Tác giả:

1. "Tiểu Huy ơi, ra đây chơi với bọn tớ" Tiếng một đứa trẻ từ bên ngoài gọi vào làm cậu bé đang ngồi trên ghế sofa giật mình. Là A Đông đang gọi bé ra chơi, bé lật đật nhảy xuống ghế không quên tắt tivi rồi chạy ra cửa thì bảo: "Mẹ ơi, con đi chơi xíu rồi về nha" Bà Lâm đang đeo tạp dề trong bếp liền bảo con: "Nhớ về trước giờ ăn cơm đấy" "Vâng ạ~" 2. Trời giờ đã nhá nhem, trên con đường không lấy một chiếc xe qua lại. Xung quanh toàn cây với cỏ, có một cậu bé đang vừa đi vừa khóc. Bé tên là Lâm Huy, năm nay vừa trò 9 tuổi, hôm nay bé đi chọc chó với bạn, không biết con chó bị sao mà cứ rượt theo bé làm bé chạy lung tung. Chờ đến khi chó bỏ đi thì bé mới phát hiện mình đang ở chỗ hoàng vu nào đó mà không có nhà, xung quanh chỉ toàn cây cối. Bé đã đi được một lúc rồi mà vẫn chưa thấy đường ra, xung quanh hoang vắng không một bóng người khiến bé nhớ đến những video phim kinh dị mà ba cùng mẹ hay bật coi. Càng đi bé càng hoảng, không nhịn nổi mà khóc nấc lên: "Huhuhuhu....!Huhuhu có ai…

Chương 62

Kẻ Sát Nhân Và Bé NgốcTác giả: Chloe MiaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Sủng1. "Tiểu Huy ơi, ra đây chơi với bọn tớ" Tiếng một đứa trẻ từ bên ngoài gọi vào làm cậu bé đang ngồi trên ghế sofa giật mình. Là A Đông đang gọi bé ra chơi, bé lật đật nhảy xuống ghế không quên tắt tivi rồi chạy ra cửa thì bảo: "Mẹ ơi, con đi chơi xíu rồi về nha" Bà Lâm đang đeo tạp dề trong bếp liền bảo con: "Nhớ về trước giờ ăn cơm đấy" "Vâng ạ~" 2. Trời giờ đã nhá nhem, trên con đường không lấy một chiếc xe qua lại. Xung quanh toàn cây với cỏ, có một cậu bé đang vừa đi vừa khóc. Bé tên là Lâm Huy, năm nay vừa trò 9 tuổi, hôm nay bé đi chọc chó với bạn, không biết con chó bị sao mà cứ rượt theo bé làm bé chạy lung tung. Chờ đến khi chó bỏ đi thì bé mới phát hiện mình đang ở chỗ hoàng vu nào đó mà không có nhà, xung quanh chỉ toàn cây cối. Bé đã đi được một lúc rồi mà vẫn chưa thấy đường ra, xung quanh hoang vắng không một bóng người khiến bé nhớ đến những video phim kinh dị mà ba cùng mẹ hay bật coi. Càng đi bé càng hoảng, không nhịn nổi mà khóc nấc lên: "Huhuhuhu....!Huhuhu có ai… 179.Ngày hôm sau, Lâm Huy tỉnh dậy với quầng thâm dưới mí mắt. Cơ thể uể oải chả có tí sức nào phải dậy đi học.Những hình ảnh trong giấc mơ đêm qua luôn xuất hiện trong tâm trí khiến tinh thần đi xuống trầm trọng.Hôm nay bố mẹ lại cãi nhau, cậu chỉ có thể cuối đầu im lặng cố gắng nuốt cơm.Tiếng cãi vả chêm vào những hình ảnh tối qua Lâm Huy nhìn thấy khiến đầu cậu đau nhứt vô cùng.Cuối cùng cuộc cãi vả chấm dứt bằng việc bố cậu cầm tập tài liệu và chìa khóa xe đi ra khỏi nhà.Khi cảm thấy bản thân mình không thể nuốt nổi cơm nữa thì cậu đứng lên, cầm cặp sách: "Con ăn xong rồi ạ, con đi học trước ạ,""Chát"Bỗng bà Lâm đứng phắt dậy vung một bạt tay lên má Lâm Huy.Má trái truyền đến cơn đau, mặt bị một lực mạnh hất sang một phía.Lâm Huy tay đặt lên má bị đánh ngước lên nhìn bà Lâm, chỉ thấy bà mắng một câu."