"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…
Chương 564
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Nữ tử Lâu tộc bình thường cũng không có khả năng bị gả vào Lôi tộc. Huống chi, Lâu Mãn Nguyệt nàng còn lại là thánh nữ Lâu tộc. Cho dù muốn gả, cũng phải gả cho một Ẩn tộc tương đối cường đại, thậm chí là Vương tộc. "Trước kia đương nhiên không có khả năng, nhưng hiện tại không giống trước, cách đây không lâu lão tổ Lôi gia đột phá, thực lực đã không thua kém lão tổ Lâu gia ta, thậm chí, vượt qua lão tổ Lâu gia. Ngươi vậy mà công khai ủng hộ người giết chết đại biểu Lôi tộc ở hội tuyển chọn. Vì không khiến cho Lôi tộc nổi giận, cho nên trưởng lão đã nhất trí quyết định gả ngươi vào Lôi tộc." Lâu Mãn Nguyệt nghe đến thất thần. Cô vốn tưởng rằng Lâu Y đang đùa giỡn với cô. Nhưng nghe Lâu Y nói lão tổ Lôi gia đột phá. Cô hiểu được đối phương không có lừa gạt mình. "Cho nên, bây giờ ngươi còn muốn mang hắn trở về Lâu tộc sao?" Lâu Y trầm giọng nói. Lâu Mãn Nguyệt hoàn toàn choáng váng. Nếu chuyện này là thật. Vậy nếu nàng còn dám mang Lâm Hiên về Lâu tộc. Như vậy, Lâu tộc chắc chắn sẽ trực tiếp đóng gói nàng và Lâm Hiên đưa đến Lôi tộc. "Cho nên, ngươi tới mang ta trở về sao?" Lâu Mãn Nguyệt cắn răng hỏi. Lâu Y gật gật đầu, nói: "Nói thật, ta cũng không muốn động thủ với ngươi, nhưng đây là ý của trưởng lão, tuy nhiên, ta có thể cho ngươi một cơ hội, cho ngươi nói lời từ biệt với tên nhóc này, hơn nữa, để cho hắn chạy càng xa càng tốt." Lâu Y nói xong, thân thể chậm rãi biến mất. Tựa như chưa từng xuất hiện. "Tiền bối Mãn Nguyệt, rượu này của ngươi quả nhiên đủ mạnh." Lúc này, Lâm Hiên đột nhiên lắc lắc đầu, tỉnh táo lại. "Ngươi... tỉnh rồi à?" Lâu Mãn Nguyệt kinh ngạc nhìn Lâm Hiên. Phải biết rằng, rượu Mãn Nguyệt này coi như là Sát Đế uống hơn nửa bình cũng phải say nửa ngày. Mà Lâm Hiên uống cả bình. Lúc này mới ngủ bao lâu? Nhiều nhất là mười phút. Tửu lượng của tên này tốt như vậy sao? "Tiền bối Mãn Nguyệt, sao ngươi lại khóc?" Lâm Hiên nhìn thấy một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt của Lâu Mãn Nguyệt, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi. "Lâm Hiên, ngươi có mạnh không?" Lâu Mãn Nguyệt nhìn Lâm Hiên, trong mắt lộ ra vẻ bi thương. "Rất mạnh." Lâm Hiên trả lời. Lâu Mãn Nguyệt lại lắc đầu nói: "Không, ngươi còn chưa đủ mạnh!"
Nữ tử Lâu tộc bình thường cũng không có khả năng bị gả vào Lôi tộc.
Huống chi, Lâu Mãn Nguyệt nàng còn lại là thánh nữ Lâu tộc.
Cho dù muốn gả, cũng phải gả cho một Ẩn tộc tương đối cường đại, thậm chí là Vương tộc.
"Trước kia đương nhiên không có khả năng, nhưng hiện tại không giống trước, cách đây không lâu lão tổ Lôi gia đột phá, thực lực đã không thua kém lão tổ Lâu gia ta, thậm chí, vượt qua lão tổ Lâu gia. Ngươi vậy mà công khai ủng hộ người giết chết đại biểu Lôi tộc ở hội tuyển chọn. Vì không khiến cho Lôi tộc nổi giận, cho nên trưởng lão đã nhất trí quyết định gả ngươi vào Lôi tộc."
Lâu Mãn Nguyệt nghe đến thất thần.
Cô vốn tưởng rằng Lâu Y đang đùa giỡn với cô.
Nhưng nghe Lâu Y nói lão tổ Lôi gia đột phá.
Cô hiểu được đối phương không có lừa gạt mình.
"Cho nên, bây giờ ngươi còn muốn mang hắn trở về Lâu tộc sao?" Lâu Y trầm giọng nói.
Lâu Mãn Nguyệt hoàn toàn choáng váng.
Nếu chuyện này là thật.
Vậy nếu nàng còn dám mang Lâm Hiên về Lâu tộc.
Như vậy, Lâu tộc chắc chắn sẽ trực tiếp đóng gói nàng và Lâm Hiên đưa đến Lôi tộc.
