"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 159
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Lần này Tây Môn gia chỉ quy tụ hơn 12.000 người. Cô gái này một lần đã tiêu diệt hết một phần của người ta rồi. “Làm tốt lắm. Nhưng cô cũng không thể khinh địch. Tây Môn gia còn có chiến thần, hơn nữa, có một vị chiến thần, đã tới Giang Đô!” Lâm Hiên trầm giọng nói. Tuy rằng thực lực của Long Ngạo Thiên không tệ, đạt tới cấp bậc Võ Vương. Nhưng chiến thần, thực lực thấp nhất đều là từ Võ Vương trở lên. Nếu Long Ngạo Thiên gặp phải chiến thần của Tây Môn gia, chưa chắc có thể đánh được. Nghe Lâm Hiên nói xong, Tây Môn Vô Song trên mặt hiện lên một tia khí phách, nói: “Chủ nhân ngươi yên tâm. Chiến thần Tây Môn gia không đến thì thôi, nếu như đến tôi nhất định sẽ đánh hắn đến không nhìn rõ Đông Tây Nam Bắc.” Không biết vì sao, chỉ cần có liên quan đến chiến đấu, Tây Môn Vô Song đều cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Nhìn thấy chiến ý của Tây Môn Vô Song. Lâm Hiên khóe miệng giật giật, trong lòng không khỏi nói, cô gái này chắc chắn là một phần tử hiếu chiến. Chuyện Lâm Hiên không biết là, Tây Môn Vô Song mười mấy tuổi liền đến biên cảnh, đánh giặc mười mấy năm liền tục, gen hiếu chiến đã sớm khắc sâu trong xương cốt cô rồi. Vì vậy, tuy đã quên mình là ai nhưng cô không hề quên võ công. “Đúng rồi, chủ nhân, chiến thần Tây Môn gia kia tên là gì?” Tây Môn Vô Song hỏi. "Hình như gọi là Tây Môn Vô Song!" Lâm Hiên nói. “Ha ha, lại dám lấy cái tên kiêu ngạo như vậy. Hoàng Hoàng, chuẩn bị cho tôi một phần chiến thư!” Tây Môn Vô Song vung tay nhỏ lên. "Làm gì?" Tây Môn Vô Song: "Tôi muốn khiêu chiến Tây Môn Vô Song!"Lâm Hiên: "..." Sở Thiền Hoàng: "..." Nghe Tây Môn Vô Song nói, Lâm Hiên cùng Sở Thiền Hoàng đều nhất thời không nói nên lời. Rõ ràng, cô gái này so với bọn họ tưởng tượng còn hiếu chiến hơn nhiều. Mặc dù, thực lực của Tây Môn Vô Song đã đạt tới cấp bậc Võ Vương. Một chiến thần cấp thấp, hẳn là có nắm chắc thắng lợi. Nhưng nếu lỡ gặp phải chiến thần lợi hại một chút, vậy thì vui rồi. "Này… Hoàng Hoàng, cô không phải muốn song tu sao? Hiện tại tôi dạy cho cô!" Lâm Hiên nhìn Sở Thiền Hoàng nói. "Chủ nhân, ngươi không phải nói là ngươi không có công pháp nam nữ song tu sao?" Sở Thiền Hoàng nghi hoặc. “Tôi không nói là tôi cùng cô song tu, tôi đang kêu cô cùng với Long Ngạo Thiên song tu." Lâm Hiên trợn mắt nói. Loan Phượng Quyết, cần hai nữ võ giả thực lực không chênh lệch nhiều đồng thời tu luyện.
Lần này Tây Môn gia chỉ quy tụ hơn 12.000 người.
Cô gái này một lần đã tiêu diệt hết một phần của người ta rồi.
“Làm tốt lắm. Nhưng cô cũng không thể khinh địch. Tây Môn gia còn có chiến thần, hơn nữa, có một vị chiến thần, đã tới Giang Đô!” Lâm Hiên trầm giọng nói.
Tuy rằng thực lực của Long Ngạo Thiên không tệ, đạt tới cấp bậc Võ Vương.
Nhưng chiến thần, thực lực thấp nhất đều là từ Võ Vương trở lên.
Nếu Long Ngạo Thiên gặp phải chiến thần của Tây Môn gia, chưa chắc có thể đánh được.
Nghe Lâm Hiên nói xong, Tây Môn Vô Song trên mặt hiện lên một tia khí phách, nói:
“Chủ nhân ngươi yên tâm. Chiến thần Tây Môn gia không đến thì thôi, nếu như đến tôi nhất định sẽ đánh hắn đến không nhìn rõ Đông Tây Nam Bắc.”
Không biết vì sao, chỉ cần có liên quan đến chiến đấu, Tây Môn Vô Song đều cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Nhìn thấy chiến ý của Tây Môn Vô Song.
Lâm Hiên khóe miệng giật giật, trong lòng không khỏi nói, cô gái này chắc chắn là một phần tử hiếu chiến.
Chuyện Lâm Hiên không biết là, Tây Môn Vô Song mười mấy tuổi liền đến biên cảnh, đánh giặc mười mấy năm liền tục, gen hiếu chiến đã sớm khắc sâu trong xương cốt cô rồi.
Vì vậy, tuy đã quên mình là ai nhưng cô không hề quên võ công.
