"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 555

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Đinh Đang đã đạt tới cấp độ Võ Hoàng, trị liệu bình thường cũng không có hiệu quả rõ ràng.  Nhất định phải dùng máu Kỳ Lân.  Chờ Lâm Hiên trị liệu xong, Hà Hoan đã dùng phấn hóa thi khiến thi thể của Lôi Thành hóa thành một vũng máu.  Không ai có thể tin tưởng được đây thế mà là một gã cường giả Vũ tôn.  Đúng lúc này, tiếng gõ cửa rầm rầm vang lên.  Đương nhiên, kỳ thật đối phương không phải gõ cửa.  Mà là vách tường.  Dù sao, trước đó cánh cửa đã bị Lôi Thành đá thành bột phấn.  "Lâm Hiên, ngươi không sao chứ?" Một giọng nói quan tâm vang lên.  "Ta không có việc gì, tiền bối Mãn Nguyệt, có việc gì không?" Lâm Hiên thấy được người tới.  Đúng vậy, người gõ cửa kia rõ ràng chính là Lâu Mãn Nguyệt.  "Ta nhận được tin tức, Lôi tộc phái một gã Võ Tôn tới đây giết ngươi, ta không yên lòng cho nên tới đây xem một chút." Lâu Mãn Nguyệt trả lời.  "Vì sao tiền bối Mãn Nguyệt lại quan tâm ta như vậy?" Lâm Hiên nhìn Lâu Mãn Nguyệt.  Hắn không hiểu nổi quan hệ giữa Lâu Mãn Nguyệt và Sát Đế.  Hắn vốn tưởng rằng Lâu Mãn Nguyệt là tình nhân của Sát Đế.  Nhưng xem ra hình như không phải.  "Tiểu tử kia, ta không nói giỡn với ngươi, tuy rằng ngươi là đồ đệ Sát Đế, nhưng với số tuổi của ngươi, ngươi có thể học được bao nhiêu bản lĩnh của Sát Đế chứ?" Lâu Mãn Nguyệt nhíu mày nói.  "Ta nói hai mươi phần trăm, ngươi tin không?" Lâm Hiên thản nhiên nói.  "Ta tin ngươi mới là lạ, bây giờ ngươi đi theo ta, chỉ cần ngươi theo ta trở về Lâu tộc, trốn đi, Lôi tộc sẽ không làm gì được ngươi!" Lâu Mãn Nguyệt trầm giọng nói.  Mặc dù, cô ấy làm như vậy cũng có những rủi ro nhất định.  Nhưng tốt hơn là để cho Lâm Hiên bị Lôi tộc diệt.  "Đa tạ ý tốt của tiền bối Mãn Nguyệt, trước khi tiêu diệt Lôi tộc, ta sẽ không đi đâu cả!" Lâm Hiên lắc đầu.  "Ta nói ngươi sao lại ngang ngạnh như vậy chứ? Ngươi có biết Lôi tộc mạnh cỡ nào không? Mau đi theo ta, chờ lát nữa Võ Tôn Lôi tộc tới, ngươi muốn đi cũng không đi được!" Lâu Mãn Nguyệt lo lắng nói.  Tuy rằng nàng không sợ Võ Tôn Lôi tộc, nhưng nếu nàng ra tay tất nhiên sẽ khiến cho Lâu tộc và Lôi tộc xảy ra xung đột.  Nàng chỉ có thể mang Lâm Hiên đi trước khi đối phương đến.  "Ngươi nói Võ Tôn của Lôi tộc sao, hắn đã tới rồi!" Lâm Hiên trả lời.  "Hả? Hắn ta đến rồi? Hắn ta đâu?" Lâu Mãn Nguyệt bối rối, ánh mắt nhìn xung quanh.  "Đây, ở chỗ này!" Lâm Hiên chỉ chỉ một vũng máu trên mặt đất. 

Đinh Đang đã đạt tới cấp độ Võ Hoàng, trị liệu bình thường cũng không có hiệu quả rõ ràng.  

Nhất định phải dùng máu Kỳ Lân.  

Chờ Lâm Hiên trị liệu xong, Hà Hoan đã dùng phấn hóa thi khiến thi thể của Lôi Thành hóa thành một vũng máu.  

Không ai có thể tin tưởng được đây thế mà là một gã cường giả Vũ tôn.  

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa rầm rầm vang lên.  

Đương nhiên, kỳ thật đối phương không phải gõ cửa.  

Mà là vách tường.  

Dù sao, trước đó cánh cửa đã bị Lôi Thành đá thành bột phấn.  

"Lâm Hiên, ngươi không sao chứ?" Một giọng nói quan tâm vang lên.  

"Ta không có việc gì, tiền bối Mãn Nguyệt, có việc gì không?" Lâm Hiên thấy được người tới.  

Đúng vậy, người gõ cửa kia rõ ràng chính là Lâu Mãn Nguyệt.  

"Ta nhận được tin tức, Lôi tộc phái một gã Võ Tôn tới đây giết ngươi, ta không yên lòng cho nên tới đây xem một chút." Lâu Mãn Nguyệt trả lời.  

"Vì sao tiền bối Mãn Nguyệt lại quan tâm ta như vậy?" Lâm Hiên nhìn Lâu Mãn Nguyệt.  

Hắn không hiểu nổi quan hệ giữa Lâu Mãn Nguyệt và Sát Đế.  

Hắn vốn tưởng rằng Lâu Mãn Nguyệt là tình nhân của Sát Đế.  

Nhưng xem ra hình như không phải.  

"Tiểu tử kia, ta không nói giỡn với ngươi, tuy rằng ngươi là đồ đệ Sát Đế, nhưng với số tuổi của ngươi, ngươi có thể học được bao nhiêu bản lĩnh của Sát Đế chứ?" Lâu Mãn Nguyệt nhíu mày nói.  