"Cho nên, ngươi tới mang ta trở về sao?" Lâu Mãn Nguyệt cắn răng hỏi.
Lâu Y gật gật đầu, nói: "Nói thật, ta cũng không muốn động thủ với ngươi, nhưng đây là ý của trưởng lão, tuy nhiên, ta có thể cho ngươi một cơ hội, cho ngươi nói lời từ biệt với tên nhóc này, hơn nữa, để cho hắn chạy càng xa càng tốt."
Lâu Y nói xong, thân thể chậm rãi biến mất. Tựa như chưa từng xuất hiện.
"Tiền bối Mãn Nguyệt, rượu này của ngươi quả nhiên đủ mạnh." Lúc này, Lâm Hiên đột nhiên lắc lắc đầu, tỉnh táo lại.
"Ngươi... tỉnh rồi à?" Lâu Mãn Nguyệt kinh ngạc nhìn Lâm Hiên.
Phải biết rằng, rượu Mãn Nguyệt này coi như là Sát Đế uống hơn nửa bình cũng phải say nửa ngày.
Mà Lâm Hiên uống cả bình.
Lúc này mới ngủ bao lâu?
Nhiều nhất là mười phút.
Tửu lượng của tên này tốt như vậy sao?
"Tiền bối Mãn Nguyệt, sao ngươi lại khóc?" Lâm Hiên nhìn thấy một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt của Lâu Mãn Nguyệt, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi.
"Lâm Hiên, ngươi có mạnh không?" Lâu Mãn Nguyệt nhìn Lâm Hiên, trong mắt lộ ra vẻ bi thương.
"Rất mạnh." Lâm Hiên trả lời.
Lâu Mãn Nguyệt lại lắc đầu nói: "Không, ngươi còn chưa đủ mạnh!"
Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Nữ tử Lâu tộc bình thường cũng không có khả năng bị gả vào Lôi tộc. Huống chi, Lâu Mãn Nguyệt nàng còn lại là thánh nữ Lâu tộc. Cho dù muốn gả, cũng phải gả cho một Ẩn tộc tương đối cường đại, thậm chí là Vương tộc. "Trước kia đương nhiên không có khả năng, nhưng hiện tại không giống trước, cách đây không lâu lão tổ Lôi gia đột phá, thực lực đã không thua kém lão tổ Lâu gia ta, thậm chí, vượt qua lão tổ Lâu gia. Ngươi vậy mà công khai ủng hộ người giết chết đại biểu Lôi tộc ở hội tuyển chọn. Vì không khiến cho Lôi tộc nổi giận, cho nên trưởng lão đã nhất trí quyết định gả ngươi vào Lôi tộc." Lâu Mãn Nguyệt nghe đến thất thần. Cô vốn tưởng rằng Lâu Y đang đùa giỡn với cô. Nhưng nghe Lâu Y nói lão tổ Lôi gia đột phá. Cô hiểu được đối phương không có lừa gạt mình. "Cho nên, bây giờ ngươi còn muốn mang hắn trở về Lâu tộc sao?" Lâu Y trầm giọng nói. Lâu Mãn Nguyệt hoàn toàn choáng váng. Nếu chuyện này là thật. Vậy nếu nàng còn dám mang Lâm Hiên về Lâu tộc. Như vậy, Lâu tộc chắc chắn sẽ trực tiếp đóng gói nàng và Lâm Hiên đưa đến Lôi tộc. "Cho nên, ngươi tới mang ta trở về sao?" Lâu Mãn Nguyệt cắn răng hỏi. Lâu Y gật gật đầu, nói: "Nói thật, ta cũng không muốn động thủ với ngươi, nhưng đây là ý của trưởng lão, tuy nhiên, ta có thể cho ngươi một cơ hội, cho ngươi nói lời từ biệt với tên nhóc này, hơn nữa, để cho hắn chạy càng xa càng tốt." Lâu Y nói xong, thân thể chậm rãi biến mất. Tựa như chưa từng xuất hiện. "Tiền bối Mãn Nguyệt, rượu này của ngươi quả nhiên đủ mạnh." Lúc này, Lâm Hiên đột nhiên lắc lắc đầu, tỉnh táo lại. "Ngươi... tỉnh rồi à?" Lâu Mãn Nguyệt kinh ngạc nhìn Lâm Hiên. Phải biết rằng, rượu Mãn Nguyệt này coi như là Sát Đế uống hơn nửa bình cũng phải say nửa ngày. Mà Lâm Hiên uống cả bình. Lúc này mới ngủ bao lâu? Nhiều nhất là mười phút. Tửu lượng của tên này tốt như vậy sao? "Tiền bối Mãn Nguyệt, sao ngươi lại khóc?" Lâm Hiên nhìn thấy một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt của Lâu Mãn Nguyệt, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi. "Lâm Hiên, ngươi có mạnh không?" Lâu Mãn Nguyệt nhìn Lâm Hiên, trong mắt lộ ra vẻ bi thương. "Rất mạnh." Lâm Hiên trả lời. Lâu Mãn Nguyệt lại lắc đầu nói: "Không, ngươi còn chưa đủ mạnh!"