"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 152

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Nhìn thấy một người phụ nữ đang tưới hoa, cô liền đi qua.  “Xin chào, cô cũng là thuộc hạ ở đây sao?” Tây Môn Vô Song hỏi người đang tưới hoa.  Đối phương liếc nhìn Tây Môn Vô Song gật đầu. Cô nàng là người giúp việc ở Đế Phủ.  "Vậy, tôi có thể làm gì?" Tây Môn Vô Song hỏi.  Nữ giúp việc kia đánh giá Tây Môn Vô Song vài lần.  Khuông mặt Tây Môn Vô Song vô cùng tinh xảo, trong mắt lại hiện lên khí phách anh hùng.  Vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn.  Một người phụ nữ như vậy làm sao có thể là một người giúp việc.  Hôm nay nàng nhìn thấy Lâm Hiên mang Tây Môn Vô Song trở về.  Trong lòng nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra.  "Khụ khụ, cô không cần phải làm gì cả.” Người giúp việc nói.  Trong lòng thầm nghĩ chỉ sợ không bao lâu nữa, cô sẽ là thiếu phu nhân nơi này, sao dám để cô làm việc đây.  “Xin hãy nói cho tôi biết tôi có thể làm gì đi. Tôi không muốn trở thành một kẻ vô dụng.” Tây Môn Vô Song mở miệng nói.  "Như vậy..." Người giúp việc nghĩ ngợi.  Một lát sau, ghé sát vào tai Tây Môn Vô Song nói:   "Nếu cô thật sự muốn làm gì đó, thì chỉ cần hầu hạ Lâm Thiếu thật tốt là được rồi. Cô làm tốt chuyện này thì so với bất kỳ chuyện gì khác cũng đáng giá hơn.”  “Vậy, vậy tôi phải hầu hạ hắn thế nào?” Tây Môn Vô Song cắn môihỏi.  Trong đầu cô, dường như không có ký ức về chuyện hầu hạ người khác.  “Ha ha, cô là phụ nữ, còn không biết hậu hà đàn ông thế nào sao?” Nữ giúp việc cười hắc hắc.  “Tôi không biết.” Tây Môn Vô Song lắc đầu.  “Khụ khụ, vậy cô hỏi đúng người rồi đó. Chị đây am hiểu nhất chuyện này. Đi theo tôi đi.”  Tây Môn Vô Song sau khi tiếp thu kiến thức từ người giúp việc kia. Lại cầm lấy một loại trái cây đi tìm Lâm Hiên.  Lúc này, Lâm Hiên đang tản bộ trong sân. Đột nhiên nhìn thấy Tây Môn Vô Song đi tới.  "Chủ nhân..."   Tây Môn Vô Song vừa nghĩ đến trong chốc lát phải làm chuyện kia, khuôn mặt xinh đẹp hơi có chút đỏ lên.  “Làm sao vậy?” Lâm Hiên có chút nghi hoặc nhìn Tây Môn Vô Song.  Tây Môn Vô Song không trả lời, cô từ phía sau, lấy trái cây ra.  Sau đó, làm theo những gì người giúp việc dạy cô ấy, bắt đầu thể hiện.  Khi Lâm Hiên nhìn thấy Tây Môn Vô Song lấy trái cây ra, hắn còn tưởng rằng Tây Môn Vô Song cho mình ăn.  Anh đưa tay ra muốn nhận, ai ngờ Tây Môn Vô Song lại không có cho hắn.  Mà là đưa vào miệng cô nàng.

Nhìn thấy một người phụ nữ đang tưới hoa, cô liền đi qua.  

“Xin chào, cô cũng là thuộc hạ ở đây sao?” Tây Môn Vô Song hỏi người đang tưới hoa.  

Đối phương liếc nhìn Tây Môn Vô Song gật đầu. Cô nàng là người giúp việc ở Đế Phủ.  

"Vậy, tôi có thể làm gì?" Tây Môn Vô Song hỏi.  

Nữ giúp việc kia đánh giá Tây Môn Vô Song vài lần.  

Khuông mặt Tây Môn Vô Song vô cùng tinh xảo, trong mắt lại hiện lên khí phách anh hùng.  

Vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn.  

Một người phụ nữ như vậy làm sao có thể là một người giúp việc.  

Hôm nay nàng nhìn thấy Lâm Hiên mang Tây Môn Vô Song trở về.  

Trong lòng nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra.  

"Khụ khụ, cô không cần phải làm gì cả.” Người giúp việc nói.  

Trong lòng thầm nghĩ chỉ sợ không bao lâu nữa, cô sẽ là thiếu phu nhân nơi này, sao dám để cô làm việc đây.  

“Xin hãy nói cho tôi biết tôi có thể làm gì đi. Tôi không muốn trở thành một kẻ vô dụng.” Tây Môn Vô Song mở miệng nói.  

"Như vậy..." Người giúp việc nghĩ ngợi.  

Một lát sau, ghé sát vào tai Tây Môn Vô Song nói:   

"Nếu cô thật sự muốn làm gì đó, thì chỉ cần hầu hạ Lâm Thiếu thật tốt là được rồi. Cô làm tốt chuyện này thì so với bất kỳ chuyện gì khác cũng đáng giá hơn.”  