Đồ con hoang!"180.Bản thân Lâm Huy không biết mình ra khỏi nhà như thế nào nhưng cậu biết rõ một điều.Mẹ thay đổi rồi, từng là một người dịu dàng, ôn hòa chưa từng đánh con lần nào.Nhưng vẫn có hai người mà chưa từng thay đổi đối với cậu.Thứ nhất, là cha, ông chưa từng ở bên cạnh cậu khi còn bé nhưng từ khi ông trở về cho đến hiện tại. Lâm Quốc vẫn chưa một lần nặng lời hay đánh Lâm Huy.Thứ hai, là anh hàng xóm hồi bé, Kiều Túc. Đã mấy năm không gặp nhưng sâu trong lòng cậu vẫn tin tưởng rằng, hắn vẫn chưa bao giờ thay lòng đổi dạ với cậu.Lâm Huy biết rằng những giấc mơ mình mơ được đều là quá khứ của Kiều Túc. Cũng hiểu được rằng hắn không còn là con người nữa nhưng cho dù thế Kiều Túc cũng không bao giờ làm tổn thương cậu.181.Khi đi đến lớp, mở cửa lớp ra thấy cả lớp im re không ồn ào như bình thường.Cũng chẳng có xô nước hay giẻ lau rớt xuống như thường thường.Lâm Huy nghi hoặc bước đến chỗ của mình, cậu không vội đặt mông xuống ghế mà nhìn kĩ lại bàn ghế.Chỉ thấy chiếc bàn của cậu dính đầy bụi phấn cùng những dòng chữ: "Chết đi", "Ghê tởm", "Đồ rẻ rách".Không những thế, cậu thấy ghế mình còn dính thứ gì trong suốt. Khi đứa ngón tay chạm vào thì nó dinh dính, là keo dính.Lâm Huy khựng lại, ngẩn đầu lên thấy những ánh mắt đang nhìn về phía mình.Xung quanh như tối sầm lại, chỉ có những đôi mắt đang nhìn về phía cậu."Để cho ta."Cậu mất đi ý thức.182.Khi cậu lấy lại nhận thức đã thấy bản thân đứng ngoài cổng trường. Những kí ức trước đó ùa về.Chỉ thấy Lâm Huy bước ra khỏi lớp đi thẳng đến phòng giáo viên, tố cáo bản thân bị bạn học bạo lực học đường xong còn đưa ra năm video làm chứng.Thầy giáo cho cậu ra về trước để nhà trường điều tra rồi sẽ báo với cậu.Những việc trước đó dường như có người làm cho Lâm Huy chứ không phải chính cậu làm nhưng dù sao đi nữa cậu cảm thấy mọi thứ sẽ tốt hơn thôi.

Kẻ Sát Nhân Và Bé NgốcTác giả: Chloe MiaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Sủng1. "Tiểu Huy ơi, ra đây chơi với bọn tớ" Tiếng một đứa trẻ từ bên ngoài gọi vào làm cậu bé đang ngồi trên ghế sofa giật mình. Là A Đông đang gọi bé ra chơi, bé lật đật nhảy xuống ghế không quên tắt tivi rồi chạy ra cửa thì bảo: "Mẹ ơi, con đi chơi xíu rồi về nha" Bà Lâm đang đeo tạp dề trong bếp liền bảo con: "Nhớ về trước giờ ăn cơm đấy" "Vâng ạ~" 2. Trời giờ đã nhá nhem, trên con đường không lấy một chiếc xe qua lại. Xung quanh toàn cây với cỏ, có một cậu bé đang vừa đi vừa khóc. Bé tên là Lâm Huy, năm nay vừa trò 9 tuổi, hôm nay bé đi chọc chó với bạn, không biết con chó bị sao mà cứ rượt theo bé làm bé chạy lung tung. Chờ đến khi chó bỏ đi thì bé mới phát hiện mình đang ở chỗ hoàng vu nào đó mà không có nhà, xung quanh chỉ toàn cây cối. Bé đã đi được một lúc rồi mà vẫn chưa thấy đường ra, xung