"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ…

Chương 571

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Cô cũng đã chuẩn bị tốt từ sớm.  Chờ đợi chấp nhận sự an bài của số phận.  Sự chờ mong duy nhất trong lòng cô cũng đã biến mất từ sớm.  Cô thậm chí cảm thấy cho dù tộc trưởng để cho gả mình cho một nam nhân bình thường, trong lòng cô cũng sẽ không có tí gợn sóng nào.  Nhưng hôm nay, lòng cô không thể bình tĩnh.  Trong đầu cô, luôn xuất hiện hai khuôn mặt.  Một hình ảnh mơ hồ, một hình ảnh rõ ràng.  Dần dần, khuôn mặt mơ hồ đó được thay thế bởi khuôn mặt rõ ràng.  Có lẽ, điều cô chờ đợi chưa bao giờ là một người nào đó.  Điều cô chờ đợi, chỉ là có một người đàn ông có thể bỏ qua tất cả quy tắc, đưa cô rơi đi.  Cô không muốn là một quân cờ cho sự phát triển của gia tộc.  Kỳ thật, năm mươi năm trước, Lâu Mãn Nguyệt đã được hứa gả cho một vị thiên tài Ẩn tộc.  Nhưng, Cô không thích vị thiên tài Ẩn tộc kia.  Nhưng cô ấy không có quyền lựa chọn.  Sau đó, cô gặp được Sát Đế.  Hai người uống rượu nói chuyện vui vẻ.  Cô nói cho Sát Đế biết cô không muốn gả.  Sát Đế thì nói cho cô biết, không muốn gả, thì không cần gả.  Cô ấy nói trừ khi người đàn ông đó chết.  Nếu không cô cũng chỉ có thể bị gả đi.  Sau đó, người đàn ông kia thực sự chết!  Tuy rằng Sát Đế không có nói, nhưng Lâu Mãn Nguyệt biết nhất định là Sát Đế ra tay.  Tên này thật sự là to gan lớn mật, ngay cả thiên tài Ẩn tộc cũng dám giết.  Điều này... Chính là nguyên nhân Lâu Mãn Nguyệt bị Sát Đế hấp dẫn.  Đáng tiếc, trong lòng tên kia chỉ có dị thú.  Cuối cùng, để cho nàng phải chờ đợi năm mươi năm...  Vốn dĩ Lâu Mãn Nguyệt đã sắp quên mất.  Nhưng Lâm Hiên xuất hiện.  Một lần nữa đánh thức những kỷ niệm bụi bặm của cô.  Nam nhân này kiêu ngạo bá đạo giống như Sát Đế.  Hắn chắc chắn sẽ làm những gì mình muốn.  Dù là Ẩn tộc hắn cũng không để vào mắt.  Mấu chốt là nam nhân này không giống Sát Đế.  Trong mắt nam nhân này không có dị thú!  Tuy nhiên, năm đó Sát Đế chỉ là giết một gã thiên tài Ẩn tộc mà thôi.  Nhưng Lâm Hiên vậy mà muốn đối kháng cả Lôi tộc.  Chuyện này còn khoa trương hơn Sát Đế năm đó.  "Nguyệt nhi, xong chưa, người đón dâu đã đến rồi!" Có một âm thanh truyền tới từ ngoài cửa.  Lâu Mãn Nguyệt biết đây là tiếng nói của cha cô.  Lâu Mãn Nguyệt đi ra ngoài.  "Hôm nay con gái ta thật xinh đẹp!" Cha của Lâu Mãn Nguyệt nhịn không được khen ngợi.  Cha mẹ gả con gái, khó tránh khỏi sẽ đau lòng. 

Cô cũng đã chuẩn bị tốt từ sớm.  

Chờ đợi chấp nhận sự an bài của số phận.  

Sự chờ mong duy nhất trong lòng cô cũng đã biến mất từ sớm.  

Cô thậm chí cảm thấy cho dù tộc trưởng để cho gả mình cho một nam nhân bình thường, trong lòng cô cũng sẽ không có tí gợn sóng nào.  

Nhưng hôm nay, lòng cô không thể bình tĩnh.  