“Vậy, vậy tôi phải hầu hạ hắn thế nào?” Tây Môn Vô Song cắn môihỏi.  

Trong đầu cô, dường như không có ký ức về chuyện hầu hạ người khác.  

“Ha ha, cô là phụ nữ, còn không biết hậu hà đàn ông thế nào sao?” Nữ giúp việc cười hắc hắc.  

“Tôi không biết.” Tây Môn Vô Song lắc đầu.  

“Khụ khụ, vậy cô hỏi đúng người rồi đó. Chị đây am hiểu nhất chuyện này. Đi theo tôi đi.”  

Tây Môn Vô Song sau khi tiếp thu kiến thức từ người giúp việc kia. Lại cầm lấy một loại trái cây đi tìm Lâm Hiên.  

Lúc này, Lâm Hiên đang tản bộ trong sân. Đột nhiên nhìn thấy Tây Môn Vô Song đi tới.  

"Chủ nhân..."   

Tây Môn Vô Song vừa nghĩ đến trong chốc lát phải làm chuyện kia, khuôn mặt xinh đẹp hơi có chút đỏ lên.  

“Làm sao vậy?” Lâm Hiên có chút nghi hoặc nhìn Tây Môn Vô Song.  

Tây Môn Vô Song không trả lời, cô từ phía sau, lấy trái cây ra.  

Sau đó, làm theo những gì người giúp việc dạy cô ấy, bắt đầu thể hiện.  

Khi Lâm Hiên nhìn thấy Tây Môn Vô Song lấy trái cây ra, hắn còn tưởng rằng Tây Môn Vô Song cho mình ăn.  

Anh đưa tay ra muốn nhận, ai ngờ Tây Môn Vô Song lại không có cho hắn.  

Mà là đưa vào miệng cô nàng.

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Nhìn thấy một người phụ nữ đang tưới hoa, cô liền đi qua.  “Xin chào, cô cũng là thuộc hạ ở đây sao?” Tây Môn Vô Song hỏi người đang tưới hoa.  Đối phương liếc nhìn Tây Môn Vô Song gật đầu. Cô nàng là người giúp việc ở Đế Phủ.  "Vậy, tôi có thể làm gì?" Tây Môn Vô Song hỏi.  Nữ giúp việc kia đánh giá Tây Môn Vô Song vài lần.  Khuông mặt Tây Môn Vô Song vô cùng tinh xảo, trong mắt lại hiện lên khí phách anh hùng.  Vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn.  Một người phụ nữ như vậy làm sao có thể là một người giúp việc.  Hôm nay nàng nhìn thấy Lâm Hiên mang Tây Môn Vô Song trở về.  Trong lòng nhất thời hiểu được là chuyện gì xảy ra.  "Khụ khụ, cô không cần phải làm gì cả.” Người giúp việc nói.  Trong lòng thầm nghĩ chỉ sợ không bao lâu nữa, cô sẽ là thiếu phu nhân nơi này, sao dám để cô làm việc đây.  “Xin hãy nói cho tôi biết tôi có thể làm gì đi. Tôi không muốn trở thành một kẻ vô dụng.” Tây Môn Vô Song mở miệng nói.  "Như vậy..." Người giúp việc nghĩ ngợi.  Một lát sau, ghé sát vào tai Tây Môn Vô Song nói:   "Nếu cô thật sự muốn làm gì đó, thì chỉ cần hầu hạ Lâm Thiếu thật tốt là được rồi. Cô làm tốt chuyện này thì so với bất kỳ chuyện gì khác cũng đáng giá hơn.”  “Vậy, vậy tôi phải hầu hạ hắn thế nào?” Tây Môn Vô Song cắn môihỏi.  Trong đầu cô, dường như không có ký ức về chuyện hầu hạ người khác.  “Ha ha, cô là phụ nữ, còn không biết hậu hà đàn ông thế nào sao?” Nữ giúp việc cười hắc hắc.  “Tôi không biết.” Tây Môn Vô Song lắc đầu.  “Khụ khụ, vậy cô hỏi đúng người rồi đó. Chị đây am hiểu nhất chuyện này. Đi theo tôi đi.”  Tây Môn Vô Song sau khi tiếp thu kiến thức từ người giúp việc kia. Lại cầm lấy một loại trái cây đi tìm Lâm Hiên.  Lúc này, Lâm Hiên đang tản bộ trong sân. Đột nhiên nhìn thấy Tây Môn Vô Song đi tới.  "Chủ nhân..."   Tây Môn Vô Song vừa nghĩ đến trong chốc lát phải làm chuyện kia, khuôn mặt xinh đẹp hơi có chút đỏ lên.  “Làm sao vậy?” Lâm Hiên có chút nghi hoặc nhìn Tây Môn Vô Song.  Tây Môn Vô Song không trả lời, cô từ phía sau, lấy trái cây ra.  Sau đó, làm theo những gì người giúp việc dạy cô ấy, bắt đầu thể hiện.  Khi Lâm Hiên nhìn thấy Tây Môn Vô Song lấy trái cây ra, hắn còn tưởng rằng Tây Môn Vô Song cho mình ăn.  Anh đưa tay ra muốn nhận, ai ngờ Tây Môn Vô Song lại không có cho hắn.  Mà là đưa vào miệng cô nàng.

Chương 152