"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 141

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Rất nhanh, bốn người đã giao thủ.  Ầm!  Sơ Nguyệt bị đánh bay ra ngoài đầu tiên. Hoàn toàn không thể tiếp được một chiêu của đối phương.  "Phụt!" Sơ Nguyệt phun ra một ngụm máu lớn.  "Sơ Nguyệt!" Tây Môn Vô Song hô một tiếng.  "Tôi không sao!" Sơ Nguyệt đứng dậy, lại xông về phía số 13.  Bang! Bang! Bang!  Chỉ giao đấu được mấy chiêu, vũ khí trong tay Sơ Nguyệt đã bị chém bay.  Sau đó, thanh kiếm samurai nằm ngang cổ cô.  “Tiểu mỹ nhân, mục tiêu của chúng ta là Tây Môn Vô Song, đừng phản kháng vô ích.” Thập Tam cười xấu xa nói.  "Sơ Nguyệt!"   Tây Môn Vô Song thấy thế thần sắc biến đổi. Chiêu thức càng thêm mãnh liệt. Nhưng, thực lực của đối phương không hề thua kém cô!  Rõ ràng, đây là một Võ Vương!  Võ vương, là sự tồn tại vượt qua võ đạo tông sư.  Vua của võ đạo!  Tây Môn Vô Song cũng là một võ vương, Hoàng cấp Võ Vương.  Thực lực của nam tử xấu xí trên mặt có con số mười hai, cũng là Hoàng cấp Võ Vương.  Cùng cấp bậc với Tây Môn Vô Song.  Lúc này, vết thương của Tây Môn Vô Song trong trận chiến trước vẫn chưa lành.  Chỉ có thể cùng đối phương đánh ngang tay.  Sơ Nguyệt lại còn bị chế trụ, điều này càng làm cho nàng có chút lo lắng.  Tại sao lại có người lại phái võ vương đến giết cô?  Đột nhiên, Tây Môn Vô Song dường như nhớ tới cái gì, mở to hai mắt hỏi:   "Các ngươi là người của tổ chức Sát Nhận?”  “Không sai, nếu biết chúng ta là người của Sát Nhận, vậy liền ngoan ngoãn đầu hàng đi. Như vậy ngươi có thể ít chịu khổ một chút.”  Số 12 vừa dùng kiếm samurai công kích Tây Môn Vô Song, vừa cười tà mị nói.  “Sát Nhận thì thế nào? Ở Long Quốc này, còn không tới phiên các ngươi làm càn!”   Tây Môn Vô Song hừ lạnh một tiếng, tiếp tục công kích số 12.  Không thể không nói, Tây Môn Vô Song có kiếm trong tay thật sự rất mạnh.  Rõ ràng nội lực trong cơ thể yếu hơn đối thủ rất nhiều. Nhưng đã dần dần chiếm thế thượng phong.  Nhiều lần, thiếu chút nữa một kiếm trúng vào chỗ yếu hại của đối phương.  “Thập Nhất, qua đây giúp đi!” Tiếng quát của Thập Nhị vang lên.  Cuối cùng thì Thập Nhất cũng chịu đứng dậy.  Lúc này, Tây Môn Vô Song mới nhìn thấy cảnh tượng ở phía dưới Thập Nhất.  Một người phụ nữ bị hết chặt tay chân nằm trên vũng máu. 

Rất nhanh, bốn người đã giao thủ.  

Ầm!  

Sơ Nguyệt bị đánh bay ra ngoài đầu tiên. Hoàn toàn không thể tiếp được một chiêu của đối phương.  

"Phụt!" Sơ Nguyệt phun ra một ngụm máu lớn.  

"Sơ Nguyệt!" Tây Môn Vô Song hô một tiếng.  

"Tôi không sao!" Sơ Nguyệt đứng dậy, lại xông về phía số 13.  

Bang! Bang! Bang!  

Chỉ giao đấu được mấy chiêu, vũ khí trong tay Sơ Nguyệt đã bị chém bay.  

Sau đó, thanh kiếm samurai nằm ngang cổ cô.  

“Tiểu mỹ nhân, mục tiêu của chúng ta là Tây Môn Vô Song, đừng phản kháng vô ích.” Thập Tam cười xấu xa nói.  

"Sơ Nguyệt!"   

Tây Môn Vô Song thấy thế thần sắc biến đổi. Chiêu thức càng thêm mãnh liệt. Nhưng, thực lực của đối phương không hề thua kém cô!  

Rõ ràng, đây là một Võ Vương!  

Võ vương, là sự tồn tại vượt qua võ đạo tông sư.  

Vua của võ đạo!  

Tây Môn Vô Song cũng là một võ vương, Hoàng cấp Võ Vương.  

Thực lực của nam tử xấu xí trên mặt có con số mười hai, cũng là Hoàng cấp Võ Vương.  

Cùng cấp bậc với Tây Môn Vô Song.  

Lúc này, vết thương của Tây Môn Vô Song trong trận chiến trước vẫn chưa lành.  

