"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 302

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Có lẽ là tồn tại mạnh mẽ nhất mà Lâm Hiên từng gặp cho đến bây giờ.  Nàng kích động nắm lấy bả vai Lâm Hiên, hỏi: "Ngươi, ngươi nói thật?"  “Đương nhiên là thật. Sư phụ còn nói ta sau khi xuống núi nhất định phải đến ăn món ăn đặc trưng của Vọng Giang Lâu, đến gặp bà chủ Vọng Giang Lâu này!” Lâm Hiên tiếp tục nói.  Hắn nhìn ra được, bà chủ này khẳng định đối với lão đầu Sát Đế kia có thâm tình.  Sát Đế lão đầu chắc là đã cô phụ vị tuyệt sắc mỹ nhân này rồi.  Hắn là đệ tử chân truyền duy nhất của Sát Đế lão đầu, như thế nào cũng phải giúp lão đầu tử nói một hai câu.  Ít nhất cũng phải để cho nàng biết, trong lòng Sát Đế sư phụ vẫn có nàng.  Nhưng mà, nghe Lâm Hiên nói xong, sắc mặt Lâu Mãn Nguyệt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.  Niềm vui vừa rồi cũng bị quét sạch, nháy mắt đã không còn.  Lâm Hiên vẻ mặt khó hiểu nhìn Lâu Mãn Nguyệt, chẳng lẽ hắn vừa nói sai gì rồi?  Nhưng, sư phụ lúc ấy, đúng thật là nói như vậy mà?  Hay là nói, Lâu Mãn Nguyệt cũng không muốn để cho hắn đến gặp nàng?  "Tốt, tốt, tốt lắm! Tên Sát Đế khốn kiếp, ngươi trốn lão nương mấy chục năm, không đến gặp ta. Lại để cho một tiểu tử chạy đến gặp ta là có ý gì? Cảm thấy Lâu Mãn Nguyệt ta lớn tuổi vẫn không thể gả đi, gửi một thằng oắt con đến xúc phạm ta đúng không?” Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâu Mãn Nguyệt tràn ngập phẫn nộ.  Vị bà chủ phong hoa tuyệt đại của Vọng Giang lâu này. Từ trước đến nay ôn nhu như nước, cho tới bây giờ đều là tươi cười.  Nhưng giờ phút này. Lại bày ra một mặt khác nhau.  Toàn bộ nhà hàng yên tĩnh. Mọi người kinh ngạc nhìn Lâu Mãn Nguyệt.  Không biết đã xảy ra chuyện gì, mà khiến vị bà chủ cực phẩm này thất thố như thế.  Lâu Mãn Nguyệt lại không quan tâm đ ến phản ứng của mọi người chút nào.  Tiếp tục bắt lấy cổ áo Lâm Hiên, thân thể đè lên. Ấn mạnh Lâm Hiên xuống ghế.  Nàng giơ một chân lên, bước lên ghế. Sau đó gằn từng chữ hỏi:   “Tiểu tử, ngươi có dám cưới ta hay không?”  Lời nói của Lâu Mãn Nguyệt vừa ra khỏi miệng.  Tất cả mọi người đều lập tức trợn to hai mắt.  Lâu Mãn Nguyệt lại hỏi Lâm Hiên có dám cưới nàng hay không?  Trời ạ, tiểu tử này rốt cuộc đã gặp phải vận chó gì? Lại có thể được bà chủ tuyệt sắc này ưu ái đến như vậy?  Phải biết rằng, ở Đế Kinh này, là nơi tập trung các quan lại và chức sắc hàng đầu của toàn bộ Long quốc.  Nhiều đại nhân vật thân phận đáng sợ như vậy, cũng đều không thể chiếm được trái tim của bà chủ cực phẩm này!  Thậm chí còn có tin đồn rằng Lâu Mãn Nguyệt không thích đàn ông!  Đừng nói những người khác, Lâm Hiên cũng lộ ra vẻ mê mang.  Tình huống này là như thế nào vậy?  Lâu Mãn Nguyệt này, chẳng lẽ không phải là tiểu thiếp của Sát Đế?  Sao tự dưng lại hỏi hắn có cưới nàng không?  Trong lúc nhất thời, Lâm Hiên cảm giác não của mình cũng không đủ dùng.  Nhìn thấy một màn này, Kim Linh Khê lại có chút khẩn trương.  Đôi mắt đẹp của cô gắt gao nhìn Lâm Hiên. Muốn biết Lâm Hiên trả lời.  Dù sao, đối mặt với một vị bà chủ cực phẩm như vậy. Có bao nhiêu người đàn ông có thể giữ được?

