"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 298
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Lâm Hiên lại tát vào khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Huân Nhiên. Làm cho khuôn mặt của nàng đều có chút sưng đỏ lên. “Bà mẹ mày!” Tuyệt mỹ quận chúa lập tức chửi thô bạo. “Xem ra giáo huấn còn chưa đủ rồi!” Lâm Hiên tiếp tục tát thêm mấy cái nữa. “Ta giết chết ngươi!” Bốp! “Ngươi chết chắc rồi!” Bốp! “Ta giết cả nhà ngươi!” Bốp! Bốp! Bốp! Hoa Huân Nhiên càng mắng, Lâm Hiên càng đánh càng mạnh, trực tiếp đem Hoa Huân Nhiên đánh thành đầu heo. Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ. Hôm nay, vừa mới nghe nói có người đã tát Thư Y quận chúa. Dĩ nhiên là khiến rất nhiều người không thể tin được. Nhưng bây giờ nhìn thấy trước mắt, càng làm cho bọn họ kinh hãi rớt cằm hơn. “Đừng đánh nữa, ta không mắng ngươi nữa! Hu hu hu…” Huân Nhiên quận chúa cứng đầu cũng bị Lâm Hiên đánh cho khóc òa lên. Thấy Hoa Huân Nhiên khóc, Lâm Hiên rốt cục mới dừng tay lại. Ném cô ta xuống đất. Lúc này, mọi người tuy rằng đau lòng vị tuyệt mỹ quận chúa này, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy Lâm Hiên tát quận chúa, trong lòng lại cảm thấy có chút sảng khoái. Thậm chí, nảy sinh ý nghĩ cũng muốn qua tát cho cô nàng mấy cái. Tất nhiên, họ chỉ dám nghĩ mà thôi. Về phần Kim Linh Khê cùng Anh Đào, tuy rằng khóe miệng vẫn có chút co giật, nhưng họ đã không còn ngạc nhiên nữa. Dù sao, đây cũng không phải là quận chúa đầu tiên Lâm Hiên đánh. Người ta ngay cả Vương gia cũng dám đánh, hơn nữa còn là đánh ở trước mặt nữ hoàng. Đánh một Hoa Huân Nhiên thì có cái gì kỳ lạ đây? “Khuynh Thành tỷ, ngươi mau giúp ta, hu hu.” Hoa Huân Nhiên vẻ mặt ủy khuất nói với Khuynh Thành quận chúa. Là đệ nhất mỹ nhân quận chúa Long quốc, giá trị nhan sắc của Lạc Khuynh Thành so với Thư Y và Hoa Huân Nhiên đều cao hơn. Hơn nữa, trên người nàng cũng không có khí chất chua ngoa, hống hách như Thư Y và Hoa Huân Nhiên. Trông nàng dịu dàng như ngọc, đôi mắt tựa như nước mùa thu trong suốt, sáng ngời. Trên người tản mát ra khí tức trưởng thành và trí tuệ. Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa bộ váy nàng mặc trên người càng khiến càng người ta mê mẩn. Có thể nói, lực sát thương của một mình Lạc Khuynh Thành cũng có thể so được với cả hai người Thư Y và Hoa Huân Nhiên. Lạc Khuynh Thành chậm rãi đứng lên, đang chuẩn bị nói chuyện. Kết quả, Lâm Hiên lại liếc Lạc Khuynh Thành một cái, nói: “Như thế nào? Ngươi cũng muốn bị tát à?” Thân thể mềm mại của Lạc Khuynh Thành nhất thời hung hăng run lên. Tuy rằng, khi nãy Lâm Hiên tát Hoa Huân Nhiên. Nhưng không ngờ, ngay cả nàng mà hắn ta cũng muốn đánh? Lạc Khuynh Thành nuốt nước bọt, ngoan ngoãn ngồi xuống. “Tiểu tử, đi nhanh đi. Tuy rằng chúng ta rất bội phục dũng khí của ngươi, nhưng đánh quận chúa cũng không phải là chuyện nhỏ!”
