"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 424

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… "Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại, ân oán của tôi và cô đã thanh toán xong. Tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì với cô nữa!" Vẻ mặt của Lâm Hiên vẫn lạnh như băng.  Hiển nhiên, hắn không có khả năng chấp nhận Thẩm Ngạo Tuyết một lần nữa.  Mặc dù khuôn mặt của nàng vẫn còn đẹp như trước.  Vóc dáng của nàng vẫn quyến rũ như xưa.  Nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt nàng, Lâm Hiên sẽ nhớ tới cảnh trên vách núi ngày đó, nàng và Hồng Đào móc thận của hắn ra.  Hơn nữa tự tay đẩy hắn xuống vách núi!  "Lâm Hiên, em biết, anh còn hận. Hận em cướp thận của anh, hận em đẩy anh xuống vách núi. Nhưng mà anh có biết khi em đẩy anh xuống núi đã nói gì không?” Thẩm Ngạo Tuyết thâm tình nhìn Lâm Hiên.  “Em nói, nếu có kiếp sau, Thẩm Ngạo Tuyết em nguyện làm trâu làm ngựa bồi thường cho anh!”  “Bây giờ anh còn sống cũng tương đương với kiếp sau của chúng ta rồi. Lâm Hiên, để em bồi thường cho anh đi. Mặc kệ anh muốn em phải bồi thường như thế nào cũng được!”  "Chúng ta hãy tái hôn! Như vậy anh cũng không cần ngửi y phục của em nữa. Anh có thể ôm em, muốn ngửi như thế nào, thì ngửi như thế đó. Mặt của em anh muốn nhìn thế nào thì liền nhìn như thế đó. Thậm chí…” Thẩm Ngạo Tuyết nói đến đây, mặt có hơi đỏ lên.  Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình vậy mà có thể nói ra những lời như vậy.  Tuy nhiên, vì có thể quay lại với Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết bất chấp tất cả.  "Đủ rồi, đừng nói nữa!" Lâm Hiên quát Thẩm Ngạo Tuyết dừng lại.  "Không, em cứ muốn nói, Lâm Hiên, không nên dối lòng, anh khẳng định vẫn còn thích em, cho dù có thích một tí thôi cũng được!"  "Nếu anh nhất định phải xóa sạch mọi quan hệ với em, vậy em thà rằng anh hận em.”  “Lâm Hiên, anh có biết vì sao lúc đó em không để Hồng Đào tiêm thuốc mê cho anh không? Thật ra bọn em ẫn có mang theo thuốc mê đó!”  “Sở dĩ không tiêm cho anh, là vì muốn anh phải chịu nhiều đau khổ. Anh chỉ là một thằng ngu, dựa vào đâu trở thành nam nhân của Thẩm Ngạo Tuyết đây?”"Thẩm Ngạo Tuyết, cô có thôi đi không!"  Lời của Thẩm Ngạo Tuyết khiến cho sắc mặt của Lâm Hiên trở nên khó coi. Hắn nắm lấy cổ áo của Thẩm Ngạo Tuyết, kéo cô ả đến trước người mình.  Nhìn thấy một màn này, tất cả quần chúng vây xem đều trợn tròn mắt.  Sắp bắt đầu rồi!  Sắp bắt đầu rồi!  Lâm Hiên rốt cục sắp... Thẩm Ngạo Tuyết.  Về phần Vương Thông, hắn cũng choáng váng rồi.  Tại sao, tại sao?  Tại sao, tiền của hắn lại không có tác dụng?  

"Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại, ân oán của tôi và cô đã thanh toán xong. Tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì với cô nữa!" Vẻ mặt của Lâm Hiên vẫn lạnh như băng.  

Hiển nhiên, hắn không có khả năng chấp nhận Thẩm Ngạo Tuyết một lần nữa.  

Mặc dù khuôn mặt của nàng vẫn còn đẹp như trước.  

Vóc dáng của nàng vẫn quyến rũ như xưa.  

Nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt nàng, Lâm Hiên sẽ nhớ tới cảnh trên vách núi ngày đó, nàng và Hồng Đào móc thận của hắn ra.  

Hơn nữa tự tay đẩy hắn xuống vách núi!  

"Lâm Hiên, em biết, anh còn hận. Hận em cướp thận của anh, hận em đẩy anh xuống vách núi. Nhưng mà anh có biết khi em đẩy anh xuống núi đã nói gì không?” Thẩm Ngạo Tuyết thâm tình nhìn Lâm Hiên.  

“Em nói, nếu có kiếp sau, Thẩm Ngạo Tuyết em nguyện làm trâu làm ngựa bồi thường cho anh!”  

“Bây giờ anh còn sống cũng tương đương với kiếp sau của chúng ta rồi. Lâm Hiên, để em bồi thường cho anh đi. Mặc kệ anh muốn em phải bồi thường như thế nào cũng được!”  

"Chúng ta hãy tái hôn! Như vậy anh cũng không cần ngửi y phục của em nữa. Anh có thể ôm em, muốn ngửi như thế nào, thì ngửi như thế đó. Mặt của em anh muốn nhìn thế nào thì liền nhìn như thế đó. Thậm chí…” Thẩm Ngạo Tuyết nói đến đây, mặt có hơi đỏ lên.  