Trong đầu cô, luôn xuất hiện hai khuôn mặt.  

Một hình ảnh mơ hồ, một hình ảnh rõ ràng.  

Dần dần, khuôn mặt mơ hồ đó được thay thế bởi khuôn mặt rõ ràng.  

Có lẽ, điều cô chờ đợi chưa bao giờ là một người nào đó.  

Điều cô chờ đợi, chỉ là có một người đàn ông có thể bỏ qua tất cả quy tắc, đưa cô rơi đi.  

Cô không muốn là một quân cờ cho sự phát triển của gia tộc.  

Kỳ thật, năm mươi năm trước, Lâu Mãn Nguyệt đã được hứa gả cho một vị thiên tài Ẩn tộc.  

Nhưng, Cô không thích vị thiên tài Ẩn tộc kia.  

Nhưng cô ấy không có quyền lựa chọn.  

Sau đó, cô gặp được Sát Đế.  

Hai người uống rượu nói chuyện vui vẻ.  

Cô nói cho Sát Đế biết cô không muốn gả.  

Sát Đế thì nói cho cô biết, không muốn gả, thì không cần gả.  

Cô ấy nói trừ khi người đàn ông đó chết.  

Nếu không cô cũng chỉ có thể bị gả đi.  

Sau đó, người đàn ông kia thực sự chết!  

Tuy rằng Sát Đế không có nói, nhưng Lâu Mãn Nguyệt biết nhất định là Sát Đế ra tay.  

Tên này thật sự là to gan lớn mật, ngay cả thiên tài Ẩn tộc cũng dám giết.  

Điều này... Chính là nguyên nhân Lâu Mãn Nguyệt bị Sát Đế hấp dẫn.  

Đáng tiếc, trong lòng tên kia chỉ có dị thú.  

Cuối cùng, để cho nàng phải chờ đợi năm mươi năm...  

Vốn dĩ Lâu Mãn Nguyệt đã sắp quên mất.  

Nhưng Lâm Hiên xuất hiện.  

Một lần nữa đánh thức những kỷ niệm bụi bặm của cô.  

Nam nhân này kiêu ngạo bá đạo giống như Sát Đế.  

Hắn chắc chắn sẽ làm những gì mình muốn.  

Dù là Ẩn tộc hắn cũng không để vào mắt.  

Mấu chốt là nam nhân này không giống Sát Đế.  

Trong mắt nam nhân này không có dị thú!  

Tuy nhiên, năm đó Sát Đế chỉ là giết một gã thiên tài Ẩn tộc mà thôi.  

Nhưng Lâm Hiên vậy mà muốn đối kháng cả Lôi tộc.  

Chuyện này còn khoa trương hơn Sát Đế năm đó.  

"Nguyệt nhi, xong chưa, người đón dâu đã đến rồi!" Có một âm thanh truyền tới từ ngoài cửa.  

Lâu Mãn Nguyệt biết đây là tiếng nói của cha cô.  

Lâu Mãn Nguyệt đi ra ngoài.  

"Hôm nay con gái ta thật xinh đẹp!" Cha của Lâu Mãn Nguyệt nhịn không được khen ngợi.  

Cha mẹ gả con gái, khó tránh khỏi sẽ đau lòng. 

