"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 400
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Trước kia, ý nghĩa sống của Kim Linh Khê chính là giúp cha cô có thể bình phản. Vì thế, nàng mới không tiếc mạng sống. Nhưng hiện tại, nàng hy vọng Lâm Hiên bình an vô sự. Nàng không muốn Lâm Hiên lại vì nàng mà mạo hiểm. Lâm Hiên sửng sốt. Ngay lập tức phản ứng lại, có chút đùa giỡn mà hỏi lại: “Kim bé bự, cô suy nghĩ kỹ nha, đây là cơ hội duy nhất để minh oan cho cha cô đó.”"Ta suy nghĩ kỹ rồi. Lâm Hiên, ta hy vọng có thể giải oan cho cha ta. Nhưng ta càng hy vọng cậu bình an…” Kim Linh Khê cắn môi nói. "Châu chủ..." Anh Đào ở một bên sợ ngây người. Bởi vì nàng biết, đưa ra quyết định này đối với Kim Linh Khê mà nói là nặng nề cỡ nào. "Được rồi, Kim bé bự, không chọc cô nữa. Tôi không sao cả. Hiện tại tôi ở trong cung như cá gặp nước. Mấy vị đại nội cao thủ đều là anh em với tôi! Bây giờ mau nói cho tôi biết lựa chọn của cô là được.” Lâm Hiên nghiêm túc nói. Kim Linh Khê cũng gặp khó khăn trong việc lựa chọn. Dù sao, cô rất muốn giúp phụ thân mình minh oan. Nhưng cô sợ rằng kết quả cuối cùng không phải là những gì cô muốn. “Lâm tiểu hữu, ta cảm thấy, cậu không cần rối rắm như thế. Hay là chúng ta đến hỏi Kim Hướng Thiên một chút là được rồi.” Lúc này, Lão tổ Sát tộc mở miệng nói. "Đúng vậy! Kim bé bự, không bằng trực tiếp hỏi cha của cô đi!" Lâm Hiên vui vẻ nói. "Trực tiếp... hỏi cha ta, thật sự có thể sao?” Kim Linh Khê không thể tin vào tai mình. Phải biết rằng, nơi cha nàng bị giam giữ là ở Hắc Ngục! Nơi đó nổi tiếng là đầy những người vào nhưng không bao giờ có người ra. Hơn nữa, không ai được phép tùy ý gặp các tù nhân bị giam giữ bên trong. "Đương nhiên có thể, tôi nói rồi, tôi ở hoàng cung như cá gặp nước vậy đó!" Lâm Hiên kiêu ngạo nói. “Được rồi, Kim bé bự, cô ở đâu nói có tôi biết, tôi đến đón cô.” Kim Linh Khê vẫn còn ở khách sạn cũ. Nàng tìm không được Lâm Hiên, cũng không thể tùy ý tiến vào hoàng cung. Nàng sợ Lâm Hiên lỡ như trở về tìm nàng, cho nên nàng liền ở tại chỗ chờ Lâm Hiên. Không lâu sau, Lâm Hiên cùng mấy vị đại nội cao thủ liền đi tới khách sạn Kim Linh Khê đang ở. "Kim Châu chủ - Kim Linh Khê, bái kiến mấy vị đại nhân..." Khi nhìn thấy mấy vị đại nội cao thủ bên cạnh Lâm Hiên, Kim Linh Khê lập tức muốn quỳ xuống hành lễ. Mặc dù cô là người đứng đầu một châu. Nhưng ở trước mặt đại nội cao thủ, rõ ràng là cấp thấp hơn rất nhiều. Về phần Anh Đào, cô nàng đã quỳ xuống trước mặt mấy vị đại nội cao thủ từ lâu, vô cùng kích động. Lại nói tiếp, chức trách của Anh Đào cùng mấy vị đại nội cao thủ giống nhau. Tất cả đều là hộ vệ của hoàng gia. Chỉ có điều, trong các hộ vệ, võ quan Cẩm Y Vệ như cô là nhỏ nhất. Mà mấy vị này lại là tồn tại ở đỉnh cao nhất. Có thể nói, đại nội cao thủ là mục tiêu cuối cùng của tất cả Cẩm Y Vệ.
