"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 157

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Giống như Tây Môn Vô Song đang dạy dỗ một đám con nít.  Chỉ trong chốc lát, Tây Môn Vô Song tay không đã lật đổ mấy trăm người.  Nhìn thấy một màn này, Tây Môn Đan Đằng thật sự có chút giật mình.  Người phụ nữ này là ai? Sao lại lợi hại như vậy.  Chịu thôi, dung mạo của Tây Môn Vô Song, dù là người của Tây Môn gia, cũng rất ít người biết.  "Ngươi rốt cuộc là ai?" Tây Môn Đan Đằng nhịn không được mở miệng hỏi.  “Long Ngạo Thiên!” Tây Môn Vô Song khí phách đáp lại.  Long Ngạo Thiên!  Nghe đối phương báo ra tên, khóe miệng Tây Môn Đan Đằng co giật.  Cái tên này quá kiêu ngạo rồi đúng không?  Tên kiêu ngạo như vậy, nam nhân cũng không dám dùng, mà đối phương là một cô gái thanh tú, lại chọn cái tên như vậy.  “Long Ngạo Thiên, ngươi có biết, chúng ta là người của Tây Môn gia, ngươi làm như vậy chẳng khác nào là đối địch với Tây Môn gia chúng ta!” Tây Môn Đan Đằng nhìn ra, thực lực của đối phương, vượt xa hắn.  Làm không tốt sẽ là toàn quân bị diệt, bởi vậy mới đem Tây Môn Gia báo ra ngoài.  "Ha ha, Tây Môn gia, ở trước mặt Long Ngạo Thiên ta, tính là cái gì? Ta hôm nay tới đây, chính là tới thu thập Tây Môn gia các ngươi!” Tây Môn Vô Song cười ha hả.  Ra tay càng tàn nhẫn hơn.  Cũng may cô không sử dụng vũ khí.  Nếu không, chỉ sợ hiện tại đã có hơn hơn một ngàn người bị cô giết chết.  Nhưng cho dù là không dùng vũ khí, bị tiểu một quyền của nàng đánh trúng, không chết cũng phải nằm trên giường nửa năm.  Sở Thiền Hoàng vốn cảm thấy mình đã đủ bạo lực rồi.  Không ngờ, cô nàng này lại bạo lực hơn.  Khoảng mười phút trôi qua.  Hai ngàn tinh anh của Tây Môn gia đều bị một mình Tây Môn Vô Song giải quyết.  Nàng giẫm lên mặt Tây Môn Đan Đằng, bá đạo nói: "Nhớ lấy tên của ta, ta tên là Long Ngạo Thiên, ngươi từ đâu tới, liền trở về cho ta!"  “Đi đến chỗ tiếp theo!” Tây Môn Vô Song mang theo Sở Thiền Hoàng rời đi.  Sau đó, đi đến một nơi tụ tập khác của Tây Môn gia.  "Ngươi đang nói cái gì? Võ quán của các ngươi bị người ta phá? Ai dám to gan như vậy?” Thần sắc Tây Môn Liên Đằng biến đổi.  Tây Môn Liên Đằng là một gã trưởng lão của Tây Môn gia tộc, hắn dẫn theo ba ngàn võ giả tinh anh của Tây Môn gia tộc, chờ lệnh ở một võ quán Tây Môn gia.  “Cô ta nói cô ta tên là Long Ngạo Thiên!”  "Long Ngạo Thiên? Cái quỷ gì vậy, hoàn toàn chưa từng nghe qua!"   Nửa giờ sau đó.  Lại một nơi tụ tập của Tây Môn gia với hai hàn tinh anh cũng bị nữ nhân gọi là Long Ngạo Thiên tiêu diệt.  “Sao lại như vậy được?”  Ba gã trưởng lão sắc mặt cực kỳ khó coi.

Giống như Tây Môn Vô Song đang dạy dỗ một đám con nít.  

Chỉ trong chốc lát, Tây Môn Vô Song tay không đã lật đổ mấy trăm người.  

Nhìn thấy một màn này, Tây Môn Đan Đằng thật sự có chút giật mình.  

Người phụ nữ này là ai? Sao lại lợi hại như vậy.  

Chịu thôi, dung mạo của Tây Môn Vô Song, dù là người của Tây Môn gia, cũng rất ít người biết.  

"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tây Môn Đan Đằng nhịn không được mở miệng hỏi.  

“Long Ngạo Thiên!” Tây Môn Vô Song khí phách đáp lại.  

Long Ngạo Thiên!  

Nghe đối phương báo ra tên, khóe miệng Tây Môn Đan Đằng co giật.  

Cái tên này quá kiêu ngạo rồi đúng không?  

Tên kiêu ngạo như vậy, nam nhân cũng không dám dùng, mà đối phương là một cô gái thanh tú, lại chọn cái tên như vậy.  

“Long Ngạo Thiên, ngươi có biết, chúng ta là người của Tây Môn gia, ngươi làm như vậy chẳng khác nào là đối địch với Tây Môn gia chúng ta!” Tây Môn Đan Đằng nhìn ra, thực lực của đối phương, vượt xa hắn.  

Làm không tốt sẽ là toàn quân bị diệt, bởi vậy mới đem Tây Môn Gia báo ra ngoài.  

"Ha ha, Tây Môn gia, ở trước mặt Long Ngạo Thiên ta, tính là cái gì? Ta hôm nay tới đây, chính là tới thu thập Tây Môn gia các ngươi!” Tây Môn Vô Song cười ha hả.  

Ra tay càng tàn nhẫn hơn.  

Cũng may cô không sử dụng vũ khí.  

Nếu không, chỉ sợ hiện tại đã có hơn hơn một ngàn người bị cô giết chết.  