“Đúng rồi, chủ nhân, chiến thần Tây Môn gia kia tên là gì?” Tây Môn Vô Song hỏi.
"Hình như gọi là Tây Môn Vô Song!" Lâm Hiên nói.
“Ha ha, lại dám lấy cái tên kiêu ngạo như vậy. Hoàng Hoàng, chuẩn bị cho tôi một phần chiến thư!” Tây Môn Vô Song vung tay nhỏ lên.
"Làm gì?"
Tây Môn Vô Song: "Tôi muốn khiêu chiến Tây Môn Vô Song!"
Lâm Hiên: "..."
Sở Thiền Hoàng: "..."
Nghe Tây Môn Vô Song nói, Lâm Hiên cùng Sở Thiền Hoàng đều nhất thời không nói nên lời.
Rõ ràng, cô gái này so với bọn họ tưởng tượng còn hiếu chiến hơn nhiều.
Mặc dù, thực lực của Tây Môn Vô Song đã đạt tới cấp bậc Võ Vương. Một chiến thần cấp thấp, hẳn là có nắm chắc thắng lợi.
Nhưng nếu lỡ gặp phải chiến thần lợi hại một chút, vậy thì vui rồi.
"Này… Hoàng Hoàng, cô không phải muốn song tu sao? Hiện tại tôi dạy cho cô!" Lâm Hiên nhìn Sở Thiền Hoàng nói.
"Chủ nhân, ngươi không phải nói là ngươi không có công pháp nam nữ song tu sao?" Sở Thiền Hoàng nghi hoặc.
“Tôi không nói là tôi cùng cô song tu, tôi đang kêu cô cùng với Long Ngạo Thiên song tu." Lâm Hiên trợn mắt nói.
Loan Phượng Quyết, cần hai nữ võ giả thực lực không chênh lệch nhiều đồng thời tu luyện.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Lần này Tây Môn gia chỉ quy tụ hơn 12.000 người. Cô gái này một lần đã tiêu diệt hết một phần của người ta rồi. “Làm tốt lắm. Nhưng cô cũng không thể khinh địch. Tây Môn gia còn có chiến thần, hơn nữa, có một vị chiến thần, đã tới Giang Đô!” Lâm Hiên trầm giọng nói. Tuy rằng thực lực của Long Ngạo Thiên không tệ, đạt tới cấp bậc Võ Vương. Nhưng chiến thần, thực lực thấp nhất đều là từ Võ Vương trở lên. Nếu Long Ngạo Thiên gặp phải chiến thần của Tây Môn gia, chưa chắc có thể đánh được. Nghe Lâm Hiên nói xong, Tây Môn Vô Song trên mặt hiện lên một tia khí phách, nói: “Chủ nhân ngươi yên tâm. Chiến thần Tây Môn gia không đến thì thôi, nếu như đến tôi nhất định sẽ đánh hắn đến không nhìn rõ Đông Tây Nam Bắc.” Không biết vì sao, chỉ cần có liên quan đến chiến đấu, Tây Môn Vô Song đều cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Nhìn thấy chiến ý của Tây Môn Vô Song. Lâm Hiên khóe miệng giật giật, trong lòng không khỏi nói, cô gái này chắc chắn là một phần tử hiếu chiến. Chuyện Lâm Hiên không biết là, Tây Môn Vô Song mười mấy tuổi liền đến biên cảnh, đánh giặc mười mấy năm liền tục, gen hiếu chiến đã sớm khắc sâu trong xương cốt cô rồi. Vì vậy, tuy đã quên mình là ai nhưng cô không hề quên võ công. “Đúng rồi, chủ nhân, chiến thần Tây Môn gia kia tên là gì?” Tây Môn Vô Song hỏi. "Hình như gọi là Tây Môn Vô Song!" Lâm Hiên nói. “Ha ha, lại dám lấy cái tên kiêu ngạo như vậy. Hoàng Hoàng, chuẩn bị cho tôi một phần chiến thư!” Tây Môn Vô Song vung tay nhỏ lên. "Làm gì?" Tây Môn Vô Song: "Tôi muốn khiêu chiến Tây Môn Vô Song!"Lâm Hiên: "..." Sở Thiền Hoàng: "..." Nghe Tây Môn Vô Song nói, Lâm Hiên cùng Sở Thiền Hoàng đều nhất thời không nói nên lời. Rõ ràng, cô gái này so với bọn họ tưởng tượng còn hiếu chiến hơn nhiều. Mặc dù, thực lực của Tây Môn Vô Song đã đạt tới cấp bậc Võ Vương. Một chiến thần cấp thấp, hẳn là có nắm chắc thắng lợi. Nhưng nếu lỡ gặp phải chiến thần lợi hại một chút, vậy thì vui rồi. "Này… Hoàng Hoàng, cô không phải muốn song tu sao? Hiện tại tôi dạy cho cô!" Lâm Hiên nhìn Sở Thiền Hoàng nói. "Chủ nhân, ngươi không phải nói là ngươi không có công pháp nam nữ song tu sao?" Sở Thiền Hoàng nghi hoặc. “Tôi không nói là tôi cùng cô song tu, tôi đang kêu cô cùng với Long Ngạo Thiên song tu." Lâm Hiên trợn mắt nói. Loan Phượng Quyết, cần hai nữ võ giả thực lực không chênh lệch nhiều đồng thời tu luyện.