"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 464
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… "Trị cho Yêu Cơ trước!" Hai người cô đẩy tôi, tôi đẩy cô. Tất cả đều hy vọng người còn lại sẽ được điều trị trước tiên. "Cả hai đều giống nhau!" Nhìn hai nàng đùn đẩy lẫn nhau, Lâm Hiên thản nhiên nói. Sau đó, trực tiếp đi về phía Yêu Cơ! Tu La: "…" Yêu Cơ: "..." Nội tâm Tu La: "Nói đều giống nhau, vì sao lại trực tiếp đi về phía Yêu Cơ?" Cũng không phải Lâm Hiên có ý nghĩ gì với Yêu Cơ. Nếu như Tu La rõ là nữ nhân, hoặc nam nhân, thì cũng không có vấn đề gì. Chỉ là cô gái thoạt nhìn không dễ phân biệt được giới tính, hắn quả thực không dễ ra tay. Làn da Yêu Cơ trắng vô cùng, trắng đến mức có hơi mất tự nhiên. Trông như một nhân vật tinh linh trong phim. Nhưng xúc cảm vô cùng tốt, giống như đang chạm vào mỹ ngọc bóng loáng. Mà chỗ tay Lâm Hiên chạm vào, sự đau đớn lập tức biến mất. Sau đó được thay thế bằng một cảm giác ấm áp, thoải mái. Tuy rằng, tay Lâm Hiên chạm vào thân thể Yêu Cơ. Nhưng Tu La có thể cảm nhận được! Có thể nói, đây là lần đầu tiên, Tu La cảm nhận được cảm giác như vậy! Trước đó, cô hầu như không để bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cơ thể của mình. Coi như là lần trước Lâm Hiên trị liệu, nàng cũng chỉ để cho Lâm Hiên trị liệu sơ sài. Mà lần này, Lâm Hiên trị liệu vô cùng cẩn thận. Đương nhiên hắn cũng có thể trị liệu sơ lược, nhưng sau khi trị liệu như vậy khó tránh khỏi sẽ lưu lại vết sẹo. Nếu như là người khác thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu là Yêu Cơ. Lâm Hiên sẽ cảm giác giống như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ đột nhiên có khuyết điểm. Yêu Cơ cắn chặt môi, tận lực không để cho mình phát ra âm thanh. Lúc ngón tay Lâm Hiên xẹt qua, cảm giác thật sự là... Quá thoải mái. Nàng gần như không thể kiểm soát được.
"Trị cho Yêu Cơ trước!"
Hai người cô đẩy tôi, tôi đẩy cô.
Tất cả đều hy vọng người còn lại sẽ được điều trị trước tiên.
"Cả hai đều giống nhau!" Nhìn hai nàng đùn đẩy lẫn nhau, Lâm Hiên thản nhiên nói.
Sau đó, trực tiếp đi về phía Yêu Cơ!
Tu La: "…"
Yêu Cơ: "..."
Nội tâm Tu La: "Nói đều giống nhau, vì sao lại trực tiếp đi về phía Yêu Cơ?"
Cũng không phải Lâm Hiên có ý nghĩ gì với Yêu Cơ.
Nếu như Tu La rõ là nữ nhân, hoặc nam nhân, thì cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là cô gái thoạt nhìn không dễ phân biệt được giới tính, hắn quả thực không dễ ra tay.
Làn da Yêu Cơ trắng vô cùng, trắng đến mức có hơi mất tự nhiên.
Trông như một nhân vật tinh linh trong phim.
Nhưng xúc cảm vô cùng tốt, giống như đang chạm vào mỹ ngọc bóng loáng.
Mà chỗ tay Lâm Hiên chạm vào, sự đau đớn lập tức biến mất.
Sau đó được thay thế bằng một cảm giác ấm áp, thoải mái.
Tuy rằng, tay Lâm Hiên chạm vào thân thể Yêu Cơ.
Nhưng Tu La có thể cảm nhận được!
Có thể nói, đây là lần đầu tiên, Tu La cảm nhận được cảm giác như vậy!
Trước đó, cô hầu như không để bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cơ thể của mình.
Coi như là lần trước Lâm Hiên trị liệu, nàng cũng chỉ để cho Lâm Hiên trị liệu sơ sài.
Mà lần này, Lâm Hiên trị liệu vô cùng cẩn thận.
Đương nhiên hắn cũng có thể trị liệu sơ lược, nhưng sau khi trị liệu như vậy khó tránh khỏi sẽ lưu lại vết sẹo.
Nếu như là người khác thì cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nếu là Yêu Cơ.
Lâm Hiên sẽ cảm giác giống như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ đột nhiên có khuyết điểm.
Yêu Cơ cắn chặt môi, tận lực không để cho mình phát ra âm thanh.
Lúc ngón tay Lâm Hiên xẹt qua, cảm giác thật sự là... Quá thoải mái.
Nàng gần như không thể kiểm soát được.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… "Trị cho Yêu Cơ trước!" Hai người cô đẩy tôi, tôi đẩy cô. Tất cả đều hy vọng người còn lại sẽ được điều trị trước tiên. "Cả hai đều giống nhau!" Nhìn hai nàng đùn đẩy lẫn nhau, Lâm Hiên thản nhiên nói. Sau đó, trực tiếp đi về phía Yêu Cơ! Tu La: "…" Yêu Cơ: "..." Nội tâm Tu La: "Nói đều giống nhau, vì sao lại trực tiếp đi về phía Yêu Cơ?" Cũng không phải Lâm Hiên có ý nghĩ gì với Yêu Cơ. Nếu như Tu La rõ là nữ nhân, hoặc nam nhân, thì cũng không có vấn đề gì. Chỉ là cô gái thoạt nhìn không dễ phân biệt được giới tính, hắn quả thực không dễ ra tay. Làn da Yêu Cơ trắng vô cùng, trắng đến mức có hơi mất tự nhiên. Trông như một nhân vật tinh linh trong phim. Nhưng xúc cảm vô cùng tốt, giống như đang chạm vào mỹ ngọc bóng loáng. Mà chỗ tay Lâm Hiên chạm vào, sự đau đớn lập tức biến mất. Sau đó được thay thế bằng một cảm giác ấm áp, thoải mái. Tuy rằng, tay Lâm Hiên chạm vào thân thể Yêu Cơ. Nhưng Tu La có thể cảm nhận được! Có thể nói, đây là lần đầu tiên, Tu La cảm nhận được cảm giác như vậy! Trước đó, cô hầu như không để bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cơ thể của mình. Coi như là lần trước Lâm Hiên trị liệu, nàng cũng chỉ để cho Lâm Hiên trị liệu sơ sài. Mà lần này, Lâm Hiên trị liệu vô cùng cẩn thận. Đương nhiên hắn cũng có thể trị liệu sơ lược, nhưng sau khi trị liệu như vậy khó tránh khỏi sẽ lưu lại vết sẹo. Nếu như là người khác thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng nếu là Yêu Cơ. Lâm Hiên sẽ cảm giác giống như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ đột nhiên có khuyết điểm. Yêu Cơ cắn chặt môi, tận lực không để cho mình phát ra âm thanh. Lúc ngón tay Lâm Hiên xẹt qua, cảm giác thật sự là... Quá thoải mái. Nàng gần như không thể kiểm soát được.