Nhưng cho dù là không dùng vũ khí, bị tiểu một quyền của nàng đánh trúng, không chết cũng phải nằm trên giường nửa năm.  

Sở Thiền Hoàng vốn cảm thấy mình đã đủ bạo lực rồi.  

Không ngờ, cô nàng này lại bạo lực hơn.  

Khoảng mười phút trôi qua.  

Hai ngàn tinh anh của Tây Môn gia đều bị một mình Tây Môn Vô Song giải quyết.  

Nàng giẫm lên mặt Tây Môn Đan Đằng, bá đạo nói: "Nhớ lấy tên của ta, ta tên là Long Ngạo Thiên, ngươi từ đâu tới, liền trở về cho ta!"  

“Đi đến chỗ tiếp theo!” Tây Môn Vô Song mang theo Sở Thiền Hoàng rời đi.  

Sau đó, đi đến một nơi tụ tập khác của Tây Môn gia.  

"Ngươi đang nói cái gì? Võ quán của các ngươi bị người ta phá? Ai dám to gan như vậy?” Thần sắc Tây Môn Liên Đằng biến đổi.  

Tây Môn Liên Đằng là một gã trưởng lão của Tây Môn gia tộc, hắn dẫn theo ba ngàn võ giả tinh anh của Tây Môn gia tộc, chờ lệnh ở một võ quán Tây Môn gia.  

“Cô ta nói cô ta tên là Long Ngạo Thiên!”  

"Long Ngạo Thiên? Cái quỷ gì vậy, hoàn toàn chưa từng nghe qua!"   

Nửa giờ sau đó.  

Lại một nơi tụ tập của Tây Môn gia với hai hàn tinh anh cũng bị nữ nhân gọi là Long Ngạo Thiên tiêu diệt.  

“Sao lại như vậy được?”  

Ba gã trưởng lão sắc mặt cực kỳ khó coi.

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Giống như Tây Môn Vô Song đang dạy dỗ một đám con nít.  Chỉ trong chốc lát, Tây Môn Vô Song tay không đã lật đổ mấy trăm người.  Nhìn thấy một màn này, Tây Môn Đan Đằng thật sự có chút giật mình.  Người phụ nữ này là ai? Sao lại lợi hại như vậy.  Chịu thôi, dung mạo của Tây Môn Vô Song, dù là người của Tây Môn gia, cũng rất ít người biết.  "Ngươi rốt cuộc là ai?" Tây Môn Đan Đằng nhịn không được mở miệng hỏi.  “Long Ngạo Thiên!” Tây Môn Vô Song khí phách đáp lại.  Long Ngạo Thiên!  Nghe đối phương báo ra tên, khóe miệng Tây Môn Đan Đằng co giật.  Cái tên này quá kiêu ngạo rồi đúng không?  Tên kiêu ngạo như vậy, nam nhân cũng không dám dùng, mà đối phương là một cô gái thanh tú, lại chọn cái tên như vậy.  “Long Ngạo Thiên, ngươi có biết, chúng ta là người của Tây Môn gia, ngươi làm như vậy chẳng khác nào là đối địch với Tây Môn gia chúng ta!” Tây Môn Đan Đằng nhìn ra, thực lực của đối phương, vượt xa hắn.  Làm không tốt sẽ là toàn quân bị diệt, bởi vậy mới đem Tây Môn Gia báo ra ngoài.  "Ha ha, Tây Môn gia, ở trước mặt Long Ngạo Thiên ta, tính là cái gì? Ta hôm nay tới đây, chính là tới thu thập Tây Môn gia các ngươi!” Tây Môn Vô Song cười ha hả.  Ra tay càng tàn nhẫn hơn.  Cũng may cô không sử dụng vũ khí.  Nếu không, chỉ sợ hiện tại đã có hơn hơn một ngàn người bị cô giết chết.  Nhưng cho dù là không dùng vũ khí, bị tiểu một quyền của nàng đánh trúng, không chết cũng phải nằm trên giường nửa năm.  Sở Thiền Hoàng vốn cảm thấy mình đã đủ bạo lực rồi.  Không ngờ, cô nàng này lại bạo lực hơn.  Khoảng mười phút trôi qua.  Hai ngàn tinh anh của Tây Môn gia đều bị một mình Tây Môn Vô Song giải quyết.  Nàng giẫm lên mặt Tây Môn Đan Đằng, bá đạo nói: "Nhớ lấy tên của ta, ta tên là Long Ngạo Thiên, ngươi từ đâu tới, liền trở về cho ta!"  “Đi đến chỗ tiếp theo!” Tây Môn Vô Song mang theo Sở Thiền Hoàng rời đi.  Sau đó, đi đến một nơi tụ tập khác của Tây Môn gia.  "Ngươi đang nói cái gì? Võ quán của các ngươi bị người ta phá? Ai dám to gan như vậy?” Thần sắc Tây Môn Liên Đằng biến đổi.  Tây Môn Liên Đằng là một gã trưởng lão của Tây Môn gia tộc, hắn dẫn theo ba ngàn võ giả tinh anh của Tây Môn gia tộc, chờ lệnh ở một võ quán Tây Môn gia.  “Cô ta nói cô ta tên là Long Ngạo Thiên!”  "Long Ngạo Thiên? Cái quỷ gì vậy, hoàn toàn chưa từng nghe qua!"   Nửa giờ sau đó.  Lại một nơi tụ tập của Tây Môn gia với hai hàn tinh anh cũng bị nữ nhân gọi là Long Ngạo Thiên tiêu diệt.  “Sao lại như vậy được?”  Ba gã trưởng lão sắc mặt cực kỳ khó coi.

Chương 157