quanh hoang vắng không một bóng người khiến bé nhớ đến những video phim kinh dị mà ba cùng mẹ hay bật coi. Càng đi bé càng hoảng, không nhịn nổi mà khóc nấc lên: "Huhuhuhu....!Huhuhu có ai… 179.Ngày hôm sau, Lâm Huy tỉnh dậy với quầng thâm dưới mí mắt. Cơ thể uể oải chả có tí sức nào phải dậy đi học.Những hình ảnh trong giấc mơ đêm qua luôn xuất hiện trong tâm trí khiến tinh thần đi xuống trầm trọng.Hôm nay bố mẹ lại cãi nhau, cậu chỉ có thể cuối đầu im lặng cố gắng nuốt cơm.Tiếng cãi vả chêm vào những hình ảnh tối qua Lâm Huy nhìn thấy khiến đầu cậu đau nhứt vô cùng.Cuối cùng cuộc cãi vả chấm dứt bằng việc bố cậu cầm tập tài liệu và chìa khóa xe đi ra khỏi nhà.Khi cảm thấy bản thân mình không thể nuốt nổi cơm nữa thì cậu đứng lên, cầm cặp sách: "Con ăn xong rồi ạ, con đi học trước ạ,""Chát"Bỗng bà Lâm đứng phắt dậy vung một bạt tay lên má Lâm Huy.Má trái truyền đến cơn đau, mặt bị một lực mạnh hất sang một phía.Lâm Huy tay đặt lên má bị đánh ngước lên nhìn bà Lâm, chỉ thấy bà mắng một câu."Đồ con hoang!"180.Bản thân Lâm Huy không biết mình ra khỏi nhà như thế nào nhưng cậu biết rõ một điều.Mẹ thay đổi rồi, từng là một người dịu dàng, ôn hòa chưa từng đánh con lần nào.Nhưng vẫn có hai người mà chưa từng thay đổi đối với cậu.Thứ nhất, là cha, ông chưa từng ở bên cạnh cậu khi còn bé nhưng từ khi ông trở về cho đến hiện tại. Lâm Quốc vẫn chưa một lần nặng lời hay đánh Lâm Huy.Thứ hai, là anh hàng xóm hồi bé, Kiều Túc. Đã mấy năm không gặp nhưng sâu trong lòng cậu vẫn tin tưởng rằng, hắn vẫn chưa bao giờ thay lòng đổi dạ với cậu.Lâm Huy biết rằng những giấc mơ mình mơ được đều là quá khứ của Kiều Túc. Cũng hiểu được rằng hắn không còn là con người nữa nhưng cho dù thế Kiều Túc cũng không bao giờ làm tổn thương cậu.181.Khi đi đến lớp, mở cửa lớp ra thấy cả lớp im re không ồn ào như bình thường.Cũng chẳng có xô nước hay giẻ lau rớt xuống như thường thường.Lâm Huy nghi hoặc bước đến chỗ của mình, cậu không vội đặt mông xuống ghế mà nhìn kĩ lại bàn ghế.Chỉ thấy chiếc bàn của cậu dính đầy bụi phấn cùng những dòng chữ: "Chết đi", "Ghê tởm", "Đồ rẻ rách".Không những thế, cậu thấy ghế mình còn dính thứ gì trong suốt. Khi đứa ngón tay chạm vào thì nó dinh dính, là keo dính.Lâm Huy khựng lại, ngẩn đầu lên thấy những ánh mắt đang nhìn về phía mình.Xung quanh như tối sầm lại, chỉ có những đôi mắt đang nhìn về phía cậu."Để cho ta."Cậu mất đi ý thức.182.Khi cậu lấy lại nhận thức đã thấy bản thân đứng ngoài cổng trường. Những kí ức trước đó ùa về.Chỉ thấy Lâm Huy bước ra khỏi lớp đi thẳng đến phòng giáo viên, tố cáo bản thân bị bạn học bạo lực học đường xong còn đưa ra năm video làm chứng.Thầy giáo cho cậu ra về trước để nhà trường điều tra rồi sẽ báo với cậu.Những việc trước đó dường như có người làm cho Lâm Huy chứ không phải chính cậu làm nhưng dù sao đi nữa cậu cảm thấy mọi thứ sẽ tốt hơn thôi.

