"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 406
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Hiên vang lên. Là võ quan bên người của Âu Dương Băng Tình - Xích Tâm gọi tới."Lâm Hiên, ngươi ở đâu!" Trong điện thoại truyền đến tiếng của Xích Tâm vô cùng kích động. Trong mười giờ qua, cô đã gọi điện thoại cho Lâm Hiên vô số lần. Nhưng không thể gọi được. Bây giờ, cuối cùng đã kết nối được. "Tôi ở Đế Kinh, Xích Tâm, cô bị sao vậy?" Lâm Hiên nghe thấy âm thanh của Xích Tâm có vẻ không đúng lắm. Hắn một thân y thuật, tất nhiên đều biết về vọng, văn, vấn, thiết. (*) (*) Đây là bốn phương pháp để khám bệnh của y học cổ truyền gồm: Nhìn (vọng chẩn), nghe/ngửi (văn chẩn), hỏi (vấn chẩn), bắt mạch/ sờ nắn (thiết chẩn). Từ âm thanh của Xích Tâm trong lúc nói chuyện, hắn nghe ra được thân thể của Xích Tâm lúc này đang vận động quá tải. Tựa hồ, đã sắp đạt tới cực hạn rồi. "Lâm Hiên..." Xích Tâm đang muốn nói chuyện, Lâm Hiên đã mở miệng nói trước: "Xích Tâm, ngươi nghe ta nói, mặc kệ hiện tại ngươi đang làm gì, lập tức dừng lại, nếu không thân thể của ngươi sẽ không chịu nổi." "Lâm Hiên, ta không có việc gì, hiện tại ta cũng ở Đế Kinh, ta có thứ rất trọng yếu muốn đưa cho ngươi, ngươi nói cho ta biết ngươi đang ở nơi nào, ta sẽ lập tức chạy tới!" Xích Tâm lớn tiếng nói. Lâm Hiên đành phải nói cho Xích Tâm vị trí của mình. Chờ khoảng nửa tiếng. Lâm Hiên rốt cục thấy được Xích Tâm xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Lúc này, mắt tai miệng mũi của Xích Tâm đều tràn ra máu tươi. Nàng vẫn đang chạy nhanh như trước. Lúc này, nhịp tim của nàng cũng đã đạt tới cực hạn. Rốt cuộc, nàng chạy đến trước mặt Lâm Hiên. Nàng đưa cho Lâm Hiên một quyển trục trong tay mình. Sau đó, Xích Tâm lập tức ngã xuống. Lâm Hiên kịp lúc đỡ lấy Xích Tâm. Lúc này, Xích Tâm đã ngất xỉu. Hắn ta nắm lấy cổ tay của Xích Tâm. Sau khi kiểm tra, hắn phát hiện thân thể của Xích Tâm đã bị tiêu hao đến cực hạn. Bất kể là nội lực hay là sinh mệnh. Thân thể của nàng, đã đến mức dầu hết đèn tắt! "Nha đầu này tốt xấu gì cũng có tu vi cấp tông sư, đây là do một lần chạy một ngàn km sao?" Lão tổ Sát Tộc thán phục nói. Một gã võ giả tông sư có thể bộc phát tốc độ vượt qua ô tô, xe lửa. Nhưng nếu toàn lực bộc phát tốc độ chạy trốn trong thời gian dài, dù là tông sư cũng không chịu nổi. Nhìn trạng thái thân thể của Xích Tâm hiện tại, cô nàng này không phải là trực tiếp chạy từ Giang Đô tới đây đó chứ? Lâm Hiên cũng rất nghi hoặc.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Hiên vang lên.
Là võ quan bên người của Âu Dương Băng Tình - Xích Tâm gọi tới.
"Lâm Hiên, ngươi ở đâu!" Trong điện thoại truyền đến tiếng của Xích Tâm vô cùng kích động.
Trong mười giờ qua, cô đã gọi điện thoại cho Lâm Hiên vô số lần. Nhưng không thể gọi được.
Bây giờ, cuối cùng đã kết nối được.
"Tôi ở Đế Kinh, Xích Tâm, cô bị sao vậy?" Lâm Hiên nghe thấy âm thanh của Xích Tâm có vẻ không đúng lắm.
Hắn một thân y thuật, tất nhiên đều biết về vọng, văn, vấn, thiết. (*)
(*) Đây là bốn phương pháp để khám bệnh của y học cổ truyền gồm: Nhìn (vọng chẩn), nghe/ngửi (văn chẩn), hỏi (vấn chẩn), bắt mạch/ sờ nắn (thiết chẩn).
Từ âm thanh của Xích Tâm trong lúc nói chuyện, hắn nghe ra được thân thể của Xích Tâm lúc này đang vận động quá tải.
Tựa hồ, đã sắp đạt tới cực hạn rồi.
"Lâm Hiên..."
Xích Tâm đang muốn nói chuyện, Lâm Hiên đã mở miệng nói trước: "Xích Tâm, ngươi nghe ta nói, mặc kệ hiện tại ngươi đang làm gì, lập tức dừng lại, nếu không thân thể của ngươi sẽ không chịu nổi."
"Lâm Hiên, ta không có việc gì, hiện tại ta cũng ở Đế Kinh, ta có thứ rất trọng yếu muốn đưa cho ngươi, ngươi nói cho ta biết ngươi đang ở nơi nào, ta sẽ lập tức chạy tới!" Xích Tâm lớn tiếng nói.