Báo Thù Của Rể Phế VậtTác giả: Bán Thân Cho Tư BảnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình"Người anh em, đừng nhìn nữa. Người ta hôm nay kết hôn rồi. Chúng ta đến cả dép của cô ấy cũng không xứng để xách, nhìn nữa thì có ích lợi gì?” “Công trường chỗ tôi còn thiếu một người vác gạch đó, có muốn làm thử không? Ba trăm đồng một ngày.” Bên ngoài nhà ga Giang Đô, dưới một tấm biển quảng cáo khổng lồ, có một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đứng đó. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm biển quảng cáo, như muốn phun ra lửa Trên bảng quảng cáo là hình ảnh một người phụ nữ tuyệt sắc khuynh thành, khóe miệng hơi nhếch lên. Nở một nụ cười của loại người quyền quý, ánh mắt không vương bụi trần. Thẩm Ngạo Tuyết, hai mươi bốn tuổi, tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Tuyết giá trị trăm tỷ. Có gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa còn có dáng người như ma quỷ, là người tình trong mộng của tất cả đàn ông Giang Đô. “Ba năm rồi, Thẩm Ngạo Tuyết, cô không nghĩ tới tôi còn sống đi!” Nắm tay Lâm Hiên siết chặt. Ba năm trước, người phụ nữ xinh đẹp khiến tất cả đàn ông đều động tâm này vẫn là vợ… Cô cũng đã chuẩn bị tốt từ sớm.  Chờ đợi chấp nhận sự an bài của số phận.  Sự chờ mong duy nhất trong lòng cô cũng đã biến mất từ sớm.  Cô thậm chí cảm thấy cho dù tộc trưởng để cho gả mình cho một nam nhân bình thường, trong lòng cô cũng sẽ không có tí gợn sóng nào.  Nhưng hôm nay, lòng cô không thể bình tĩnh.  Trong đầu cô, luôn xuất hiện hai khuôn mặt.  Một hình ảnh mơ hồ, một hình ảnh rõ ràng.  Dần dần, khuôn mặt mơ hồ đó được thay thế bởi khuôn mặt rõ ràng.  Có lẽ, điều cô chờ đợi chưa bao giờ là một người nào đó.  Điều cô chờ đợi, chỉ là có một người đàn ông có thể bỏ qua tất cả quy tắc, đưa cô rơi đi.  Cô không muốn là một quân cờ cho sự phát triển của gia tộc.  Kỳ thật, năm mươi năm trước, Lâu Mãn Nguyệt đã được hứa gả cho một vị thiên tài Ẩn tộc.  Nhưng, Cô không thích vị thiên tài Ẩn tộc kia.  Nhưng cô ấy không có quyền lựa chọn.  Sau đó, cô gặp được Sát Đế.  Hai người uống rượu nói chuyện vui vẻ.  Cô nói cho Sát Đế biết cô không muốn gả.  Sát Đế thì nói cho cô biết, không muốn gả, thì không cần gả.  Cô ấy nói trừ khi người đàn ông đó chết.  Nếu không cô cũng chỉ có thể bị gả đi.  Sau đó, người đàn ông kia thực sự chết!  Tuy rằng Sát Đế không có nói, nhưng Lâu Mãn Nguyệt biết nhất định là Sát Đế ra tay.  Tên này thật sự là to gan lớn mật, ngay cả thiên tài Ẩn tộc cũng dám giết.  Điều này... Chính là nguyên nhân Lâu Mãn Nguyệt bị Sát Đế hấp dẫn.  Đáng tiếc, trong lòng tên kia chỉ có dị thú.  Cuối cùng, để cho nàng phải chờ đợi năm mươi năm...  Vốn dĩ Lâu Mãn Nguyệt đã sắp quên mất.  Nhưng Lâm Hiên xuất hiện.  Một lần nữa đánh thức những kỷ niệm bụi bặm của cô.  Nam nhân này kiêu ngạo bá đạo giống như Sát Đế.  Hắn chắc chắn sẽ làm những gì mình muốn.  Dù là Ẩn tộc hắn cũng không để vào mắt.  Mấu chốt là nam nhân này không giống Sát Đế.  Trong mắt nam nhân này không có dị thú!  Tuy nhiên, năm đó Sát Đế chỉ là giết một gã thiên tài Ẩn tộc mà thôi.  Nhưng Lâm Hiên vậy mà muốn đối kháng cả Lôi tộc.  Chuyện này còn khoa trương hơn Sát Đế năm đó.  "Nguyệt nhi, xong chưa, người đón dâu đã đến rồi!" Có một âm thanh truyền tới từ ngoài cửa.  Lâu Mãn Nguyệt biết đây là tiếng nói của cha cô.  Lâu Mãn Nguyệt đi ra ngoài.  "Hôm nay con gái ta thật xinh đẹp!" Cha của Lâu Mãn Nguyệt nhịn không được khen ngợi.  Cha mẹ gả con gái, khó tránh khỏi sẽ đau lòng. 

Chương 571