"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 368
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Lời nói của Ngao Thịnh nhất thời làm cho thân thể mềm mại của Lục Thiên Ly run lên. “Thiên Ly không cần để ý tới hắn. Chúng ta cứ đi, không ai có thể ngăn cản!” Lão tổ Sát tộc nói với Lục Thiên Ly. “Ha ha, ta biết, các ngươi khẳng định có thể rời đi, nhưng sau khi các ngươi đi thì sẽ như thế nào đây?” Ngao Thịnh cười xấu xa. Hắn không nói rõ ràng. Nhưng mọi người đều hiểu ý của hắn có nghĩa là gì. Với giá trị vũ lực của năm đại nội cao thủ, năm cường giả Ngao Thịnh mang đến chưa chắc có thể giữ được bọn họ. Nhưng sau khi bọn họ đi rồi, người của triều đình này sẽ như thế nào? Năm vị đại nội cao thủ sống trong hoàng cung nhiều năm như vậy. Mặc dù không có người thân, nhưng có rất nhiều bạn bè. Thậm chí còn có đồ đệ. Những người đó đối với bọn họ mà nói, không phải thân nhân, nhưng lại giống như thân nhân. Họ không thể mang tất cả cùng đi được. “Ngao Thịnh, ngươi đừng ép người quá đáng!” Các đại nội cao thủ phẫn nộ nói. "Là ta ép người quá đáng sao? Vừa rồi tất cả mọi người đều nghe được, Lục thị vệ nói nếu như nữ hoàng xảy ra chuyện, sẽ tự sát tạ tội. Chẳng lẽ, là ta nghe lầm sao?” Ngao Thịnh đi tới trước mặt một đại thần, hỏi: “Lưu đại nhân, ta nghe có sai không?” "Không, không có..." Lưu đại nhân lắc đầu. "Lý đại nhân? Ta có nghe nhầm không?" Ngao Thịnh lại hỏi một người lớn khác. "Không có, không có." Ngao Thịnh liên tục hỏi mấy người. Không ai dám bác bỏ hắn ta. "Thấy chưa, tất cả mọi người đều nghe được mà.” “Lục thị vệ, ngươi với tư cách là đại nội cao thủ, không phải ngay cả chút liêm sỉ này cũng không có chứ?” Ngạo Thịnh lại cười cười nói. Lục Thiên Ly tuy rằng thoạt nhìn chỉ mới mười hai mười ba tuổi. Nhưng thực lực của nàng trong đại nội cao thủ lại là xếp hạng top 3. Ngao Thịnh đương nhiên là muốn diệt trừ nàng. Năm gã đại nội cao thủ tuy rằng bị hắn đuổi đi, nhưng sự tồn tại của bọn họ, vẫn luôn luôn là một cái gai trong lòng hắn. Nếu có thể nhân cơ hội này giết bớt một người, vậy thì quá tốt rồi! Đương nhiên, dưới loại tình huống này, muốn giế t chết đại nội cao thủ, trên cơ bản là không có khả năng. Bởi vậy, Ngao Thịnh chỉ có thể đưa ra hạ sách này. Nắm đấm của Lục Thiên Ly nắm chặt, khuôn mặt không ngừng biến sắc. Nàng dám cam đoan nữ hoàng sẽ không xảy ra chuyện.
Lời nói của Ngao Thịnh nhất thời làm cho thân thể mềm mại của Lục Thiên Ly run lên.
“Thiên Ly không cần để ý tới hắn. Chúng ta cứ đi, không ai có thể ngăn cản!” Lão tổ Sát tộc nói với Lục Thiên Ly.
“Ha ha, ta biết, các ngươi khẳng định có thể rời đi, nhưng sau khi các ngươi đi thì sẽ như thế nào đây?” Ngao Thịnh cười xấu xa.
Hắn không nói rõ ràng. Nhưng mọi người đều hiểu ý của hắn có nghĩa là gì.
Với giá trị vũ lực của năm đại nội cao thủ, năm cường giả Ngao Thịnh mang đến chưa chắc có thể giữ được bọn họ.
Nhưng sau khi bọn họ đi rồi, người của triều đình này sẽ như thế nào?
Năm vị đại nội cao thủ sống trong hoàng cung nhiều năm như vậy.
Mặc dù không có người thân, nhưng có rất nhiều bạn bè. Thậm chí còn có đồ đệ.
Những người đó đối với bọn họ mà nói, không phải thân nhân, nhưng lại giống như thân nhân.
Họ không thể mang tất cả cùng đi được.
“Ngao Thịnh, ngươi đừng ép người quá đáng!” Các đại nội cao thủ phẫn nộ nói.
"Là ta ép người quá đáng sao? Vừa rồi tất cả mọi người đều nghe được, Lục thị vệ nói nếu như nữ hoàng xảy ra chuyện, sẽ tự sát tạ tội. Chẳng lẽ, là ta nghe lầm sao?”
