - Em ...không mở đâu? Không nhiều lời, dứt khoát, Tịch Hy… Y như dự đoán, trong cuộc họp, Tịch Hy chỉ biết đứng im chịu trận, xin lỗi và hứa hẹn thời gian một tuần để xoay chuyển tình thế.Các trưởng bối nể tình nên đồng ý, dù sao, Tịch Hy trong mắt họ là một người tài năng.Tiễn các cổ đông lớn ra khỏi phòng họp xong, nụ cười gượng gạo của cô ngay lập tức vụt tắt.Cô điềm tĩnh nhìn Tịch Văn không một cái chớp mắt:- Tôi không phải sợ anh, tôi chưa muốn động vào thôi.Đừng thách thức tôi, lo cho mình đi.Nể tình bố, tôi chưa đạp đổ cái ghế tổng giám đốc của anh thì hãy tem tém lại.Rồi cô ném cho Tịch Văn ánh mắt khinh thường mới rời đi.Tịch Văn thấy cô bị làm khó thì hả dạ, nhưng lời vừa rồi làm anh ta chột dạ.Tịch Hy lấy đâu ra cái tự tin lúc này mà cảnh cáo cứ như nắm thóp được anh vậy.Đúng là giờ Tịch Hy không thèm để ý đến Tịch Văn.Lúc ở chỗ Vân Trì, cô ra xe đã bị Cố Hải đuổi theo đưa cho một tập tài liêụ.Nói là phòng lúc cấp thiết.Cô mở ra xem, kinh ngạc một hồi.Tịch Văn bình thường cao cao tại thượng, tỏ ra mình này nọ, lại có một đứa con ngoài giá thú.Ở cái giới thượng lưu này, chuyện ngoại tình như cơm bữa, nhưng để lại hậu quả như này thì đúng là ngu xuẩn.Tịch Văn còn phải nhờ nhiều nhà vợ mới được như hiện tại, tuy nhiên chị dâu đã cưới mấy năm chưa có con.Nếu để vụ này truyền ra ngoài, anh ta nhất định sẽ thê thảm.Tịch Hy phải tìm cách một tuần nhận được cái gật đầu của Tần Lãnh.Kể cả anh ta không lấy cô, thì cô cũng phải khiến anh ta đầu tư một khoản lớn vào Tịch thị.Chỉ cần tin Tần gia liên hợp với Tịch gia thôi cũng khiến công ty cô thêm uy tín và giá cổ phiếu ổn định lại.Suy tính một lúc, cô gọi điện cho Tần phu nhân đồng ý xem mắt.Tuy cảm thấy hơi mất giá nhưng Tịch Hy không còn cách nào tốt hơn.Dù Vân Trì sẵn sàng vung tài lực để cứu cánh cô, nhưng cô biết cô phải đền ơn bằng chính bản thân mình.Sao cô có thể nhận lấy thứ Vân Trì phải đổ bao mồ hôi và máu để có được.Rồi lại chễm chệ ở bên anh khi mà cô không có tình yêu.Như thế là bất công với Vân Trì.***Tần Lãnh ngày nào cũng nghe mẹ giục đi xem mắt.Khi bà nói tới cái tên Tịch Hy sắp tới sẽ gặp anh, anh có chút ấn tượng.Ai cũng nghe về huyền thoại nữ tổng tài nổi như cồn của giới giải trí này.Hơn nữa, Tần phu nhân kể với anh về cô nhiều hơn những cô gái khác.Nhấp một ngụm trà đặc, anh nhàn nhạt đáp:- Con sẽ gặp cô ấy.Mẹ sắp xếp đi ạ!Lần đầu thấy Tần Lãnh chủ động nhận lời đi xem mắt, Tần phu nhân vui mừng còn không kịp.Quả thực, anh muốn trực tiếp gặp xem cô gái này có gì thú vị.Dĩ nhiên anh biết, cô ấy sẽ có ý đồ với mình.Nhưng anh vẫn muốn thử.***Về căn hộ riêng thì trời đã tối.Tịch Hy không lạ khi thấy Tịch Trí ở đây.Cô không ở Tịch gia vì Tịch Văn đang ở đó.Cô không muốn phải tốn thời gian công sức để đối phó mấy chuyện vặt vãnh ở nhà với anh ta.- Nói!Cô thậm chí chỉ liếc qua Tịch Trí một cái, rồi đi lại tủ rượu, mở một chai rồi rót thứ chất lỏng màu hổ phách ra ly.Vốn cô định bảo em trai uống cùng, nhưng nghĩ về vết thương lúc sáng, cô lại thôi.- Chị, uống rượu không tốt đâu!- Vì ai mà chị phải thế?- Chị Hy, em xin lỗi, em xin hứa sẽ không làm chị phiền lòng nữa.Em biết chị đã vất vả bao nhiêu, đều do em, em sai rồi.Đây sẽ là lần cuối em gây phiền phức cho chị.Tịch Trí cúi gằm mặt, không dám thở mạnh.Tịch Hy đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, chỉ lạnh lùng đáp:- Tới rồi thì ở đây một hôm luôn đi.Giờ em cũng đang bị cánh săn tin tìm chụp ảnh.Tịch Hy không dễ nguôi ngoai được, bởi lần này có thể cô phải hi sinh chính bản thân mình.Chỉ mong rằng, trong nguy sẽ có cơ!.