"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 472
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Dù sao, nếu quá xấu xí sẽ rất khó thu hút nam nhân. Khi đó, đừng nói là vui vẻ gì, sợ là trực tiếp hút bọn họ thành héo khô. Nam nhân bị họ thái dương. Nhẹ thì công lực giảm mạnh. Nặng thì, trực tiếp chết bất đắc kỳ tử! Tuy rằng, quá trình có thể rất tuyệt vời, nhưng không có võ giả nam nào muốn công lực mà mình khổ sở tu luyện bị người khác cướp đi. Càng không muốn chết. Ngày thường, Hà Hoan cung này còn lặng lẽ phát triển, không dám làm việc rầm rộ. Nhưng lần này Vũ Thành buông lỏng hạn chế. Nơi đây đã trở thành thiên đường của bọn họ. Một đám võ giả nữ Hà Hoan cung, đảo khách thành chủ, lại bắt đầu săn bắt võ giả nam khắp nơi! Vừa mới bắt đầu, cũng có nam nhân không biết sự lợi hại của võ giả Hà Hoan cung, còn tưởng rằng gặp phải chuyện tốt. Nhưng chẳng bao lâu, hắn biết địa ngục là như thế nào. Đám nữ nhân kia còn đáng sợ hơn sói đói. Trực tiếp vắt khô hắn. Trong lúc nhất thời, ngay cả võ giả nam cũng bắt đầu điên cuồng chạy trốn khỏi Vũ Thành. Tránh né như ôn thần Hà Hoan cung. "Cung chủ, lần này chúng ta bắt được một đội ngũ hai mươi người, mời cung chủ xem qua!" Hai mươi mấy võ giả bị trói buộc lại, đưa đến trước mặt một nữ tử nằm nghiêng trên một cái giường. Nữ tử có nhan sắc cực đẹp, dáng người thướt tha. Nàng là cung chủ của Hà Hoan cung, Hà Hoan! Có lời đồn, ở Hà Hoan cung có địa vị càng cao thì giá trị nhan sắc càng cao, dáng người càng tốt. Có vẻ như tin đồn không sai. Cho dù là tùy tùng bên cạnh Hà Hoan cũng đẹp vô cùng. Nếu không biết rõ về họ, rất dễ dàng để bị lừa dối bởi vẻ ngoài của họ. Đây là một đám tồn tại khủng khiếp ăn nam nhân không nhổ xương. Hà Hoan nhìn lướt qua hai mươi mấy người đàn ông. Ánh mắt của nàng làm hai mươi mấy nam nhân này cảm giác mình giống như động vật đang chờ giết mổ. Một lát sau, trên mặt Hà Hoan hiện ra vẻ hứng thú, duỗi thắt lưng nói: "Thực lực quá yếu, hơn nữa các ngươi không thể bắt được mấy tên đẹp mắt chút à?" "Cung chủ, hiện tại rất nhiều võ giả nam đã trốn đi, chúng ta muốn bắt cũng không bắt được..." "Được rồi, vậy mang xuống để các tỷ muội chia nhau đi!" Hà Hoan ngáp một cái. Nghe nữ tử nói xong, vẻ mặt của hai mươi mấy nam nhân xám như tro tàn.
Dù sao, nếu quá xấu xí sẽ rất khó thu hút nam nhân.
Khi đó, đừng nói là vui vẻ gì, sợ là trực tiếp hút bọn họ thành héo khô.
Nam nhân bị họ thái dương. Nhẹ thì công lực giảm mạnh. Nặng thì, trực tiếp chết bất đắc kỳ tử!
Tuy rằng, quá trình có thể rất tuyệt vời, nhưng không có võ giả nam nào muốn công lực mà mình khổ sở tu luyện bị người khác cướp đi.
Càng không muốn chết.
Ngày thường, Hà Hoan cung này còn lặng lẽ phát triển, không dám làm việc rầm rộ.
Nhưng lần này Vũ Thành buông lỏng hạn chế.
Nơi đây đã trở thành thiên đường của bọn họ.
Một đám võ giả nữ Hà Hoan cung, đảo khách thành chủ, lại bắt đầu săn bắt võ giả nam khắp nơi!
Vừa mới bắt đầu, cũng có nam nhân không biết sự lợi hại của võ giả Hà Hoan cung, còn tưởng rằng gặp phải chuyện tốt.
Nhưng chẳng bao lâu, hắn biết địa ngục là như thế nào.
Đám nữ nhân kia còn đáng sợ hơn sói đói. Trực tiếp vắt khô hắn.
Trong lúc nhất thời, ngay cả võ giả nam cũng bắt đầu điên cuồng chạy trốn khỏi Vũ Thành.
Tránh né như ôn thần Hà Hoan cung.