Chỉ có thể cùng đối phương đánh ngang tay.  

Sơ Nguyệt lại còn bị chế trụ, điều này càng làm cho nàng có chút lo lắng.  

Tại sao lại có người lại phái võ vương đến giết cô?  

Đột nhiên, Tây Môn Vô Song dường như nhớ tới cái gì, mở to hai mắt hỏi:   

"Các ngươi là người của tổ chức Sát Nhận?”  

“Không sai, nếu biết chúng ta là người của Sát Nhận, vậy liền ngoan ngoãn đầu hàng đi. Như vậy ngươi có thể ít chịu khổ một chút.”  

Số 12 vừa dùng kiếm samurai công kích Tây Môn Vô Song, vừa cười tà mị nói.  

“Sát Nhận thì thế nào? Ở Long Quốc này, còn không tới phiên các ngươi làm càn!”   

Tây Môn Vô Song hừ lạnh một tiếng, tiếp tục công kích số 12.  

Không thể không nói, Tây Môn Vô Song có kiếm trong tay thật sự rất mạnh.  

Rõ ràng nội lực trong cơ thể yếu hơn đối thủ rất nhiều. Nhưng đã dần dần chiếm thế thượng phong.  

Nhiều lần, thiếu chút nữa một kiếm trúng vào chỗ yếu hại của đối phương.  

“Thập Nhất, qua đây giúp đi!” Tiếng quát của Thập Nhị vang lên.  

Cuối cùng thì Thập Nhất cũng chịu đứng dậy.  

Lúc này, Tây Môn Vô Song mới nhìn thấy cảnh tượng ở phía dưới Thập Nhất.  

Một người phụ nữ bị hết chặt tay chân nằm trên vũng máu. 

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Rất nhanh, bốn người đã giao thủ.  Ầm!  Sơ Nguyệt bị đánh bay ra ngoài đầu tiên. Hoàn toàn không thể tiếp được một chiêu của đối phương.  "Phụt!" Sơ Nguyệt phun ra một ngụm máu lớn.  "Sơ Nguyệt!" Tây Môn Vô Song hô một tiếng.  "Tôi không sao!" Sơ Nguyệt đứng dậy, lại xông về phía số 13.  Bang! Bang! Bang!  Chỉ giao đấu được mấy chiêu, vũ khí trong tay Sơ Nguyệt đã bị chém bay.  Sau đó, thanh kiếm samurai nằm ngang cổ cô.  “Tiểu mỹ nhân, mục tiêu của chúng ta là Tây Môn Vô Song, đừng phản kháng vô ích.” Thập Tam cười xấu xa nói.  "Sơ Nguyệt!"   Tây Môn Vô Song thấy thế thần sắc biến đổi. Chiêu thức càng thêm mãnh liệt. Nhưng, thực lực của đối phương không hề thua kém cô!  Rõ ràng, đây là một Võ Vương!  Võ vương, là sự tồn tại vượt qua võ đạo tông sư.  Vua của võ đạo!  Tây Môn Vô Song cũng là một võ vương, Hoàng cấp Võ Vương.  Thực lực của nam tử xấu xí trên mặt có con số mười hai, cũng là Hoàng cấp Võ Vương.  Cùng cấp bậc với Tây Môn Vô Song.  Lúc này, vết thương của Tây Môn Vô Song trong trận chiến trước vẫn chưa lành.  Chỉ có thể cùng đối phương đánh ngang tay.  Sơ Nguyệt lại còn bị chế trụ, điều này càng làm cho nàng có chút lo lắng.  Tại sao lại có người lại phái võ vương đến giết cô?  Đột nhiên, Tây Môn Vô Song dường như nhớ tới cái gì, mở to hai mắt hỏi:   "Các ngươi là người của tổ chức Sát Nhận?”  “Không sai, nếu biết chúng ta là người của Sát Nhận, vậy liền ngoan ngoãn đầu hàng đi. Như vậy ngươi có thể ít chịu khổ một chút.”  Số 12 vừa dùng kiếm samurai công kích Tây Môn Vô Song, vừa cười tà mị nói.  “Sát Nhận thì thế nào? Ở Long Quốc này, còn không tới phiên các ngươi làm càn!”   Tây Môn Vô Song hừ lạnh một tiếng, tiếp tục công kích số 12.  Không thể không nói, Tây Môn Vô Song có kiếm trong tay thật sự rất mạnh.  Rõ ràng nội lực trong cơ thể yếu hơn đối thủ rất nhiều. Nhưng đã dần dần chiếm thế thượng phong.  Nhiều lần, thiếu chút nữa một kiếm trúng vào chỗ yếu hại của đối phương.  “Thập Nhất, qua đây giúp đi!” Tiếng quát của Thập Nhị vang lên.  Cuối cùng thì Thập Nhất cũng chịu đứng dậy.  Lúc này, Tây Môn Vô Song mới nhìn thấy cảnh tượng ở phía dưới Thập Nhất.  Một người phụ nữ bị hết chặt tay chân nằm trên vũng máu. 

Chương 141