Có lẽ là tồn tại mạnh mẽ nhất mà Lâm Hiên từng gặp cho đến bây giờ.  

Nàng kích động nắm lấy bả vai Lâm Hiên, hỏi: "Ngươi, ngươi nói thật?"  

“Đương nhiên là thật. Sư phụ còn nói ta sau khi xuống núi nhất định phải đến ăn món ăn đặc trưng của Vọng Giang Lâu, đến gặp bà chủ Vọng Giang Lâu này!” Lâm Hiên tiếp tục nói.  

Hắn nhìn ra được, bà chủ này khẳng định đối với lão đầu Sát Đế kia có thâm tình.  

Sát Đế lão đầu chắc là đã cô phụ vị tuyệt sắc mỹ nhân này rồi.  

Hắn là đệ tử chân truyền duy nhất của Sát Đế lão đầu, như thế nào cũng phải giúp lão đầu tử nói một hai câu.  

Ít nhất cũng phải để cho nàng biết, trong lòng Sát Đế sư phụ vẫn có nàng.  

Nhưng mà, nghe Lâm Hiên nói xong, sắc mặt Lâu Mãn Nguyệt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.  

Niềm vui vừa rồi cũng bị quét sạch, nháy mắt đã không còn.  

Lâm Hiên vẻ mặt khó hiểu nhìn Lâu Mãn Nguyệt, chẳng lẽ hắn vừa nói sai gì rồi?  

Nhưng, sư phụ lúc ấy, đúng thật là nói như vậy mà?  

Hay là nói, Lâu Mãn Nguyệt cũng không muốn để cho hắn đến gặp nàng?  

"Tốt, tốt, tốt lắm! Tên Sát Đế khốn kiếp, ngươi trốn lão nương mấy chục năm, không đến gặp ta. Lại để cho một tiểu tử chạy đến gặp ta là có ý gì? Cảm thấy Lâu Mãn Nguyệt ta lớn tuổi vẫn không thể gả đi, gửi một thằng oắt con đến xúc phạm ta đúng không?” Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâu Mãn Nguyệt tràn ngập phẫn nộ.  

Vị bà chủ phong hoa tuyệt đại của Vọng Giang lâu này. Từ trước đến nay ôn nhu như nước, cho tới bây giờ đều là tươi cười.  

Nhưng giờ phút này. Lại bày ra một mặt khác nhau.  

Toàn bộ nhà hàng yên tĩnh. Mọi người kinh ngạc nhìn Lâu Mãn Nguyệt.  

Không biết đã xảy ra chuyện gì, mà khiến vị bà chủ cực phẩm này thất thố như thế.  

Lâu Mãn Nguyệt lại không quan tâm đ ến phản ứng của mọi người chút nào.  

Tiếp tục bắt lấy cổ áo Lâm Hiên, thân thể đè lên. Ấn mạnh Lâm Hiên xuống ghế.  

Nàng giơ một chân lên, bước lên ghế. Sau đó gằn từng chữ hỏi:   

“Tiểu tử, ngươi có dám cưới ta hay không?”  

Lời nói của Lâu Mãn Nguyệt vừa ra khỏi miệng.  

Tất cả mọi người đều lập tức trợn to hai mắt.  

Lâu Mãn Nguyệt lại hỏi Lâm Hiên có dám cưới nàng hay không?  

Trời ạ, tiểu tử này rốt cuộc đã gặp phải vận chó gì? Lại có thể được bà chủ tuyệt sắc này ưu ái đến như vậy?  

Phải biết rằng, ở Đế Kinh này, là nơi tập trung các quan lại và chức sắc hàng đầu của toàn bộ Long quốc.  

Nhiều đại nhân vật thân phận đáng sợ như vậy, cũng đều không thể chiếm được trái tim của bà chủ cực phẩm này!  

Thậm chí còn có tin đồn rằng Lâu Mãn Nguyệt không thích đàn ông!  

Đừng nói những người khác, Lâm Hiên cũng lộ ra vẻ mê mang.  

Tình huống này là như thế nào vậy?  

Lâu Mãn Nguyệt này, chẳng lẽ không phải là tiểu thiếp của Sát Đế?  

Sao tự dưng lại hỏi hắn có cưới nàng không?  

Trong lúc nhất thời, Lâm Hiên cảm giác não của mình cũng không đủ dùng.  

Nhìn thấy một màn này, Kim Linh Khê lại có chút khẩn trương.  

Đôi mắt đẹp của cô gắt gao nhìn Lâm Hiên. Muốn biết Lâm Hiên trả lời.  

Dù sao, đối mặt với một vị bà chủ cực phẩm như vậy. Có bao nhiêu người đàn ông có thể giữ được?

