"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 143
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… “Đuổi theo!” Số 11 và số 12 đuổi theo Tây Môn Vô Song. Số 13 vẫn không thể thoát khỏi Sơ Nguyệt. Lúc này trong miệng của Sơ Nguyệt đã đầy máu. Nhưng vẫn nhất quyết ôm chặt số 13. Số 13 thấy bất kể hắn đánh thế nào cũng không thể khiến Sơ Nguyệt buông tay. Ánh mắt trầm xuống, trực tiếp dùng kiếm chém đứt cánh tay của Sơ Nguyệt. Mất đi một cánh tay, Sơ Nguyệt rốt cuộc không ôm đối phương được nữa.. Rầm! Số 13 đá bay Sơ Nguyệt. Thân thể Sơ Nguyệt vẽ một vòng cung trong không trung. "Thực xin lỗi, chiến thần, Sơ Nguyệt không thể đi theo người nữa rồi..." Thân thể Sơ Nguyệt ngã xuống đất, ánh mắt dần dần trở nên tan rã. Số 13 cũng bắt đầu đuổi theo Tây Môn Vô Song. Nếu Như Tây Môn Vô Song là thời kỳ toàn thịnh, cô muốn chạy trốn, cơ hội vẫn là rất lớn. Nhưng hiện tại, đối mặt với ba vị Võ Vương truy sát, cô gần như không có khả năng chạy trốn. Nhưng cô vẫn cố gắng hết sức. Nếu cô không thể trốn thoát, thì Sơ Nguyệt sẽ chết vô ích. Lúc này, tốc độ của Tây Môn Vô Song so với xe hơi còn nhanh hơn, giống như bóng ma chạy trên đường. Nhưng ba vị sát thủ đuổi theo phía sau, tốc độ cũng không chậm. Đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian. "Chẳng lẽ Tây Môn Vô Song ta hôm nay sẽ chết ở chỗ này..." Cảm nhận được nội lực trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất, trong mắt Tây Môn Vô Song hiện lên một tia tuyệt vọng. Cô không muốn chết, cô còn chưa báo thù cho em trai mình. Cô vẫn chưa giết hết kẻ thù! Vẫn chưa trả thù cho Sơ Nguyệt… Nghĩ tới đây, Tây Môn Vô Song bộc phát toàn bộ tiềm lực. Dốc toàn lực chạy như bay. Cô không thể chết, cô phải sống! Tuy nhiên, sau khi cô ấy chạy trốn mấy chục dặm, tốc độ của cô rốt cục vẫn chậm lại. Nội lực gần như không còn. Lục phủ ngũ tạng cũng giống như bị đóng đinh. Đã đến lúc dầu cạn đèn tắt. “Tây Môn Vô Song, ngươi trốn không thoát đâu!” Ba luồng sát khí đã gần trong gang tấc. Nhìn thấy ba tên sát thủ càng ngày càng gần, Tây Môn Vô Song rốt cuộc trong mắt hiện lên một tia bi thương. Cô biết rằng mình sắp phải chết. Hơn nữa, với sự tàn ác của tổ chức Sát Nhận. Chết, đã là nhẹ nhất rồi! … Đế phủ. "Anh ơi, trà sữa của em đến rồi, anh đi lấy giúp em đi!"
“Đuổi theo!”
Số 11 và số 12 đuổi theo Tây Môn Vô Song.
Số 13 vẫn không thể thoát khỏi Sơ Nguyệt.
Lúc này trong miệng của Sơ Nguyệt đã đầy máu. Nhưng vẫn nhất quyết ôm chặt số 13.
Số 13 thấy bất kể hắn đánh thế nào cũng không thể khiến Sơ Nguyệt buông tay.
Ánh mắt trầm xuống, trực tiếp dùng kiếm chém đứt cánh tay của Sơ Nguyệt.
Mất đi một cánh tay, Sơ Nguyệt rốt cuộc không ôm đối phương được nữa..
Rầm!
Số 13 đá bay Sơ Nguyệt.
Thân thể Sơ Nguyệt vẽ một vòng cung trong không trung.
"Thực xin lỗi, chiến thần, Sơ Nguyệt không thể đi theo người nữa rồi..."
Thân thể Sơ Nguyệt ngã xuống đất, ánh mắt dần dần trở nên tan rã.
Số 13 cũng bắt đầu đuổi theo Tây Môn Vô Song.
Nếu Như Tây Môn Vô Song là thời kỳ toàn thịnh, cô muốn chạy trốn, cơ hội vẫn là rất lớn.
Nhưng hiện tại, đối mặt với ba vị Võ Vương truy sát, cô gần như không có khả năng chạy trốn.
Nhưng cô vẫn cố gắng hết sức.
Nếu cô không thể trốn thoát, thì Sơ Nguyệt sẽ chết vô ích.
Lúc này, tốc độ của Tây Môn Vô Song so với xe hơi còn nhanh hơn, giống như bóng ma chạy trên đường.