Trước kia, ý nghĩa sống của Kim Linh Khê chính là giúp cha cô có thể bình phản. Vì thế, nàng mới không tiếc mạng sống.
Nhưng hiện tại, nàng hy vọng Lâm Hiên bình an vô sự. Nàng không muốn Lâm Hiên lại vì nàng mà mạo hiểm.
Lâm Hiên sửng sốt.
Ngay lập tức phản ứng lại, có chút đùa giỡn mà hỏi lại:
“Kim bé bự, cô suy nghĩ kỹ nha, đây là cơ hội duy nhất để minh oan cho cha cô đó.”
"Ta suy nghĩ kỹ rồi. Lâm Hiên, ta hy vọng có thể giải oan cho cha ta. Nhưng ta càng hy vọng cậu bình an…” Kim Linh Khê cắn môi nói.
"Châu chủ..." Anh Đào ở một bên sợ ngây người.
Bởi vì nàng biết, đưa ra quyết định này đối với Kim Linh Khê mà nói là nặng nề cỡ nào.
"Được rồi, Kim bé bự, không chọc cô nữa. Tôi không sao cả. Hiện tại tôi ở trong cung như cá gặp nước. Mấy vị đại nội cao thủ đều là anh em với tôi! Bây giờ mau nói cho tôi biết lựa chọn của cô là được.” Lâm Hiên nghiêm túc nói.
Kim Linh Khê cũng gặp khó khăn trong việc lựa chọn.
Dù sao, cô rất muốn giúp phụ thân mình minh oan.
Nhưng cô sợ rằng kết quả cuối cùng không phải là những gì cô muốn.
“Lâm tiểu hữu, ta cảm thấy, cậu không cần rối rắm như thế. Hay là chúng ta đến hỏi Kim Hướng Thiên một chút là được rồi.” Lúc này, Lão tổ Sát tộc mở miệng nói.
"Đúng vậy! Kim bé bự, không bằng trực tiếp hỏi cha của cô đi!" Lâm Hiên vui vẻ nói.
"Trực tiếp... hỏi cha ta, thật sự có thể sao?” Kim Linh Khê không thể tin vào tai mình.
Phải biết rằng, nơi cha nàng bị giam giữ là ở Hắc Ngục!
Nơi đó nổi tiếng là đầy những người vào nhưng không bao giờ có người ra.
Hơn nữa, không ai được phép tùy ý gặp các tù nhân bị giam giữ bên trong.
"Đương nhiên có thể, tôi nói rồi, tôi ở hoàng cung như cá gặp nước vậy đó!" Lâm Hiên kiêu ngạo nói.
“Được rồi, Kim bé bự, cô ở đâu nói có tôi biết, tôi đến đón cô.”
Kim Linh Khê vẫn còn ở khách sạn cũ.
Nàng tìm không được Lâm Hiên, cũng không thể tùy ý tiến vào hoàng cung. Nàng sợ Lâm Hiên lỡ như trở về tìm nàng, cho nên nàng liền ở tại chỗ chờ Lâm Hiên.
Không lâu sau, Lâm Hiên cùng mấy vị đại nội cao thủ liền đi tới khách sạn Kim Linh Khê đang ở.
"Kim Châu chủ - Kim Linh Khê, bái kiến mấy vị đại nhân..."
Khi nhìn thấy mấy vị đại nội cao thủ bên cạnh Lâm Hiên, Kim Linh Khê lập tức muốn quỳ xuống hành lễ.
Mặc dù cô là người đứng đầu một châu. Nhưng ở trước mặt đại nội cao thủ, rõ ràng là cấp thấp hơn rất nhiều.
Về phần Anh Đào, cô nàng đã quỳ xuống trước mặt mấy vị đại nội cao thủ từ lâu, vô cùng kích động.
Lại nói tiếp, chức trách của Anh Đào cùng mấy vị đại nội cao thủ giống nhau. Tất cả đều là hộ vệ của hoàng gia.
Chỉ có điều, trong các hộ vệ, võ quan Cẩm Y Vệ như cô là nhỏ nhất.
Mà mấy vị này lại là tồn tại ở đỉnh cao nhất.
