"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 150

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng nếu không thể nhớ, cảm giác đó sẽ rất khó chịu. Thậm chí cảm giác đầu sắp nổ tung.  Lập tức ho khan một tiếng nói: “Khụ khụ, kỳ thật, cô là… thuộc hạ của tôi!”  “Tôi là thuộc hạ của anh?”  Tây Môn Vô Song cau mày nhìn Lâm Hiên, dường như không tin Lâm Hiên lời nói.  “Cô không tin à? Nếu cô không phải thuộc hạ của tôi, cô vì sao lại nhớ như in hai chữ ‘Lâm Hiên’ này chứ?” Lâm Hiên cười nói.  Tây Môn Vô Song dùng sức hồi tưởng lại hai chữ Lâm Hiên này.  Cô phát hiện mình vô cùng quen thuộc với hai từ này, dường như hai từ này dường như khắc sâu vào trong xương tủy.  Chẳng lẽ cô thật sự là thuộc hạ của Lâm Hiên?  “Tôi lợi hại như vậy, làm sao có thể là thuộc hạ của anh chứ?” Mặc dù, Tây Môn Vô Song đã mất trí nhớ về các mối quan hệ của mình.  Nhưng đối với võ công, cô một chút cũng không quên.  “Bởi vì tôi mạnh hơn cô nha. Cô không tin, vậy tôi cho cô xem thử những thuộc hạ khác của tôi.”  Lâm Hiên nói xong liền hướng bên ngoài phòng hét lớn:  “Ngạn! Lãng Tâm!”  Vài giây sau, hai bóng người từ bên ngoài bay vào.  Là hai nữ thiên sứ Ngạn và Lãng Tâm.  Hai thiên thần xinh đẹp xuyên qua không trung, quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Hiên.  “Chủ nhân, ngài có phân phó gì?”  “Bọn họ là thiên sứ sao?” Nhìn thấy Ngạn và Lãng Tâm, đôi mắt Tây Môn Vô Song mở to.  Hai nữ nhân phương tây này, dáng người cao gầy, nhan sắc xuất chúng, đặc biệt là có một đôi cánh màu trắng sau lưng.  Hơn nữa, còn thực sự có thể bay, giống như thiên thần trong truyền thuyết.  Ngạn và Lãng Tâm đương nhiên không phải là thiên thần thật sự.  Đôi cánh của họ là một công nghệ đỉnh cao, kết hợp giữa máy móc và cơ thể con người.  "Không có việc gì, lui ra đi." Lâm Hiên phất phất tay.  Hai nữ thiên sứ lại bay đi.  “Thế nào, hiện tại đã tin tưởng tôi chưa?” Lâm Hiên cười tủm tỉm hỏi.  Vốn dĩ Tây Môn Vô Song không tin. Nhưng khi cô nhìn thấy hai nữ thiên thần đều là thuộc hạ của Lâm Hiên. Mà thực lực của Lâm Hiên quả thực ở trên cô.  Như vậy, thật sự có khả năng cô là thuộc hạ của Lâm Hiên đúng không?  “Nào, gọi tôi là chủ nhân đi.”  Lâm Hiên nhìn thấy vẻ mặt Tây Môn Vô Song rối rắm, chợt cảm thấy thú vị, vì thế liền muốn trêu chọc nàng.  "Chủ, chủ nhân..."   “Vậy, chủ nhân, tên của tôi là gì vậy?” Tây Môn Vô Song hỏi Lâm Hiên.  Điều này đúng thật là làm khó Lâm Hiên. Hắn làm sao biết tên cô nàng này là gì chứ?  Vì vậy hắn liền nghĩ đặt một cái tên mới cho Tây Môn Vô Song.  “Cô… họ Long, tên là Ngạo Thiên!”  “Tôi tên là Long Ngạo Thiên?”   Tây Môn Vô Song trợn to hai mắt, tựa hồ có chút không quá tin tưởng.  Cái tên Long Ngạo Thiên nghe giống như tên của một người đàn ông. Sao tên của cô lại như vậy chứ?  “Như thế nào? Không thích cái tên này hả? Tôi nhớ rõ lúc trước cô thích cái tên này nhất mà?”  Lâm Hiên vẻ mặt nghiêm túc nói, nhưng trong lòng lại điên cuồng cười to.   Hắn thật sự quá tài rồi, có thể ngay lập tức nghĩ ra một cái tên hay ho như vậy. Ha ha ha.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng nếu không thể nhớ, cảm giác đó sẽ rất khó chịu. Thậm chí cảm giác đầu sắp nổ tung.  

