"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 470
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… "Đúng vậy, Lâm thiếu thật đẹp trai, nữ nhân bên cạnh ngài ấy cũng rất xinh đẹp." "Chỉ là không biết thực lực của Lâm thiếu như thế nào, dù sao cũng chưa từng thấy hắn ra tay." "..." Những võ giả nữ kia nhỏ giọng nghị luận. Sở Thiền Hoàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện đội ngũ võ giả nữ đi theo đều đã đạt tới trăm người. Cô đi tới thân mật kéo cánh tay Lâm Hiên, vẻ mặt xấu xa cười nói: "Chủ nhân, phía sau có mấy võ giả nữ có nhan sắc không tệ, nếu không, ta gọi tới đây giải sầu cho ngài?" Lâm Hiên liếc Sở Thiền Hoàng một cái, trực tiếp nói: "Được nha." Sở Thiền Hoàng không nghĩ tới Lâm Hiên vậy mà thật sự muốn nàng gọi. Nếu Lâm Hiên dám để cho nàng gòi, vậy nàng sẽ gọi thật. Sở Thiền Hoàng chạy đến trong đội ngũ võ giả, mang theo vài võ giả nữ trở về. Sau khi nhìn thấy Sở Thiền Hoàng mang vài võ giả nữ đến, khóe miệng Lâm Hiên hơi co giật. Mấy võ giả nữ này, không nói bộ dạng giống với Như Hoa, quả thực giống nhau như đúc! Tuy rằng ngay từ đầu, người đến tìm Lâm Hiên che chở đều là mỹ nữ có nhan sắc cao. Nhưng theo đội ngũ phía sau lớn mạnh hơn, cũng có không ít người đến đục nước béo cò. Dù sao, các nàng gia nhập là được, Lâm Hiên cũng sẽ không nhìn từng người một. Bởi vậy, phía sau là trà trộn vào không ít "bà chị". Hiện tại, tất cả đều bị Sở Thiền Hoàng đưa đến trước mặt Lâm Hiên. "Chủ nhân cảm thấy nhàm chán, các ngươi nhảy múa góp vui đi." Sở Thiền Hoàng nói với mấy nữ nhân. Mấy "bà chị" kia liếc nhau một cái. Trong mắt có vẻ nghi hoặc, nhưng cũng có kinh hỉ. Chẳng lẽ, Lâm thiếu lại thích các nàng như vậy? Nếu Lâm thiếu muốn xem khiêu vũ. Vậy sao còn không ra sức biểu diễn? Kết quả là, vài bà chị có vòng eo to tròn, bắt đầu nhảy múa vặn vẹo eo thùng dầu của các nàng. Lúc nhảy, còn không quên ném cho Lâm Hiên ánh mắt quyến rũ gì gì đó. "Sặc!" Lâm Hiên thiếu chút nữa nhịn không được phun ra. Nhảy xong một bài múa, mấy bà chị còn hôn gió với Lâm Hiên. "Lâm thiếu, chúng ta nhảy được không?" Một bà chị cắn môi tự cho là quyến rũ, ném một ánh mắt "quyến rũ" cho Lâm Hiên, sau đó hỏi.
"Đúng vậy, Lâm thiếu thật đẹp trai, nữ nhân bên cạnh ngài ấy cũng rất xinh đẹp."
"Chỉ là không biết thực lực của Lâm thiếu như thế nào, dù sao cũng chưa từng thấy hắn ra tay."
"..."
Những võ giả nữ kia nhỏ giọng nghị luận.
Sở Thiền Hoàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện đội ngũ võ giả nữ đi theo đều đã đạt tới trăm người.
Cô đi tới thân mật kéo cánh tay Lâm Hiên, vẻ mặt xấu xa cười nói: "Chủ nhân, phía sau có mấy võ giả nữ có nhan sắc không tệ, nếu không, ta gọi tới đây giải sầu cho ngài?" Lâm Hiên liếc Sở Thiền Hoàng một cái, trực tiếp nói: "Được nha."
Sở Thiền Hoàng không nghĩ tới Lâm Hiên vậy mà thật sự muốn nàng gọi.
Nếu Lâm Hiên dám để cho nàng gòi, vậy nàng sẽ gọi thật.
Sở Thiền Hoàng chạy đến trong đội ngũ võ giả, mang theo vài võ giả nữ trở về.
Sau khi nhìn thấy Sở Thiền Hoàng mang vài võ giả nữ đến, khóe miệng Lâm Hiên hơi co giật.
Mấy võ giả nữ này, không nói bộ dạng giống với Như Hoa, quả thực giống nhau như đúc!
Tuy rằng ngay từ đầu, người đến tìm Lâm Hiên che chở đều là mỹ nữ có nhan sắc cao.