Kẻ Sát Nhân Và Bé NgốcTác giả: Chloe MiaTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Linh Dị, Truyện Sủng1. "Tiểu Huy ơi, ra đây chơi với bọn tớ" Tiếng một đứa trẻ từ bên ngoài gọi vào làm cậu bé đang ngồi trên ghế sofa giật mình. Là A Đông đang gọi bé ra chơi, bé lật đật nhảy xuống ghế không quên tắt tivi rồi chạy ra cửa thì bảo: "Mẹ ơi, con đi chơi xíu rồi về nha" Bà Lâm đang đeo tạp dề trong bếp liền bảo con: "Nhớ về trước giờ ăn cơm đấy" "Vâng ạ~" 2. Trời giờ đã nhá nhem, trên con đường không lấy một chiếc xe qua lại. Xung quanh toàn cây với cỏ, có một cậu bé đang vừa đi vừa khóc. Bé tên là Lâm Huy, năm nay vừa trò 9 tuổi, hôm nay bé đi chọc chó với bạn, không biết con chó bị sao mà cứ rượt theo bé làm bé chạy lung tung. Chờ đến khi chó bỏ đi thì bé mới phát hiện mình đang ở chỗ hoàng vu nào đó mà không có nhà, xung quanh chỉ toàn cây cối. Bé đã đi được một lúc rồi mà vẫn chưa thấy đường ra, xung quanh hoang vắng không một bóng người khiến bé nhớ đến những video phim kinh dị mà ba cùng mẹ hay bật coi. Càng đi bé càng hoảng, không nhịn nổi mà khóc nấc lên: "Huhuhuhu....!Huhuhu có ai… 179.Ngày hôm sau, Lâm Huy tỉnh dậy với quầng thâm dưới mí mắt. Cơ thể uể oải chả có tí sức nào phải dậy đi học.Những hình ảnh trong giấc mơ đêm qua luôn xuất hiện trong tâm trí khiến tinh thần đi xuống trầm trọng.Hôm nay bố mẹ lại cãi nhau, cậu chỉ có thể cuối đầu im lặng cố gắng nuốt cơm.Tiếng cãi vả chêm vào những hình ảnh tối qua Lâm Huy nhìn thấy khiến đầu cậu đau nhứt vô cùng.Cuối cùng cuộc cãi vả chấm dứt bằng việc bố cậu cầm tập tài liệu và chìa khóa xe đi ra khỏi nhà.Khi cảm thấy bản thân mình không thể nuốt nổi cơm nữa thì cậu đứng lên, cầm cặp sách: "Con ăn xong rồi ạ, con đi học trước ạ,""Chát"Bỗng bà Lâm đứng phắt dậy vung một bạt tay lên má Lâm Huy.Má trái truyền đến cơn đau, mặt bị một lực mạnh hất sang một phía.Lâm Huy tay đặt lên má bị đánh ngước lên nhìn bà Lâm, chỉ thấy bà mắng một câu."Đồ con hoang!"180.Bản thân Lâm Huy không biết mình ra khỏi nhà như thế nào nhưng cậu biết rõ một điều.Mẹ thay đổi rồi, từng là một người dịu dàng, ôn hòa chưa từng đánh con lần nào.Nhưng vẫn có hai người mà chưa từng thay đổi đối với cậu.Thứ nhất, là cha, ông chưa từng ở bên cạnh cậu khi còn bé nhưng từ khi ông trở về cho đến hiện tại. Lâm Quốc vẫn chưa một lần nặng lời hay đánh Lâm Huy.Thứ hai, là anh hàng xóm hồi bé, Kiều Túc. Đã mấy năm không gặp nhưng sâu trong lòng cậu vẫn tin tưởng rằng, hắn vẫn chưa bao giờ thay lòng đổi dạ với cậu.Lâm Huy biết rằng những giấc mơ mình mơ được đều là quá khứ của Kiều Túc. Cũng hiểu được rằng hắn không còn là con người nữa nhưng cho dù thế Kiều Túc cũng không bao giờ làm tổn thương cậu.181.Khi đi đến lớp, mở cửa lớp ra thấy cả lớp im re không ồn ào như bình thường.Cũng chẳng có xô nước hay giẻ lau rớt xuống như thường thường.Lâm Huy nghi hoặc bước đến chỗ của mình, cậu không vội đặt mông xuống ghế mà nhìn kĩ lại bàn ghế.Chỉ thấy chiếc bàn của cậu dính đầy bụi phấn cùng những dòng chữ: "Chết đi", "Ghê tởm", "Đồ rẻ rách".Không những thế, cậu thấy ghế mình còn dính thứ gì trong suốt. Khi đứa ngón tay chạm vào thì nó dinh dính, là keo dính.Lâm Huy khựng lại, ngẩn đầu lên thấy những ánh mắt đang nhìn về phía mình.Xung quanh như tối sầm lại, chỉ có những đôi mắt đang nhìn về phía cậu."Để cho ta."Cậu mất đi ý thức.182.Khi cậu lấy lại nhận thức đã thấy bản thân đứng ngoài cổng trường. Những kí ức trước đó ùa về.Chỉ thấy Lâm Huy bước ra khỏi lớp đi thẳng đến phòng giáo viên, tố cáo bản thân bị bạn học bạo lực học đường xong còn đưa ra năm video làm chứng.Thầy giáo cho cậu ra về trước để nhà trường điều tra rồi sẽ báo với cậu.Những việc trước đó dường như có người làm cho Lâm Huy chứ không phải chính cậu làm nhưng dù sao đi nữa cậu cảm thấy mọi thứ sẽ tốt hơn thôi.

Chương 62