Nhưng ba vị sát thủ đuổi theo phía sau, tốc độ cũng không chậm.
Đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian.
"Chẳng lẽ Tây Môn Vô Song ta hôm nay sẽ chết ở chỗ này..."
Cảm nhận được nội lực trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất, trong mắt Tây Môn Vô Song hiện lên một tia tuyệt vọng.
Cô không muốn chết, cô còn chưa báo thù cho em trai mình.
Cô vẫn chưa giết hết kẻ thù!
Vẫn chưa trả thù cho Sơ Nguyệt…
Nghĩ tới đây, Tây Môn Vô Song bộc phát toàn bộ tiềm lực.
Dốc toàn lực chạy như bay.
Cô không thể chết, cô phải sống!
Tuy nhiên, sau khi cô ấy chạy trốn mấy chục dặm, tốc độ của cô rốt cục vẫn chậm lại.
Nội lực gần như không còn.
Lục phủ ngũ tạng cũng giống như bị đóng đinh.
Đã đến lúc dầu cạn đèn tắt.
“Tây Môn Vô Song, ngươi trốn không thoát đâu!” Ba luồng sát khí đã gần trong gang tấc.
Nhìn thấy ba tên sát thủ càng ngày càng gần, Tây Môn Vô Song rốt cuộc trong mắt hiện lên một tia bi thương.
Cô biết rằng mình sắp phải chết.
Hơn nữa, với sự tàn ác của tổ chức Sát Nhận.
Chết, đã là nhẹ nhất rồi!
…
Đế phủ.
"Anh ơi, trà sữa của em đến rồi, anh đi lấy giúp em đi!"
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… “Đuổi theo!” Số 11 và số 12 đuổi theo Tây Môn Vô Song. Số 13 vẫn không thể thoát khỏi Sơ Nguyệt. Lúc này trong miệng của Sơ Nguyệt đã đầy máu. Nhưng vẫn nhất quyết ôm chặt số 13. Số 13 thấy bất kể hắn đánh thế nào cũng không thể khiến Sơ Nguyệt buông tay. Ánh mắt trầm xuống, trực tiếp dùng kiếm chém đứt cánh tay của Sơ Nguyệt. Mất đi một cánh tay, Sơ Nguyệt rốt cuộc không ôm đối phương được nữa.. Rầm! Số 13 đá bay Sơ Nguyệt. Thân thể Sơ Nguyệt vẽ một vòng cung trong không trung. "Thực xin lỗi, chiến thần, Sơ Nguyệt không thể đi theo người nữa rồi..." Thân thể Sơ Nguyệt ngã xuống đất, ánh mắt dần dần trở nên tan rã. Số 13 cũng bắt đầu đuổi theo Tây Môn Vô Song. Nếu Như Tây Môn Vô Song là thời kỳ toàn thịnh, cô muốn chạy trốn, cơ hội vẫn là rất lớn. Nhưng hiện tại, đối mặt với ba vị Võ Vương truy sát, cô gần như không có khả năng chạy trốn. Nhưng cô vẫn cố gắng hết sức. Nếu cô không thể trốn thoát, thì Sơ Nguyệt sẽ chết vô ích. Lúc này, tốc độ của Tây Môn Vô Song so với xe hơi còn nhanh hơn, giống như bóng ma chạy trên đường. Nhưng ba vị sát thủ đuổi theo phía sau, tốc độ cũng không chậm. Đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian. "Chẳng lẽ Tây Môn Vô Song ta hôm nay sẽ chết ở chỗ này..." Cảm nhận được nội lực trong cơ thể đang nhanh chóng biến mất, trong mắt Tây Môn Vô Song hiện lên một tia tuyệt vọng. Cô không muốn chết, cô còn chưa báo thù cho em trai mình. Cô vẫn chưa giết hết kẻ thù! Vẫn chưa trả thù cho Sơ Nguyệt… Nghĩ tới đây, Tây Môn Vô Song bộc phát toàn bộ tiềm lực. Dốc toàn lực chạy như bay. Cô không thể chết, cô phải sống! Tuy nhiên, sau khi cô ấy chạy trốn mấy chục dặm, tốc độ của cô rốt cục vẫn chậm lại. Nội lực gần như không còn. Lục phủ ngũ tạng cũng giống như bị đóng đinh. Đã đến lúc dầu cạn đèn tắt. “Tây Môn Vô Song, ngươi trốn không thoát đâu!” Ba luồng sát khí đã gần trong gang tấc. Nhìn thấy ba tên sát thủ càng ngày càng gần, Tây Môn Vô Song rốt cuộc trong mắt hiện lên một tia bi thương. Cô biết rằng mình sắp phải chết. Hơn nữa, với sự tàn ác của tổ chức Sát Nhận. Chết, đã là nhẹ nhất rồi! … Đế phủ. "Anh ơi, trà sữa của em đến rồi, anh đi lấy giúp em đi!"