Nhưng theo đội ngũ phía sau lớn mạnh hơn, cũng có không ít người đến đục nước béo cò.
Dù sao, các nàng gia nhập là được, Lâm Hiên cũng sẽ không nhìn từng người một.
Bởi vậy, phía sau là trà trộn vào không ít "bà chị".
Hiện tại, tất cả đều bị Sở Thiền Hoàng đưa đến trước mặt Lâm Hiên.
"Chủ nhân cảm thấy nhàm chán, các ngươi nhảy múa góp vui đi." Sở Thiền Hoàng nói với mấy nữ nhân.
Mấy "bà chị" kia liếc nhau một cái.
Trong mắt có vẻ nghi hoặc, nhưng cũng có kinh hỉ.
Chẳng lẽ, Lâm thiếu lại thích các nàng như vậy?
Nếu Lâm thiếu muốn xem khiêu vũ.
Vậy sao còn không ra sức biểu diễn?
Kết quả là, vài bà chị có vòng eo to tròn, bắt đầu nhảy múa vặn vẹo eo thùng dầu của các nàng.
Lúc nhảy, còn không quên ném cho Lâm Hiên ánh mắt quyến rũ gì gì đó.
"Sặc!" Lâm Hiên thiếu chút nữa nhịn không được phun ra.
Nhảy xong một bài múa, mấy bà chị còn hôn gió với Lâm Hiên.
"Lâm thiếu, chúng ta nhảy được không?" Một bà chị cắn môi tự cho là quyến rũ, ném một ánh mắt "quyến rũ" cho Lâm Hiên, sau đó hỏi.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… "Đúng vậy, Lâm thiếu thật đẹp trai, nữ nhân bên cạnh ngài ấy cũng rất xinh đẹp." "Chỉ là không biết thực lực của Lâm thiếu như thế nào, dù sao cũng chưa từng thấy hắn ra tay." "..." Những võ giả nữ kia nhỏ giọng nghị luận. Sở Thiền Hoàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện đội ngũ võ giả nữ đi theo đều đã đạt tới trăm người. Cô đi tới thân mật kéo cánh tay Lâm Hiên, vẻ mặt xấu xa cười nói: "Chủ nhân, phía sau có mấy võ giả nữ có nhan sắc không tệ, nếu không, ta gọi tới đây giải sầu cho ngài?" Lâm Hiên liếc Sở Thiền Hoàng một cái, trực tiếp nói: "Được nha." Sở Thiền Hoàng không nghĩ tới Lâm Hiên vậy mà thật sự muốn nàng gọi. Nếu Lâm Hiên dám để cho nàng gòi, vậy nàng sẽ gọi thật. Sở Thiền Hoàng chạy đến trong đội ngũ võ giả, mang theo vài võ giả nữ trở về. Sau khi nhìn thấy Sở Thiền Hoàng mang vài võ giả nữ đến, khóe miệng Lâm Hiên hơi co giật. Mấy võ giả nữ này, không nói bộ dạng giống với Như Hoa, quả thực giống nhau như đúc! Tuy rằng ngay từ đầu, người đến tìm Lâm Hiên che chở đều là mỹ nữ có nhan sắc cao. Nhưng theo đội ngũ phía sau lớn mạnh hơn, cũng có không ít người đến đục nước béo cò. Dù sao, các nàng gia nhập là được, Lâm Hiên cũng sẽ không nhìn từng người một. Bởi vậy, phía sau là trà trộn vào không ít "bà chị". Hiện tại, tất cả đều bị Sở Thiền Hoàng đưa đến trước mặt Lâm Hiên. "Chủ nhân cảm thấy nhàm chán, các ngươi nhảy múa góp vui đi." Sở Thiền Hoàng nói với mấy nữ nhân. Mấy "bà chị" kia liếc nhau một cái. Trong mắt có vẻ nghi hoặc, nhưng cũng có kinh hỉ. Chẳng lẽ, Lâm thiếu lại thích các nàng như vậy? Nếu Lâm thiếu muốn xem khiêu vũ. Vậy sao còn không ra sức biểu diễn? Kết quả là, vài bà chị có vòng eo to tròn, bắt đầu nhảy múa vặn vẹo eo thùng dầu của các nàng. Lúc nhảy, còn không quên ném cho Lâm Hiên ánh mắt quyến rũ gì gì đó. "Sặc!" Lâm Hiên thiếu chút nữa nhịn không được phun ra. Nhảy xong một bài múa, mấy bà chị còn hôn gió với Lâm Hiên. "Lâm thiếu, chúng ta nhảy được không?" Một bà chị cắn môi tự cho là quyến rũ, ném một ánh mắt "quyến rũ" cho Lâm Hiên, sau đó hỏi.