"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 270

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba gã Ngũ Hành Chi Nhận đồng thời xuất thủ, hoàn toàn có thể uy hiếp tới cường giả đại cảnh giới tiếp theo.  Ví dụ như, thực lực của Tam Nhận này đều ở trình độ Thiên Cấp Võ Vương đỉnh phong.  Như vậy, hiện tại công kích của bọn họ có thể tiêu diệt một Võ Hoàng sơ kỳ!  Bọn họ cũng không tin, Long quốc có thể trong thời gian ngắn như vậy, điều tới một vị cường giả Võ Hoàng!  Một quả cầu ánh sáng chói mắt như mặt trời thiêu đốt, đồng thời bắn về phía Lâm Hiên.  Lúc này, năng lực di chuyển của Lâm Hiên đã bị bức tường nước của Thủy Nhận hạn chế.  Cho dù hắn có thể phá vỡ bức tường nước, cũng tuyệt đối không kịp ngăn cản Hỏa Nhận cùng Kim Nhận đồng thời công kích.  Lâm Hiên ngay lập tức bị nhấn chìm bởi ánh sáng.  “Có thể chết trong tay ba Ngũ Hành Chi Nhận, là vinh hạnh của ngươi!” Ba gã Ngũ Hành Chi Nhận lần lượt thu hồi kiếm của mình.  Trong mắt bọn họ, Lâm Hiên nhất định sẽ chết.  Nhưng mà, khi các loại ánh sáng biến mất, thân thể Lâm Hiên lại xuất hiện.  Không một chút thương tổn!  Lúc ấy, tiểu quận chúa nhìn thấy nhiều công kích như vậy đánh về phía mình. Trái tim đã vọt tới cổ họng. Còn tưởng rằng, mình chết chắc rồi.  Nhưng không ngờ, nàng dĩ nhiên không có cảm giác được một chút gì cả.  Lâm Hiên cứ như vậy dễ dàng ngăn trở công kích của đối phương.  Tại thời điểm Kim Nhận cùng Hỏa Nhận công kích đánh tới, xung quanh thân thể Lâm Hiên hiện lên một tấm khiên tròn.  Dưới sự bảo hộ của tấm khiên, tiểu quận chúa ngay cả một chút lay động cũng không cảm giác được.  Thật sự quá mạnh! Tiểu quận chúa sợ tới mức che miệng nhỏ của mình lại.  Chẳng lẽ, tên đáng ghét này là Võ Hoàng sao?  Võ Hoàng thì không phải tiểu quận chúa chưa từng thấy qua.  Nhưng, cường giả cấp bậc này, cho dù là cả Long quốc cũng không có mấy người.  Đương nhiên, đẩy chỉ nói ở võ giả thế tục.  Ẩn tộc thì không tính tới.  Võ giả thế tục, có thể tu luyện tới Võ Hoàng, trên cơ bản đều đã bảy, tám mươi tuổi.  Nhưng người đàn ông trước mắt này so với cô cũng không chênh lệch mấy tuổi.  "Ôm chặt ta!" Lúc này, Lâm Hiên thanh âm vang lên.  “Ồ!” Tiểu quận chúa rất phối hợp ôm cổ Lâm Hiên.  Khoảnh khắc tiếp theo, cô cảm thấy cơ thể mình dịch chuyển tức thời.  Vút!  Tiểu quận chúa chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, đã trở lại nguyên vị trí.  Có vẻ như Lâm Hiên không hề di chuyển.  Nhưng, chỉ một giây sau.  Phịch phịch!  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba gã Ngũ Hành Chi Nhận đồng thời xuất thủ, hoàn toàn có thể uy hiếp tới cường giả đại cảnh giới tiếp theo.  

Ví dụ như, thực lực của Tam Nhận này đều ở trình độ Thiên Cấp Võ Vương đỉnh phong.  

Như vậy, hiện tại công kích của bọn họ có thể tiêu diệt một Võ Hoàng sơ kỳ!  

Bọn họ cũng không tin, Long quốc có thể trong thời gian ngắn như vậy, điều tới một vị cường giả Võ Hoàng!  

Một quả cầu ánh sáng chói mắt như mặt trời thiêu đốt, đồng thời bắn về phía Lâm Hiên.  

Lúc này, năng lực di chuyển của Lâm Hiên đã bị bức tường nước của Thủy Nhận hạn chế.  

Cho dù hắn có thể phá vỡ bức tường nước, cũng tuyệt đối không kịp ngăn cản Hỏa Nhận cùng Kim Nhận đồng thời công kích.  

Lâm Hiên ngay lập tức bị nhấn chìm bởi ánh sáng.  

“Có thể chết trong tay ba Ngũ Hành Chi Nhận, là vinh hạnh của ngươi!” Ba gã Ngũ Hành Chi Nhận lần lượt thu hồi kiếm của mình.  

Trong mắt bọn họ, Lâm Hiên nhất định sẽ chết.  

Nhưng mà, khi các loại ánh sáng biến mất, thân thể Lâm Hiên lại xuất hiện.  

Không một chút thương tổn!  

Lúc ấy, tiểu quận chúa nhìn thấy nhiều công kích như vậy đánh về phía mình. Trái tim đã vọt tới cổ họng. Còn tưởng rằng, mình chết chắc rồi.  