Lập tức ho khan một tiếng nói: “Khụ khụ, kỳ thật, cô là… thuộc hạ của tôi!”  

“Tôi là thuộc hạ của anh?”  

Tây Môn Vô Song cau mày nhìn Lâm Hiên, dường như không tin Lâm Hiên lời nói.  

“Cô không tin à? Nếu cô không phải thuộc hạ của tôi, cô vì sao lại nhớ như in hai chữ ‘Lâm Hiên’ này chứ?” Lâm Hiên cười nói.  

Tây Môn Vô Song dùng sức hồi tưởng lại hai chữ Lâm Hiên này.  

Cô phát hiện mình vô cùng quen thuộc với hai từ này, dường như hai từ này dường như khắc sâu vào trong xương tủy.  

Chẳng lẽ cô thật sự là thuộc hạ của Lâm Hiên?  

“Tôi lợi hại như vậy, làm sao có thể là thuộc hạ của anh chứ?” Mặc dù, Tây Môn Vô Song đã mất trí nhớ về các mối quan hệ của mình.  

Nhưng đối với võ công, cô một chút cũng không quên.  

“Bởi vì tôi mạnh hơn cô nha. Cô không tin, vậy tôi cho cô xem thử những thuộc hạ khác của tôi.”  

Lâm Hiên nói xong liền hướng bên ngoài phòng hét lớn:  

“Ngạn! Lãng Tâm!”  

Vài giây sau, hai bóng người từ bên ngoài bay vào.  

Là hai nữ thiên sứ Ngạn và Lãng Tâm.  

Hai thiên thần xinh đẹp xuyên qua không trung, quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Hiên.  

“Chủ nhân, ngài có phân phó gì?”  

“Bọn họ là thiên sứ sao?” Nhìn thấy Ngạn và Lãng Tâm, đôi mắt Tây Môn Vô Song mở to.  

Hai nữ nhân phương tây này, dáng người cao gầy, nhan sắc xuất chúng, đặc biệt là có một đôi cánh màu trắng sau lưng.  

Hơn nữa, còn thực sự có thể bay, giống như thiên thần trong truyền thuyết.  

Ngạn và Lãng Tâm đương nhiên không phải là thiên thần thật sự.  

Đôi cánh của họ là một công nghệ đỉnh cao, kết hợp giữa máy móc và cơ thể con người.  

"Không có việc gì, lui ra đi." Lâm Hiên phất phất tay.  

Hai nữ thiên sứ lại bay đi.  

“Thế nào, hiện tại đã tin tưởng tôi chưa?” Lâm Hiên cười tủm tỉm hỏi.  

Vốn dĩ Tây Môn Vô Song không tin. Nhưng khi cô nhìn thấy hai nữ thiên thần đều là thuộc hạ của Lâm Hiên. Mà thực lực của Lâm Hiên quả thực ở trên cô.  

Như vậy, thật sự có khả năng cô là thuộc hạ của Lâm Hiên đúng không?  

“Nào, gọi tôi là chủ nhân đi.”  

Lâm Hiên nhìn thấy vẻ mặt Tây Môn Vô Song rối rắm, chợt cảm thấy thú vị, vì thế liền muốn trêu chọc nàng.  

"Chủ, chủ nhân..."   

Image removed.

“Vậy, chủ nhân, tên của tôi là gì vậy?” Tây Môn Vô Song hỏi Lâm Hiên.  

Điều này đúng thật là làm khó Lâm Hiên. Hắn làm sao biết tên cô nàng này là gì chứ?  

Vì vậy hắn liền nghĩ đặt một cái tên mới cho Tây Môn Vô Song.  

“Cô… họ Long, tên là Ngạo Thiên!”  

“Tôi tên là Long Ngạo Thiên?”   

Tây Môn Vô Song trợn to hai mắt, tựa hồ có chút không quá tin tưởng.  

Cái tên Long Ngạo Thiên nghe giống như tên của một người đàn ông. Sao tên của cô lại như vậy chứ?  

“Như thế nào? Không thích cái tên này hả? Tôi nhớ rõ lúc trước cô thích cái tên này nhất mà?”  

Lâm Hiên vẻ mặt nghiêm túc nói, nhưng trong lòng lại điên cuồng cười to.   

Hắn thật sự quá tài rồi, có thể ngay lập tức nghĩ ra một cái tên hay ho như vậy. Ha ha ha.

