"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 387
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Nhưng chỉ đi được hai bước, thân thể đã ngã xuống đất. Hoàn toàn mất đi khí tức sự sống. Vừa nãy một câu ‘tìm được rồi’ kia là do Lâm Hiên nói. Không bao lâu sau, bốn vị cao thủ đại nội khác cũng chạy tới. Nhìn thấy Lục Thiên Ly không có bị gì, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kích động. Kế tiếp, là thời gian quét sạch chỗ này. Tất cả những kẻ buôn người đều bị bắt lại. "Ngươi có biết đằng sau ta là ai không? Sau lưng ta là Ngao Thịnh, Ngao đại nhân, ai dám động đến ta!" Sau khi những kẻ buôn người bị bắt, còn cố chấp nói ra. Tựa hồ muốn dùng bối cảnh sau lưng để đe dọa Lâm Hiên. Nhưng mà, Lâm Hiên đi qua trực tiếp tát một cái đánh chết tên cường giả Võ Vương kia. Nhìn thấy một màn này, khóe miệng mấy vị cao thủ đại nội đều co giật. Ngươi đe dọa ai không tốt, lại đi đe dọa thằng nhóc bi3n thái này? Tên này là người mà cả nữ hoàng cũng dám bắt cóc đó! "Ngao Thịnh? Ha ha, hẳn là ngươi còn chưa cập nhật tin tức nhỉ? Cả nhà họ Ngao đều đã bị diệt rồi!" Nghe được cả nhà Ngao Thịnh đều bị diệt, những kẻ buôn người này rốt cục cũng sợ hãi. "Xin tha mạng!" "Đừng giết chúng ta!" "..." Đám buôn người này ước chừng có hơn trăm người. Tất cả đều quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, khóc nức nở, ăn năn hối cải về tội ác của mình. Thật không may. Ở Long quốc, từ trước đến nay kẻ buôn người đều bị xử tử hình! (Lời của tác giả: Giải thích cho mọi người, tất cả các quốc gia trong truyện này đều là hư cấu, và không có bất kỳ mối quan hệ nào với bất kỳ quốc gia nào trong thực tế. Tất cả các quy tắc trong truyện đều tùy thuộc vào tác giả!) Huống chi, những người này quả thật quá vô nhân đạo. Càng không có khả năng buông tha. Cao thủ đại nội cũng không có trực tiếp xử tử những kẻ buôn người này, mà mang bọn họ trở về. Để cho nữ hoàng tự mình kết án.
Nhưng chỉ đi được hai bước, thân thể đã ngã xuống đất.
Hoàn toàn mất đi khí tức sự sống.
Vừa nãy một câu ‘tìm được rồi’ kia là do Lâm Hiên nói.
Không bao lâu sau, bốn vị cao thủ đại nội khác cũng chạy tới.
Nhìn thấy Lục Thiên Ly không có bị gì, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kích động.
Kế tiếp, là thời gian quét sạch chỗ này.
Tất cả những kẻ buôn người đều bị bắt lại.
"Ngươi có biết đằng sau ta là ai không? Sau lưng ta là Ngao Thịnh, Ngao đại nhân, ai dám động đến ta!"
Sau khi những kẻ buôn người bị bắt, còn cố chấp nói ra.
Tựa hồ muốn dùng bối cảnh sau lưng để đe dọa Lâm Hiên.
Nhưng mà, Lâm Hiên đi qua trực tiếp tát một cái đánh chết tên cường giả Võ Vương kia.
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng mấy vị cao thủ đại nội đều co giật.
Ngươi đe dọa ai không tốt, lại đi đe dọa thằng nhóc bi3n thái này?
Tên này là người mà cả nữ hoàng cũng dám bắt cóc đó!
"Ngao Thịnh? Ha ha, hẳn là ngươi còn chưa cập nhật tin tức nhỉ? Cả nhà họ Ngao đều đã bị diệt rồi!"
Nghe được cả nhà Ngao Thịnh đều bị diệt, những kẻ buôn người này rốt cục cũng sợ hãi.
"Xin tha mạng!"
"Đừng giết chúng ta!"
"..."
Đám buôn người này ước chừng có hơn trăm người.
Tất cả đều quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, khóc nức nở, ăn năn hối cải về tội ác của mình.
Thật không may.
Ở Long quốc, từ trước đến nay kẻ buôn người đều bị xử tử hình!
(Lời của tác giả: Giải thích cho mọi người, tất cả các quốc gia trong truyện này đều là hư cấu, và không có bất kỳ mối quan hệ nào với bất kỳ quốc gia nào trong thực tế. Tất cả các quy tắc trong truyện đều tùy thuộc vào tác giả!)
Huống chi, những người này quả thật quá vô nhân đạo.
Càng không có khả năng buông tha.
Cao thủ đại nội cũng không có trực tiếp xử tử những kẻ buôn người này, mà mang bọn họ trở về.
Để cho nữ hoàng tự mình kết án.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Nhưng chỉ đi được hai bước, thân thể đã ngã xuống đất. Hoàn toàn mất đi khí tức sự sống. Vừa nãy một câu ‘tìm được rồi’ kia là do Lâm Hiên nói. Không bao lâu sau, bốn vị cao thủ đại nội khác cũng chạy tới. Nhìn thấy Lục Thiên Ly không có bị gì, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kích động. Kế tiếp, là thời gian quét sạch chỗ này. Tất cả những kẻ buôn người đều bị bắt lại. "Ngươi có biết đằng sau ta là ai không? Sau lưng ta là Ngao Thịnh, Ngao đại nhân, ai dám động đến ta!" Sau khi những kẻ buôn người bị bắt, còn cố chấp nói ra. Tựa hồ muốn dùng bối cảnh sau lưng để đe dọa Lâm Hiên. Nhưng mà, Lâm Hiên đi qua trực tiếp tát một cái đánh chết tên cường giả Võ Vương kia. Nhìn thấy một màn này, khóe miệng mấy vị cao thủ đại nội đều co giật. Ngươi đe dọa ai không tốt, lại đi đe dọa thằng nhóc bi3n thái này? Tên này là người mà cả nữ hoàng cũng dám bắt cóc đó! "Ngao Thịnh? Ha ha, hẳn là ngươi còn chưa cập nhật tin tức nhỉ? Cả nhà họ Ngao đều đã bị diệt rồi!" Nghe được cả nhà Ngao Thịnh đều bị diệt, những kẻ buôn người này rốt cục cũng sợ hãi. "Xin tha mạng!" "Đừng giết chúng ta!" "..." Đám buôn người này ước chừng có hơn trăm người. Tất cả đều quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, khóc nức nở, ăn năn hối cải về tội ác của mình. Thật không may. Ở Long quốc, từ trước đến nay kẻ buôn người đều bị xử tử hình! (Lời của tác giả: Giải thích cho mọi người, tất cả các quốc gia trong truyện này đều là hư cấu, và không có bất kỳ mối quan hệ nào với bất kỳ quốc gia nào trong thực tế. Tất cả các quy tắc trong truyện đều tùy thuộc vào tác giả!) Huống chi, những người này quả thật quá vô nhân đạo. Càng không có khả năng buông tha. Cao thủ đại nội cũng không có trực tiếp xử tử những kẻ buôn người này, mà mang bọn họ trở về. Để cho nữ hoàng tự mình kết án.