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình vậy mà có thể nói ra những lời như vậy.  

Tuy nhiên, vì có thể quay lại với Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết bất chấp tất cả.  

"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Lâm Hiên quát Thẩm Ngạo Tuyết dừng lại.  

"Không, em cứ muốn nói, Lâm Hiên, không nên dối lòng, anh khẳng định vẫn còn thích em, cho dù có thích một tí thôi cũng được!"  

"Nếu anh nhất định phải xóa sạch mọi quan hệ với em, vậy em thà rằng anh hận em.”  

“Lâm Hiên, anh có biết vì sao lúc đó em không để Hồng Đào tiêm thuốc mê cho anh không? Thật ra bọn em ẫn có mang theo thuốc mê đó!”  

“Sở dĩ không tiêm cho anh, là vì muốn anh phải chịu nhiều đau khổ. Anh chỉ là một thằng ngu, dựa vào đâu trở thành nam nhân của Thẩm Ngạo Tuyết đây?”

"Thẩm Ngạo Tuyết, cô có thôi đi không!"  

Lời của Thẩm Ngạo Tuyết khiến cho sắc mặt của Lâm Hiên trở nên khó coi. Hắn nắm lấy cổ áo của Thẩm Ngạo Tuyết, kéo cô ả đến trước người mình.  

Nhìn thấy một màn này, tất cả quần chúng vây xem đều trợn tròn mắt.  

Sắp bắt đầu rồi!  

Sắp bắt đầu rồi!  

Lâm Hiên rốt cục sắp... Thẩm Ngạo Tuyết.  

Về phần Vương Thông, hắn cũng choáng váng rồi.  

Tại sao, tại sao?  

Tại sao, tiền của hắn lại không có tác dụng?  

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… "Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại, ân oán của tôi và cô đã thanh toán xong. Tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì với cô nữa!" Vẻ mặt của Lâm Hiên vẫn lạnh như băng.  Hiển nhiên, hắn không có khả năng chấp nhận Thẩm Ngạo Tuyết một lần nữa.  Mặc dù khuôn mặt của nàng vẫn còn đẹp như trước.  Vóc dáng của nàng vẫn quyến rũ như xưa.  Nhưng chỉ cần nhìn thấy mặt nàng, Lâm Hiên sẽ nhớ tới cảnh trên vách núi ngày đó, nàng và Hồng Đào móc thận của hắn ra.  Hơn nữa tự tay đẩy hắn xuống vách núi!  "Lâm Hiên, em biết, anh còn hận. Hận em cướp thận của anh, hận em đẩy anh xuống vách núi. Nhưng mà anh có biết khi em đẩy anh xuống núi đã nói gì không?” Thẩm Ngạo Tuyết thâm tình nhìn Lâm Hiên.  “Em nói, nếu có kiếp sau, Thẩm Ngạo Tuyết em nguyện làm trâu làm ngựa bồi thường cho anh!”  “Bây giờ anh còn sống cũng tương đương với kiếp sau của chúng ta rồi. Lâm Hiên, để em bồi thường cho anh đi. Mặc kệ anh muốn em phải bồi thường như thế nào cũng được!”  "Chúng ta hãy tái hôn! Như vậy anh cũng không cần ngửi y phục của em nữa. Anh có thể ôm em, muốn ngửi như thế nào, thì ngửi như thế đó. Mặt của em anh muốn nhìn thế nào thì liền nhìn như thế đó. Thậm chí…” Thẩm Ngạo Tuyết nói đến đây, mặt có hơi đỏ lên.  Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình vậy mà có thể nói ra những lời như vậy.  Tuy nhiên, vì có thể quay lại với Lâm Hiên, Thẩm Ngạo Tuyết bất chấp tất cả.  "Đủ rồi, đừng nói nữa!" Lâm Hiên quát Thẩm Ngạo Tuyết dừng lại.  "Không, em cứ muốn nói, Lâm Hiên, không nên dối lòng, anh khẳng định vẫn còn thích em, cho dù có thích một tí thôi cũng được!"  "Nếu anh nhất định phải xóa sạch mọi quan hệ với em, vậy em thà rằng anh hận em.”  “Lâm Hiên, anh có biết vì sao lúc đó em không để Hồng Đào tiêm thuốc mê cho anh không? Thật ra bọn em ẫn có mang theo thuốc mê đó!”  “Sở dĩ không tiêm cho anh, là vì muốn anh phải chịu nhiều đau khổ. Anh chỉ là một thằng ngu, dựa vào đâu trở thành nam nhân của Thẩm Ngạo Tuyết đây?”"Thẩm Ngạo Tuyết, cô có thôi đi không!"  Lời của Thẩm Ngạo Tuyết khiến cho sắc mặt của Lâm Hiên trở nên khó coi. Hắn nắm lấy cổ áo của Thẩm Ngạo Tuyết, kéo cô ả đến trước người mình.  Nhìn thấy một màn này, tất cả quần chúng vây xem đều trợn tròn mắt.  Sắp bắt đầu rồi!  Sắp bắt đầu rồi!  Lâm Hiên rốt cục sắp... Thẩm Ngạo Tuyết.  Về phần Vương Thông, hắn cũng choáng váng rồi.  Tại sao, tại sao?  Tại sao, tiền của hắn lại không có tác dụng?  

Chương 424