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng nếu không thể nhớ, cảm giác đó sẽ rất khó chịu. Thậm chí cảm giác đầu sắp nổ tung.  Lập tức ho khan một tiếng nói: “Khụ khụ, kỳ thật, cô là… thuộc hạ của tôi!”  “Tôi là thuộc hạ của anh?”  Tây Môn Vô Song cau mày nhìn Lâm Hiên, dường như không tin Lâm Hiên lời nói.  “Cô không tin à? Nếu cô không phải thuộc hạ của tôi, cô vì sao lại nhớ như in hai chữ ‘Lâm Hiên’ này chứ?” Lâm Hiên cười nói.  Tây Môn Vô Song dùng sức hồi tưởng lại hai chữ Lâm Hiên này.  Cô phát hiện mình vô cùng quen thuộc với hai từ này, dường như hai từ này dường như khắc sâu vào trong xương tủy.  Chẳng lẽ cô thật sự là thuộc hạ của Lâm Hiên?  “Tôi lợi hại như vậy, làm sao có thể là thuộc hạ của anh chứ?” Mặc dù, Tây Môn Vô Song đã mất trí nhớ về các mối quan hệ của mình.  Nhưng đối với võ công, cô một chút cũng không quên.  “Bởi vì tôi mạnh hơn cô nha. Cô không tin, vậy tôi cho cô xem thử những thuộc hạ khác của tôi.”  Lâm Hiên nói xong liền hướng bên ngoài phòng hét lớn:  “Ngạn! Lãng Tâm!”  Vài giây sau, hai bóng người từ bên ngoài bay vào.  Là hai nữ thiên sứ Ngạn và Lãng Tâm.  Hai thiên thần xinh đẹp xuyên qua không trung, quỳ một gối xuống trước mặt Lâm Hiên.  “Chủ nhân, ngài có phân phó gì?”  “Bọn họ là thiên sứ sao?” Nhìn thấy Ngạn và Lãng Tâm, đôi mắt Tây Môn Vô Song mở to.  Hai nữ nhân phương tây này, dáng người cao gầy, nhan sắc xuất chúng, đặc biệt là có một đôi cánh màu trắng sau lưng.  Hơn nữa, còn thực sự có thể bay, giống như thiên thần trong truyền thuyết.  Ngạn và Lãng Tâm đương nhiên không phải là thiên thần thật sự.  Đôi cánh của họ là một công nghệ đỉnh cao, kết hợp giữa máy móc và cơ thể con người.  "Không có việc gì, lui ra đi." Lâm Hiên phất phất tay.  Hai nữ thiên sứ lại bay đi.  “Thế nào, hiện tại đã tin tưởng tôi chưa?” Lâm Hiên cười tủm tỉm hỏi.  Vốn dĩ Tây Môn Vô Song không tin. Nhưng khi cô nhìn thấy hai nữ thiên thần đều là thuộc hạ của Lâm Hiên. Mà thực lực của Lâm Hiên quả thực ở trên cô.  Như vậy, thật sự có khả năng cô là thuộc hạ của Lâm Hiên đúng không?  “Nào, gọi tôi là chủ nhân đi.”  Lâm Hiên nhìn thấy vẻ mặt Tây Môn Vô Song rối rắm, chợt cảm thấy thú vị, vì thế liền muốn trêu chọc nàng.  "Chủ, chủ nhân..."   “Vậy, chủ nhân, tên của tôi là gì vậy?” Tây Môn Vô Song hỏi Lâm Hiên.  Điều này đúng thật là làm khó Lâm Hiên. Hắn làm sao biết tên cô nàng này là gì chứ?  Vì vậy hắn liền nghĩ đặt một cái tên mới cho Tây Môn Vô Song.  “Cô… họ Long, tên là Ngạo Thiên!”  “Tôi tên là Long Ngạo Thiên?”   Tây Môn Vô Song trợn to hai mắt, tựa hồ có chút không quá tin tưởng.  Cái tên Long Ngạo Thiên nghe giống như tên của một người đàn ông. Sao tên của cô lại như vậy chứ?  “Như thế nào? Không thích cái tên này hả? Tôi nhớ rõ lúc trước cô thích cái tên này nhất mà?”  Lâm Hiên vẻ mặt nghiêm túc nói, nhưng trong lòng lại điên cuồng cười to.   Hắn thật sự quá tài rồi, có thể ngay lập tức nghĩ ra một cái tên hay ho như vậy. Ha ha ha.

Chương 150