Ngao Thịnh đi tới trước mặt một đại thần, hỏi: “Lưu đại nhân, ta nghe có sai không?”
"Không, không có..." Lưu đại nhân lắc đầu.
"Lý đại nhân? Ta có nghe nhầm không?" Ngao Thịnh lại hỏi một người lớn khác.
"Không có, không có."
Ngao Thịnh liên tục hỏi mấy người.
Không ai dám bác bỏ hắn ta.
"Thấy chưa, tất cả mọi người đều nghe được mà.”
“Lục thị vệ, ngươi với tư cách là đại nội cao thủ, không phải ngay cả chút liêm sỉ này cũng không có chứ?” Ngạo Thịnh lại cười cười nói.
Lục Thiên Ly tuy rằng thoạt nhìn chỉ mới mười hai mười ba tuổi.
Nhưng thực lực của nàng trong đại nội cao thủ lại là xếp hạng top 3. Ngao Thịnh đương nhiên là muốn diệt trừ nàng.
Năm gã đại nội cao thủ tuy rằng bị hắn đuổi đi, nhưng sự tồn tại của bọn họ, vẫn luôn luôn là một cái gai trong lòng hắn.
Nếu có thể nhân cơ hội này giết bớt một người, vậy thì quá tốt rồi!
Đương nhiên, dưới loại tình huống này, muốn giế t chết đại nội cao thủ, trên cơ bản là không có khả năng. Bởi vậy, Ngao Thịnh chỉ có thể đưa ra hạ sách này.
Nắm đấm của Lục Thiên Ly nắm chặt, khuôn mặt không ngừng biến sắc.
Nàng dám cam đoan nữ hoàng sẽ không xảy ra chuyện.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Lời nói của Ngao Thịnh nhất thời làm cho thân thể mềm mại của Lục Thiên Ly run lên. “Thiên Ly không cần để ý tới hắn. Chúng ta cứ đi, không ai có thể ngăn cản!” Lão tổ Sát tộc nói với Lục Thiên Ly. “Ha ha, ta biết, các ngươi khẳng định có thể rời đi, nhưng sau khi các ngươi đi thì sẽ như thế nào đây?” Ngao Thịnh cười xấu xa. Hắn không nói rõ ràng. Nhưng mọi người đều hiểu ý của hắn có nghĩa là gì. Với giá trị vũ lực của năm đại nội cao thủ, năm cường giả Ngao Thịnh mang đến chưa chắc có thể giữ được bọn họ. Nhưng sau khi bọn họ đi rồi, người của triều đình này sẽ như thế nào? Năm vị đại nội cao thủ sống trong hoàng cung nhiều năm như vậy. Mặc dù không có người thân, nhưng có rất nhiều bạn bè. Thậm chí còn có đồ đệ. Những người đó đối với bọn họ mà nói, không phải thân nhân, nhưng lại giống như thân nhân. Họ không thể mang tất cả cùng đi được. “Ngao Thịnh, ngươi đừng ép người quá đáng!” Các đại nội cao thủ phẫn nộ nói. "Là ta ép người quá đáng sao? Vừa rồi tất cả mọi người đều nghe được, Lục thị vệ nói nếu như nữ hoàng xảy ra chuyện, sẽ tự sát tạ tội. Chẳng lẽ, là ta nghe lầm sao?” Ngao Thịnh đi tới trước mặt một đại thần, hỏi: “Lưu đại nhân, ta nghe có sai không?” "Không, không có..." Lưu đại nhân lắc đầu. "Lý đại nhân? Ta có nghe nhầm không?" Ngao Thịnh lại hỏi một người lớn khác. "Không có, không có." Ngao Thịnh liên tục hỏi mấy người. Không ai dám bác bỏ hắn ta. "Thấy chưa, tất cả mọi người đều nghe được mà.” “Lục thị vệ, ngươi với tư cách là đại nội cao thủ, không phải ngay cả chút liêm sỉ này cũng không có chứ?” Ngạo Thịnh lại cười cười nói. Lục Thiên Ly tuy rằng thoạt nhìn chỉ mới mười hai mười ba tuổi. Nhưng thực lực của nàng trong đại nội cao thủ lại là xếp hạng top 3. Ngao Thịnh đương nhiên là muốn diệt trừ nàng. Năm gã đại nội cao thủ tuy rằng bị hắn đuổi đi, nhưng sự tồn tại của bọn họ, vẫn luôn luôn là một cái gai trong lòng hắn. Nếu có thể nhân cơ hội này giết bớt một người, vậy thì quá tốt rồi! Đương nhiên, dưới loại tình huống này, muốn giế t chết đại nội cao thủ, trên cơ bản là không có khả năng. Bởi vậy, Ngao Thịnh chỉ có thể đưa ra hạ sách này. Nắm đấm của Lục Thiên Ly nắm chặt, khuôn mặt không ngừng biến sắc. Nàng dám cam đoan nữ hoàng sẽ không xảy ra chuyện.