Có thể nói, đại nội cao thủ là mục tiêu cuối cùng của tất cả Cẩm Y Vệ.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Trước kia, ý nghĩa sống của Kim Linh Khê chính là giúp cha cô có thể bình phản. Vì thế, nàng mới không tiếc mạng sống. Nhưng hiện tại, nàng hy vọng Lâm Hiên bình an vô sự. Nàng không muốn Lâm Hiên lại vì nàng mà mạo hiểm. Lâm Hiên sửng sốt. Ngay lập tức phản ứng lại, có chút đùa giỡn mà hỏi lại: “Kim bé bự, cô suy nghĩ kỹ nha, đây là cơ hội duy nhất để minh oan cho cha cô đó.”"Ta suy nghĩ kỹ rồi. Lâm Hiên, ta hy vọng có thể giải oan cho cha ta. Nhưng ta càng hy vọng cậu bình an…” Kim Linh Khê cắn môi nói. "Châu chủ..." Anh Đào ở một bên sợ ngây người. Bởi vì nàng biết, đưa ra quyết định này đối với Kim Linh Khê mà nói là nặng nề cỡ nào. "Được rồi, Kim bé bự, không chọc cô nữa. Tôi không sao cả. Hiện tại tôi ở trong cung như cá gặp nước. Mấy vị đại nội cao thủ đều là anh em với tôi! Bây giờ mau nói cho tôi biết lựa chọn của cô là được.” Lâm Hiên nghiêm túc nói. Kim Linh Khê cũng gặp khó khăn trong việc lựa chọn. Dù sao, cô rất muốn giúp phụ thân mình minh oan. Nhưng cô sợ rằng kết quả cuối cùng không phải là những gì cô muốn. “Lâm tiểu hữu, ta cảm thấy, cậu không cần rối rắm như thế. Hay là chúng ta đến hỏi Kim Hướng Thiên một chút là được rồi.” Lúc này, Lão tổ Sát tộc mở miệng nói. "Đúng vậy! Kim bé bự, không bằng trực tiếp hỏi cha của cô đi!" Lâm Hiên vui vẻ nói. "Trực tiếp... hỏi cha ta, thật sự có thể sao?” Kim Linh Khê không thể tin vào tai mình. Phải biết rằng, nơi cha nàng bị giam giữ là ở Hắc Ngục! Nơi đó nổi tiếng là đầy những người vào nhưng không bao giờ có người ra. Hơn nữa, không ai được phép tùy ý gặp các tù nhân bị giam giữ bên trong. "Đương nhiên có thể, tôi nói rồi, tôi ở hoàng cung như cá gặp nước vậy đó!" Lâm Hiên kiêu ngạo nói. “Được rồi, Kim bé bự, cô ở đâu nói có tôi biết, tôi đến đón cô.” Kim Linh Khê vẫn còn ở khách sạn cũ. Nàng tìm không được Lâm Hiên, cũng không thể tùy ý tiến vào hoàng cung. Nàng sợ Lâm Hiên lỡ như trở về tìm nàng, cho nên nàng liền ở tại chỗ chờ Lâm Hiên. Không lâu sau, Lâm Hiên cùng mấy vị đại nội cao thủ liền đi tới khách sạn Kim Linh Khê đang ở. "Kim Châu chủ - Kim Linh Khê, bái kiến mấy vị đại nhân..." Khi nhìn thấy mấy vị đại nội cao thủ bên cạnh Lâm Hiên, Kim Linh Khê lập tức muốn quỳ xuống hành lễ. Mặc dù cô là người đứng đầu một châu. Nhưng ở trước mặt đại nội cao thủ, rõ ràng là cấp thấp hơn rất nhiều. Về phần Anh Đào, cô nàng đã quỳ xuống trước mặt mấy vị đại nội cao thủ từ lâu, vô cùng kích động. Lại nói tiếp, chức trách của Anh Đào cùng mấy vị đại nội cao thủ giống nhau. Tất cả đều là hộ vệ của hoàng gia. Chỉ có điều, trong các hộ vệ, võ quan Cẩm Y Vệ như cô là nhỏ nhất. Mà mấy vị này lại là tồn tại ở đỉnh cao nhất. Có thể nói, đại nội cao thủ là mục tiêu cuối cùng của tất cả Cẩm Y Vệ.