Nhưng không ngờ, nàng dĩ nhiên không có cảm giác được một chút gì cả.  

Lâm Hiên cứ như vậy dễ dàng ngăn trở công kích của đối phương.  

Tại thời điểm Kim Nhận cùng Hỏa Nhận công kích đánh tới, xung quanh thân thể Lâm Hiên hiện lên một tấm khiên tròn.  

Dưới sự bảo hộ của tấm khiên, tiểu quận chúa ngay cả một chút lay động cũng không cảm giác được.  

Thật sự quá mạnh! Tiểu quận chúa sợ tới mức che miệng nhỏ của mình lại.  

Chẳng lẽ, tên đáng ghét này là Võ Hoàng sao?  

Võ Hoàng thì không phải tiểu quận chúa chưa từng thấy qua.  

Nhưng, cường giả cấp bậc này, cho dù là cả Long quốc cũng không có mấy người.  

Đương nhiên, đẩy chỉ nói ở võ giả thế tục.  

Ẩn tộc thì không tính tới.  

Võ giả thế tục, có thể tu luyện tới Võ Hoàng, trên cơ bản đều đã bảy, tám mươi tuổi.  

Nhưng người đàn ông trước mắt này so với cô cũng không chênh lệch mấy tuổi.  

"Ôm chặt ta!" Lúc này, Lâm Hiên thanh âm vang lên.  

“Ồ!” Tiểu quận chúa rất phối hợp ôm cổ Lâm Hiên.  

Khoảnh khắc tiếp theo, cô cảm thấy cơ thể mình dịch chuyển tức thời.  

Vút!  

Tiểu quận chúa chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, đã trở lại nguyên vị trí.  

Có vẻ như Lâm Hiên không hề di chuyển.  

Nhưng, chỉ một giây sau.  

Phịch phịch!  

Image removed.

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ba gã Ngũ Hành Chi Nhận đồng thời xuất thủ, hoàn toàn có thể uy hiếp tới cường giả đại cảnh giới tiếp theo.  Ví dụ như, thực lực của Tam Nhận này đều ở trình độ Thiên Cấp Võ Vương đỉnh phong.  Như vậy, hiện tại công kích của bọn họ có thể tiêu diệt một Võ Hoàng sơ kỳ!  Bọn họ cũng không tin, Long quốc có thể trong thời gian ngắn như vậy, điều tới một vị cường giả Võ Hoàng!  Một quả cầu ánh sáng chói mắt như mặt trời thiêu đốt, đồng thời bắn về phía Lâm Hiên.  Lúc này, năng lực di chuyển của Lâm Hiên đã bị bức tường nước của Thủy Nhận hạn chế.  Cho dù hắn có thể phá vỡ bức tường nước, cũng tuyệt đối không kịp ngăn cản Hỏa Nhận cùng Kim Nhận đồng thời công kích.  Lâm Hiên ngay lập tức bị nhấn chìm bởi ánh sáng.  “Có thể chết trong tay ba Ngũ Hành Chi Nhận, là vinh hạnh của ngươi!” Ba gã Ngũ Hành Chi Nhận lần lượt thu hồi kiếm của mình.  Trong mắt bọn họ, Lâm Hiên nhất định sẽ chết.  Nhưng mà, khi các loại ánh sáng biến mất, thân thể Lâm Hiên lại xuất hiện.  Không một chút thương tổn!  Lúc ấy, tiểu quận chúa nhìn thấy nhiều công kích như vậy đánh về phía mình. Trái tim đã vọt tới cổ họng. Còn tưởng rằng, mình chết chắc rồi.  Nhưng không ngờ, nàng dĩ nhiên không có cảm giác được một chút gì cả.  Lâm Hiên cứ như vậy dễ dàng ngăn trở công kích của đối phương.  Tại thời điểm Kim Nhận cùng Hỏa Nhận công kích đánh tới, xung quanh thân thể Lâm Hiên hiện lên một tấm khiên tròn.  Dưới sự bảo hộ của tấm khiên, tiểu quận chúa ngay cả một chút lay động cũng không cảm giác được.  Thật sự quá mạnh! Tiểu quận chúa sợ tới mức che miệng nhỏ của mình lại.  Chẳng lẽ, tên đáng ghét này là Võ Hoàng sao?  Võ Hoàng thì không phải tiểu quận chúa chưa từng thấy qua.  Nhưng, cường giả cấp bậc này, cho dù là cả Long quốc cũng không có mấy người.  Đương nhiên, đẩy chỉ nói ở võ giả thế tục.  Ẩn tộc thì không tính tới.  Võ giả thế tục, có thể tu luyện tới Võ Hoàng, trên cơ bản đều đã bảy, tám mươi tuổi.  Nhưng người đàn ông trước mắt này so với cô cũng không chênh lệch mấy tuổi.  "Ôm chặt ta!" Lúc này, Lâm Hiên thanh âm vang lên.  “Ồ!” Tiểu quận chúa rất phối hợp ôm cổ Lâm Hiên.  Khoảnh khắc tiếp theo, cô cảm thấy cơ thể mình dịch chuyển tức thời.  Vút!  Tiểu quận chúa chỉ cảm thấy trước mắt mờ mịt, đã trở lại nguyên vị trí.  Có vẻ như Lâm Hiên không hề di chuyển.  Nhưng, chỉ một giây sau.  Phịch phịch!  

Chương 270