Lâm Hiên lại tát vào khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Huân Nhiên. Làm cho khuôn mặt của nàng đều có chút sưng đỏ lên.
“Bà mẹ mày!” Tuyệt mỹ quận chúa lập tức chửi thô bạo.
“Xem ra giáo huấn còn chưa đủ rồi!” Lâm Hiên tiếp tục tát thêm mấy cái nữa.
“Ta giết chết ngươi!”
Bốp!
“Ngươi chết chắc rồi!”
Bốp!
“Ta giết cả nhà ngươi!”
Bốp! Bốp! Bốp!
Hoa Huân Nhiên càng mắng, Lâm Hiên càng đánh càng mạnh, trực tiếp đem Hoa Huân Nhiên đánh thành đầu heo.
Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ.
Hôm nay, vừa mới nghe nói có người đã tát Thư Y quận chúa. Dĩ nhiên là khiến rất nhiều người không thể tin được.
Nhưng bây giờ nhìn thấy trước mắt, càng làm cho bọn họ kinh hãi rớt cằm hơn.
“Đừng đánh nữa, ta không mắng ngươi nữa! Hu hu hu…”
Huân Nhiên quận chúa cứng đầu cũng bị Lâm Hiên đánh cho khóc òa lên.
Thấy Hoa Huân Nhiên khóc, Lâm Hiên rốt cục mới dừng tay lại. Ném cô ta xuống đất.
Lúc này, mọi người tuy rằng đau lòng vị tuyệt mỹ quận chúa này, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy Lâm Hiên tát quận chúa, trong lòng lại cảm thấy có chút sảng khoái.
Thậm chí, nảy sinh ý nghĩ cũng muốn qua tát cho cô nàng mấy cái.
Tất nhiên, họ chỉ dám nghĩ mà thôi.
Về phần Kim Linh Khê cùng Anh Đào, tuy rằng khóe miệng vẫn có chút co giật, nhưng họ đã không còn ngạc nhiên nữa.
Dù sao, đây cũng không phải là quận chúa đầu tiên Lâm Hiên đánh.
Người ta ngay cả Vương gia cũng dám đánh, hơn nữa còn là đánh ở trước mặt nữ hoàng. Đánh một Hoa Huân Nhiên thì có cái gì kỳ lạ đây?
“Khuynh Thành tỷ, ngươi mau giúp ta, hu hu.” Hoa Huân Nhiên vẻ mặt ủy khuất nói với Khuynh Thành quận chúa.
Là đệ nhất mỹ nhân quận chúa Long quốc, giá trị nhan sắc của Lạc Khuynh Thành so với Thư Y và Hoa Huân Nhiên đều cao hơn.
Hơn nữa, trên người nàng cũng không có khí chất chua ngoa, hống hách như Thư Y và Hoa Huân Nhiên.
Trông nàng dịu dàng như ngọc, đôi mắt tựa như nước mùa thu trong suốt, sáng ngời.
Trên người tản mát ra khí tức trưởng thành và trí tuệ.
Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.
Hơn nữa bộ váy nàng mặc trên người càng khiến càng người ta mê mẩn.
Có thể nói, lực sát thương của một mình Lạc Khuynh Thành cũng có thể so được với cả hai người Thư Y và Hoa Huân Nhiên.
Lạc Khuynh Thành chậm rãi đứng lên, đang chuẩn bị nói chuyện.
Kết quả, Lâm Hiên lại liếc Lạc Khuynh Thành một cái, nói:
“Như thế nào? Ngươi cũng muốn bị tát à?”
Thân thể mềm mại của Lạc Khuynh Thành nhất thời hung hăng run lên.
Tuy rằng, khi nãy Lâm Hiên tát Hoa Huân Nhiên.
Nhưng không ngờ, ngay cả nàng mà hắn ta cũng muốn đánh?
Lạc Khuynh Thành nuốt nước bọt, ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Tiểu tử, đi nhanh đi. Tuy rằng chúng ta rất bội phục dũng khí của ngươi, nhưng đánh quận chúa cũng không phải là chuyện nhỏ!”