"Cung chủ, lần này chúng ta bắt được một đội ngũ hai mươi người, mời cung chủ xem qua!" Hai mươi mấy võ giả bị trói buộc lại, đưa đến trước mặt một nữ tử nằm nghiêng trên một cái giường.
Nữ tử có nhan sắc cực đẹp, dáng người thướt tha.
Nàng là cung chủ của Hà Hoan cung, Hà Hoan!
Có lời đồn, ở Hà Hoan cung có địa vị càng cao thì giá trị nhan sắc càng cao, dáng người càng tốt.
Có vẻ như tin đồn không sai.
Cho dù là tùy tùng bên cạnh Hà Hoan cũng đẹp vô cùng.
Nếu không biết rõ về họ, rất dễ dàng để bị lừa dối bởi vẻ ngoài của họ.
Đây là một đám tồn tại khủng khiếp ăn nam nhân không nhổ xương.
Hà Hoan nhìn lướt qua hai mươi mấy người đàn ông.
Ánh mắt của nàng làm hai mươi mấy nam nhân này cảm giác mình giống như động vật đang chờ giết mổ.
Một lát sau, trên mặt Hà Hoan hiện ra vẻ hứng thú, duỗi thắt lưng nói: "Thực lực quá yếu, hơn nữa các ngươi không thể bắt được mấy tên đẹp mắt chút à?"
"Cung chủ, hiện tại rất nhiều võ giả nam đã trốn đi, chúng ta muốn bắt cũng không bắt được..."
"Được rồi, vậy mang xuống để các tỷ muội chia nhau đi!" Hà Hoan ngáp một cái.
Nghe nữ tử nói xong, vẻ mặt của hai mươi mấy nam nhân xám như tro tàn.
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Dù sao, nếu quá xấu xí sẽ rất khó thu hút nam nhân. Khi đó, đừng nói là vui vẻ gì, sợ là trực tiếp hút bọn họ thành héo khô. Nam nhân bị họ thái dương. Nhẹ thì công lực giảm mạnh. Nặng thì, trực tiếp chết bất đắc kỳ tử! Tuy rằng, quá trình có thể rất tuyệt vời, nhưng không có võ giả nam nào muốn công lực mà mình khổ sở tu luyện bị người khác cướp đi. Càng không muốn chết. Ngày thường, Hà Hoan cung này còn lặng lẽ phát triển, không dám làm việc rầm rộ. Nhưng lần này Vũ Thành buông lỏng hạn chế. Nơi đây đã trở thành thiên đường của bọn họ. Một đám võ giả nữ Hà Hoan cung, đảo khách thành chủ, lại bắt đầu săn bắt võ giả nam khắp nơi! Vừa mới bắt đầu, cũng có nam nhân không biết sự lợi hại của võ giả Hà Hoan cung, còn tưởng rằng gặp phải chuyện tốt. Nhưng chẳng bao lâu, hắn biết địa ngục là như thế nào. Đám nữ nhân kia còn đáng sợ hơn sói đói. Trực tiếp vắt khô hắn. Trong lúc nhất thời, ngay cả võ giả nam cũng bắt đầu điên cuồng chạy trốn khỏi Vũ Thành. Tránh né như ôn thần Hà Hoan cung. "Cung chủ, lần này chúng ta bắt được một đội ngũ hai mươi người, mời cung chủ xem qua!" Hai mươi mấy võ giả bị trói buộc lại, đưa đến trước mặt một nữ tử nằm nghiêng trên một cái giường. Nữ tử có nhan sắc cực đẹp, dáng người thướt tha. Nàng là cung chủ của Hà Hoan cung, Hà Hoan! Có lời đồn, ở Hà Hoan cung có địa vị càng cao thì giá trị nhan sắc càng cao, dáng người càng tốt. Có vẻ như tin đồn không sai. Cho dù là tùy tùng bên cạnh Hà Hoan cũng đẹp vô cùng. Nếu không biết rõ về họ, rất dễ dàng để bị lừa dối bởi vẻ ngoài của họ. Đây là một đám tồn tại khủng khiếp ăn nam nhân không nhổ xương. Hà Hoan nhìn lướt qua hai mươi mấy người đàn ông. Ánh mắt của nàng làm hai mươi mấy nam nhân này cảm giác mình giống như động vật đang chờ giết mổ. Một lát sau, trên mặt Hà Hoan hiện ra vẻ hứng thú, duỗi thắt lưng nói: "Thực lực quá yếu, hơn nữa các ngươi không thể bắt được mấy tên đẹp mắt chút à?" "Cung chủ, hiện tại rất nhiều võ giả nam đã trốn đi, chúng ta muốn bắt cũng không bắt được..." "Được rồi, vậy mang xuống để các tỷ muội chia nhau đi!" Hà Hoan ngáp một cái. Nghe nữ tử nói xong, vẻ mặt của hai mươi mấy nam nhân xám như tro tàn.