Lâm Hiên đành phải nói cho Xích Tâm vị trí của mình.
Chờ khoảng nửa tiếng.
Lâm Hiên rốt cục thấy được Xích Tâm xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Lúc này, mắt tai miệng mũi của Xích Tâm đều tràn ra máu tươi.
Nàng vẫn đang chạy nhanh như trước.
Lúc này, nhịp tim của nàng cũng đã đạt tới cực hạn.
Rốt cuộc, nàng chạy đến trước mặt Lâm Hiên.
Nàng đưa cho Lâm Hiên một quyển trục trong tay mình.
Sau đó, Xích Tâm lập tức ngã xuống.
Lâm Hiên kịp lúc đỡ lấy Xích Tâm.
Lúc này, Xích Tâm đã ngất xỉu.
Hắn ta nắm lấy cổ tay của Xích Tâm.
Sau khi kiểm tra, hắn phát hiện thân thể của Xích Tâm đã bị tiêu hao đến cực hạn.
Bất kể là nội lực hay là sinh mệnh.
Thân thể của nàng, đã đến mức dầu hết đèn tắt!
"Nha đầu này tốt xấu gì cũng có tu vi cấp tông sư, đây là do một lần chạy một ngàn km sao?" Lão tổ Sát Tộc thán phục nói.
Một gã võ giả tông sư có thể bộc phát tốc độ vượt qua ô tô, xe lửa.
Nhưng nếu toàn lực bộc phát tốc độ chạy trốn trong thời gian dài, dù là tông sư cũng không chịu nổi.
Nhìn trạng thái thân thể của Xích Tâm hiện tại, cô nàng này không phải là trực tiếp chạy từ Giang Đô tới đây đó chứ?
Lâm Hiên cũng rất nghi hoặc.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Hiên vang lên. Là võ quan bên người của Âu Dương Băng Tình - Xích Tâm gọi tới."Lâm Hiên, ngươi ở đâu!" Trong điện thoại truyền đến tiếng của Xích Tâm vô cùng kích động. Trong mười giờ qua, cô đã gọi điện thoại cho Lâm Hiên vô số lần. Nhưng không thể gọi được. Bây giờ, cuối cùng đã kết nối được. "Tôi ở Đế Kinh, Xích Tâm, cô bị sao vậy?" Lâm Hiên nghe thấy âm thanh của Xích Tâm có vẻ không đúng lắm. Hắn một thân y thuật, tất nhiên đều biết về vọng, văn, vấn, thiết. (*) (*) Đây là bốn phương pháp để khám bệnh của y học cổ truyền gồm: Nhìn (vọng chẩn), nghe/ngửi (văn chẩn), hỏi (vấn chẩn), bắt mạch/ sờ nắn (thiết chẩn). Từ âm thanh của Xích Tâm trong lúc nói chuyện, hắn nghe ra được thân thể của Xích Tâm lúc này đang vận động quá tải. Tựa hồ, đã sắp đạt tới cực hạn rồi. "Lâm Hiên..." Xích Tâm đang muốn nói chuyện, Lâm Hiên đã mở miệng nói trước: "Xích Tâm, ngươi nghe ta nói, mặc kệ hiện tại ngươi đang làm gì, lập tức dừng lại, nếu không thân thể của ngươi sẽ không chịu nổi." "Lâm Hiên, ta không có việc gì, hiện tại ta cũng ở Đế Kinh, ta có thứ rất trọng yếu muốn đưa cho ngươi, ngươi nói cho ta biết ngươi đang ở nơi nào, ta sẽ lập tức chạy tới!" Xích Tâm lớn tiếng nói. Lâm Hiên đành phải nói cho Xích Tâm vị trí của mình. Chờ khoảng nửa tiếng. Lâm Hiên rốt cục thấy được Xích Tâm xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Lúc này, mắt tai miệng mũi của Xích Tâm đều tràn ra máu tươi. Nàng vẫn đang chạy nhanh như trước. Lúc này, nhịp tim của nàng cũng đã đạt tới cực hạn. Rốt cuộc, nàng chạy đến trước mặt Lâm Hiên. Nàng đưa cho Lâm Hiên một quyển trục trong tay mình. Sau đó, Xích Tâm lập tức ngã xuống. Lâm Hiên kịp lúc đỡ lấy Xích Tâm. Lúc này, Xích Tâm đã ngất xỉu. Hắn ta nắm lấy cổ tay của Xích Tâm. Sau khi kiểm tra, hắn phát hiện thân thể của Xích Tâm đã bị tiêu hao đến cực hạn. Bất kể là nội lực hay là sinh mệnh. Thân thể của nàng, đã đến mức dầu hết đèn tắt! "Nha đầu này tốt xấu gì cũng có tu vi cấp tông sư, đây là do một lần chạy một ngàn km sao?" Lão tổ Sát Tộc thán phục nói. Một gã võ giả tông sư có thể bộc phát tốc độ vượt qua ô tô, xe lửa. Nhưng nếu toàn lực bộc phát tốc độ chạy trốn trong thời gian dài, dù là tông sư cũng không chịu nổi. Nhìn trạng thái thân thể của Xích Tâm hiện tại, cô nàng này không phải là trực tiếp chạy từ Giang Đô tới đây đó chứ? Lâm Hiên cũng rất nghi hoặc.