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Có lẽ là tồn tại mạnh mẽ nhất mà Lâm Hiên từng gặp cho đến bây giờ.  Nàng kích động nắm lấy bả vai Lâm Hiên, hỏi: "Ngươi, ngươi nói thật?"  “Đương nhiên là thật. Sư phụ còn nói ta sau khi xuống núi nhất định phải đến ăn món ăn đặc trưng của Vọng Giang Lâu, đến gặp bà chủ Vọng Giang Lâu này!” Lâm Hiên tiếp tục nói.  Hắn nhìn ra được, bà chủ này khẳng định đối với lão đầu Sát Đế kia có thâm tình.  Sát Đế lão đầu chắc là đã cô phụ vị tuyệt sắc mỹ nhân này rồi.  Hắn là đệ tử chân truyền duy nhất của Sát Đế lão đầu, như thế nào cũng phải giúp lão đầu tử nói một hai câu.  Ít nhất cũng phải để cho nàng biết, trong lòng Sát Đế sư phụ vẫn có nàng.  Nhưng mà, nghe Lâm Hiên nói xong, sắc mặt Lâu Mãn Nguyệt trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.  Niềm vui vừa rồi cũng bị quét sạch, nháy mắt đã không còn.  Lâm Hiên vẻ mặt khó hiểu nhìn Lâu Mãn Nguyệt, chẳng lẽ hắn vừa nói sai gì rồi?  Nhưng, sư phụ lúc ấy, đúng thật là nói như vậy mà?  Hay là nói, Lâu Mãn Nguyệt cũng không muốn để cho hắn đến gặp nàng?  "Tốt, tốt, tốt lắm! Tên Sát Đế khốn kiếp, ngươi trốn lão nương mấy chục năm, không đến gặp ta. Lại để cho một tiểu tử chạy đến gặp ta là có ý gì? Cảm thấy Lâu Mãn Nguyệt ta lớn tuổi vẫn không thể gả đi, gửi một thằng oắt con đến xúc phạm ta đúng không?” Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâu Mãn Nguyệt tràn ngập phẫn nộ.  Vị bà chủ phong hoa tuyệt đại của Vọng Giang lâu này. Từ trước đến nay ôn nhu như nước, cho tới bây giờ đều là tươi cười.  Nhưng giờ phút này. Lại bày ra một mặt khác nhau.  Toàn bộ nhà hàng yên tĩnh. Mọi người kinh ngạc nhìn Lâu Mãn Nguyệt.  Không biết đã xảy ra chuyện gì, mà khiến vị bà chủ cực phẩm này thất thố như thế.  Lâu Mãn Nguyệt lại không quan tâm đ ến phản ứng của mọi người chút nào.  Tiếp tục bắt lấy cổ áo Lâm Hiên, thân thể đè lên. Ấn mạnh Lâm Hiên xuống ghế.  Nàng giơ một chân lên, bước lên ghế. Sau đó gằn từng chữ hỏi:   “Tiểu tử, ngươi có dám cưới ta hay không?”  Lời nói của Lâu Mãn Nguyệt vừa ra khỏi miệng.  Tất cả mọi người đều lập tức trợn to hai mắt.  Lâu Mãn Nguyệt lại hỏi Lâm Hiên có dám cưới nàng hay không?  Trời ạ, tiểu tử này rốt cuộc đã gặp phải vận chó gì? Lại có thể được bà chủ tuyệt sắc này ưu ái đến như vậy?  Phải biết rằng, ở Đế Kinh này, là nơi tập trung các quan lại và chức sắc hàng đầu của toàn bộ Long quốc.  Nhiều đại nhân vật thân phận đáng sợ như vậy, cũng đều không thể chiếm được trái tim của bà chủ cực phẩm này!  Thậm chí còn có tin đồn rằng Lâu Mãn Nguyệt không thích đàn ông!  Đừng nói những người khác, Lâm Hiên cũng lộ ra vẻ mê mang.  Tình huống này là như thế nào vậy?  Lâu Mãn Nguyệt này, chẳng lẽ không phải là tiểu thiếp của Sát Đế?  Sao tự dưng lại hỏi hắn có cưới nàng không?  Trong lúc nhất thời, Lâm Hiên cảm giác não của mình cũng không đủ dùng.  Nhìn thấy một màn này, Kim Linh Khê lại có chút khẩn trương.  Đôi mắt đẹp của cô gắt gao nhìn Lâm Hiên. Muốn biết Lâm Hiên trả lời.  Dù sao, đối mặt với một vị bà chủ cực phẩm như vậy. Có bao nhiêu người đàn ông có thể giữ được?

Chương 302