"Ta nói hai mươi phần trăm, ngươi tin không?" Lâm Hiên thản nhiên nói.  

"Ta tin ngươi mới là lạ, bây giờ ngươi đi theo ta, chỉ cần ngươi theo ta trở về Lâu tộc, trốn đi, Lôi tộc sẽ không làm gì được ngươi!" Lâu Mãn Nguyệt trầm giọng nói.  

Mặc dù, cô ấy làm như vậy cũng có những rủi ro nhất định.  

Nhưng tốt hơn là để cho Lâm Hiên bị Lôi tộc diệt.  

"Đa tạ ý tốt của tiền bối Mãn Nguyệt, trước khi tiêu diệt Lôi tộc, ta sẽ không đi đâu cả!" Lâm Hiên lắc đầu.  

"Ta nói ngươi sao lại ngang ngạnh như vậy chứ? Ngươi có biết Lôi tộc mạnh cỡ nào không? Mau đi theo ta, chờ lát nữa Võ Tôn Lôi tộc tới, ngươi muốn đi cũng không đi được!" Lâu Mãn Nguyệt lo lắng nói.  

Tuy rằng nàng không sợ Võ Tôn Lôi tộc, nhưng nếu nàng ra tay tất nhiên sẽ khiến cho Lâu tộc và Lôi tộc xảy ra xung đột.  

Nàng chỉ có thể mang Lâm Hiên đi trước khi đối phương đến.  

"Ngươi nói Võ Tôn của Lôi tộc sao, hắn đã tới rồi!" Lâm Hiên trả lời.  

"Hả? Hắn ta đến rồi? Hắn ta đâu?" Lâu Mãn Nguyệt bối rối, ánh mắt nhìn xung quanh.  

"Đây, ở chỗ này!" Lâm Hiên chỉ chỉ một vũng máu trên mặt đất. 

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Đinh Đang đã đạt tới cấp độ Võ Hoàng, trị liệu bình thường cũng không có hiệu quả rõ ràng.  Nhất định phải dùng máu Kỳ Lân.  Chờ Lâm Hiên trị liệu xong, Hà Hoan đã dùng phấn hóa thi khiến thi thể của Lôi Thành hóa thành một vũng máu.  Không ai có thể tin tưởng được đây thế mà là một gã cường giả Vũ tôn.  Đúng lúc này, tiếng gõ cửa rầm rầm vang lên.  Đương nhiên, kỳ thật đối phương không phải gõ cửa.  Mà là vách tường.  Dù sao, trước đó cánh cửa đã bị Lôi Thành đá thành bột phấn.  "Lâm Hiên, ngươi không sao chứ?" Một giọng nói quan tâm vang lên.  "Ta không có việc gì, tiền bối Mãn Nguyệt, có việc gì không?" Lâm Hiên thấy được người tới.  Đúng vậy, người gõ cửa kia rõ ràng chính là Lâu Mãn Nguyệt.  "Ta nhận được tin tức, Lôi tộc phái một gã Võ Tôn tới đây giết ngươi, ta không yên lòng cho nên tới đây xem một chút." Lâu Mãn Nguyệt trả lời.  "Vì sao tiền bối Mãn Nguyệt lại quan tâm ta như vậy?" Lâm Hiên nhìn Lâu Mãn Nguyệt.  Hắn không hiểu nổi quan hệ giữa Lâu Mãn Nguyệt và Sát Đế.  Hắn vốn tưởng rằng Lâu Mãn Nguyệt là tình nhân của Sát Đế.  Nhưng xem ra hình như không phải.  "Tiểu tử kia, ta không nói giỡn với ngươi, tuy rằng ngươi là đồ đệ Sát Đế, nhưng với số tuổi của ngươi, ngươi có thể học được bao nhiêu bản lĩnh của Sát Đế chứ?" Lâu Mãn Nguyệt nhíu mày nói.  "Ta nói hai mươi phần trăm, ngươi tin không?" Lâm Hiên thản nhiên nói.  "Ta tin ngươi mới là lạ, bây giờ ngươi đi theo ta, chỉ cần ngươi theo ta trở về Lâu tộc, trốn đi, Lôi tộc sẽ không làm gì được ngươi!" Lâu Mãn Nguyệt trầm giọng nói.  Mặc dù, cô ấy làm như vậy cũng có những rủi ro nhất định.  Nhưng tốt hơn là để cho Lâm Hiên bị Lôi tộc diệt.  "Đa tạ ý tốt của tiền bối Mãn Nguyệt, trước khi tiêu diệt Lôi tộc, ta sẽ không đi đâu cả!" Lâm Hiên lắc đầu.  "Ta nói ngươi sao lại ngang ngạnh như vậy chứ? Ngươi có biết Lôi tộc mạnh cỡ nào không? Mau đi theo ta, chờ lát nữa Võ Tôn Lôi tộc tới, ngươi muốn đi cũng không đi được!" Lâu Mãn Nguyệt lo lắng nói.  Tuy rằng nàng không sợ Võ Tôn Lôi tộc, nhưng nếu nàng ra tay tất nhiên sẽ khiến cho Lâu tộc và Lôi tộc xảy ra xung đột.  Nàng chỉ có thể mang Lâm Hiên đi trước khi đối phương đến.  "Ngươi nói Võ Tôn của Lôi tộc sao, hắn đã tới rồi!" Lâm Hiên trả lời.  "Hả? Hắn ta đến rồi? Hắn ta đâu?" Lâu Mãn Nguyệt bối rối, ánh mắt nhìn xung quanh.  "Đây, ở chỗ này!" Lâm Hiên chỉ chỉ một vũng máu trên mặt đất. 

Chương 555