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Lâm Hiên lại tát vào khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Huân Nhiên. Làm cho khuôn mặt của nàng đều có chút sưng đỏ lên. “Bà mẹ mày!” Tuyệt mỹ quận chúa lập tức chửi thô bạo. “Xem ra giáo huấn còn chưa đủ rồi!” Lâm Hiên tiếp tục tát thêm mấy cái nữa. “Ta giết chết ngươi!” Bốp! “Ngươi chết chắc rồi!” Bốp! “Ta giết cả nhà ngươi!” Bốp! Bốp! Bốp! Hoa Huân Nhiên càng mắng, Lâm Hiên càng đánh càng mạnh, trực tiếp đem Hoa Huân Nhiên đánh thành đầu heo. Cảnh tượng này khiến mọi người sững sờ. Hôm nay, vừa mới nghe nói có người đã tát Thư Y quận chúa. Dĩ nhiên là khiến rất nhiều người không thể tin được. Nhưng bây giờ nhìn thấy trước mắt, càng làm cho bọn họ kinh hãi rớt cằm hơn. “Đừng đánh nữa, ta không mắng ngươi nữa! Hu hu hu…” Huân Nhiên quận chúa cứng đầu cũng bị Lâm Hiên đánh cho khóc òa lên. Thấy Hoa Huân Nhiên khóc, Lâm Hiên rốt cục mới dừng tay lại. Ném cô ta xuống đất. Lúc này, mọi người tuy rằng đau lòng vị tuyệt mỹ quận chúa này, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy Lâm Hiên tát quận chúa, trong lòng lại cảm thấy có chút sảng khoái. Thậm chí, nảy sinh ý nghĩ cũng muốn qua tát cho cô nàng mấy cái. Tất nhiên, họ chỉ dám nghĩ mà thôi. Về phần Kim Linh Khê cùng Anh Đào, tuy rằng khóe miệng vẫn có chút co giật, nhưng họ đã không còn ngạc nhiên nữa. Dù sao, đây cũng không phải là quận chúa đầu tiên Lâm Hiên đánh. Người ta ngay cả Vương gia cũng dám đánh, hơn nữa còn là đánh ở trước mặt nữ hoàng. Đánh một Hoa Huân Nhiên thì có cái gì kỳ lạ đây? “Khuynh Thành tỷ, ngươi mau giúp ta, hu hu.” Hoa Huân Nhiên vẻ mặt ủy khuất nói với Khuynh Thành quận chúa. Là đệ nhất mỹ nhân quận chúa Long quốc, giá trị nhan sắc của Lạc Khuynh Thành so với Thư Y và Hoa Huân Nhiên đều cao hơn. Hơn nữa, trên người nàng cũng không có khí chất chua ngoa, hống hách như Thư Y và Hoa Huân Nhiên. Trông nàng dịu dàng như ngọc, đôi mắt tựa như nước mùa thu trong suốt, sáng ngời. Trên người tản mát ra khí tức trưởng thành và trí tuệ. Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Hơn nữa bộ váy nàng mặc trên người càng khiến càng người ta mê mẩn. Có thể nói, lực sát thương của một mình Lạc Khuynh Thành cũng có thể so được với cả hai người Thư Y và Hoa Huân Nhiên. Lạc Khuynh Thành chậm rãi đứng lên, đang chuẩn bị nói chuyện. Kết quả, Lâm Hiên lại liếc Lạc Khuynh Thành một cái, nói: “Như thế nào? Ngươi cũng muốn bị tát à?” Thân thể mềm mại của Lạc Khuynh Thành nhất thời hung hăng run lên. Tuy rằng, khi nãy Lâm Hiên tát Hoa Huân Nhiên. Nhưng không ngờ, ngay cả nàng mà hắn ta cũng muốn đánh? Lạc Khuynh Thành nuốt nước bọt, ngoan ngoãn ngồi xuống. “Tiểu tử, đi nhanh đi. Tuy rằng chúng ta rất bội phục dũng khí của ngươi, nhưng đánh quận chúa cũng không phải là chuyện nhỏ!”